Anh ôm cô thật chặt, lại không có ý định thả ra, chỉ ôm cô cười cười, dùng vẻ mặt vô lại nhìn cô, du͙© vọиɠ thoáng chốc len lỏi lên toàn thân, chỉ đơn giản ôm cô thế này cũng đủ để khiến máu nóng trong người anh sôi sục.
Mà lúc này, nếu như Vương Tuệ Hân còn chưa hiểu được anh đang trêu chọc mình, vậy thì cô cũng quá ngu ngốc rồi.
“Buông tôi ra.” Cô đỏ mặt vỗ vào bờ vai anh.
“Được.” Anh cười toét miệng, dùng tốc độ vô cùng chậm để buông cô xuống, hưởng thụ cảm giác ấm áp và đường cong mềm mại của cô, cho dù không được ăn toàn bộ nhưng anh cũng muốn ăn vụng một chút.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tuệ Hân giống như bị lửa đốt, cô chưa từng thấy ai vô lại như anh, bàn tay trắng nõn mang theo sự tức giận đập vào vai anh.
“Mau thả tôi ra.” Hai chân cô không thể chạm đất, chỉ có thể đá lung tung: “Anh đã đáp ứng với tôi. . . .”
“Anh chỉ đáp ứng là không lên giường, cũng không hề nói là không được hưởng phúc lợi.” Giọng điệu của anh có chút không cam lòng: “Anh đã nhượng bộ lắm rồi đấy.”
“Anh. . .” Cô bị anh chọc giận đến không nói nên lời.
“Yên tâm, anh sẽ có chừng mực.” Anh hôn lên miệng nhỏ của cô.
Cô tức giận vùng vẫy, nhưng trước sau như một, cô vẫn không phải là đối thủ của anh, anh chỉ cần hôn nhẹ hai cái cũng đủ để khiến cho đầu óc cô choáng váng, cảm thấy lưng mình tựa vào tảng đá mang theo hơi ấm của ánh nắng mặt trời, vô cùng dễ chịu, lại cảm thấy tay anh đang vội vàng xoa trước ngực cô.
Cô bối rối cầu xin tha thứ: “Sẽ có người nhìn thấy mất. . . .”
“Ở đây ít người đến lắm.” Anh thở dốc, cắи ʍút̼ đôi môi cô: “Yên tâm, em không cho phép thì anh sẽ không làm chuyện đó ở nơi này đâu.”
Du͙© vọиɠ nóng bỏng căng cứng của anh áp sát vào nơi tư mật của cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Cô hít mạnh một hơi, ngón chân khẽ cong lại, cặp đùi theo phản xạ kẹp chặt lấy eo của anh.
“Anh. . . rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô vừa giận vừa thẹn, giọng nói nức nở như sắp khóc đến nơi.
“Anh chỉ muốn sờ em.” Anh đột nhiên bắt lấy tay cô, kéo xuống phía dưới đặt lên đũng quần của mình: “Cũng muốn em sờ anh.”
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn rút tay về, thế nhưng anh lại không cho, lập tức sử dụng hết tất cả vốn liếng, hôn cô đến suýt chút nữa thì ngạt thở.
Vương Tuệ Hân chỉ cảm thấy thân thể nóng đến mức như muốn tan ra, ánh mặt trời chiếu lên trên người, đồ lót chẳng biết đã bị anh cởi từ lúc nào, khi nụ hoa ướŧ áŧ bị anh liếʍ mυ'ŧ thì cô lại yêu kiều rêи ɾỉ, hai tay lại theo phản xạ ôm lấy đầu anh, đôi chân gắt gao kẹp chặt anh.
Từng tia nắng chiếu xuống bọn họ, cảm giác ấm áp khiến cho người ta lười biếng không muốn động đậy, Vương Tuệ Hân vừa cảm thấy ngượng ngùng, lại vừa cảm thấy hưng phấn lạ kỳ. Cô chưa bao giờ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở ngoài trời chứ đừng nói đến làm chuyện ấy ở nơi này.
Cảm giác lo sợ bị người khác phát hiện cùng kɧoáı ©ảʍ bên trong cơ thể hòa vào nhau tạo thành một thứ cảm xúc kỳ lạ, khi cách một lớp quần, anh dùng sức cọ xát lại khiến cô càng thêm run rẩy, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cứ thế dâng lên.
Thân thể của cô dường như đã bị nghiện bởi sự vui sướиɠ mà anh đem lại, chỉ muốn mãnh liệt đáp lại anh.
“Tạ Kính, Tạ Kính. . .” Cô bối rối kêu tên anh.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Anh ngẩng đầu an ủi cô, giọng nói gợi cảm như đang trong cơn say, như hiểu rõ cô khát vọng điều gì, bàn tay anh tiến vào trong qυầи ɭóŧ, ngón tay lập tức dính đầy hoa dịch.
“Em ướt rồi.” Anh khàn khàn nói, kɧoáı ©ảʍ tột độ như sắp thiêu cháy cơ thể anh, cô đúng là một cô bé mẫn cảm.
Cô theo phản xạ kẹp lấy tay anh, vừa muốn đẩy anh ra, lại vừa muốn anh đến gần, mâu thuẫn này khiến cô cảm thấy thất bại.
“Đừng. . .”
Anh không đợi cô nói hết thì đã cúi xuống hôn lên miệng cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, dây dưa với chiếc lưỡi trơn mềm của cô.
Anh càng hôn càng khiến cô run rẩy, lại không tự chủ được mà rêи ɾỉ, hai chân bắt đầu vặn vẹo.
Ngón tay anh bắt đầu thi triển ma pháp ở nơi tư mật của cô, khẽ vẽ vài vòng, lại khiến cô rên lên, móng tay cắm chặt vào lưng anh.
Lúc anh không thể chờ đợi mà trượt ngón giữa vào trong khe huyệt chặt khít thì cô lại nức nở, trong lòng vẫn còn kháng cự nhưng thân thể thì đã không có cách nào khống chế, cảm giác mất hồn này cứ thế mà bao bọc lấy cô.
“A. . . Tạ Kính . . .” Cô cuồng loạn cào lên lưng anh.
Nhưng anh vẫn không cho cô thỏa mãn, mỗi lần kɧoáı ©ảʍ của cô tăng vọt đến gần biên giới thì anh lại bất động, cô rất nhanh đã bị anh làm cho phát điên.
“Anh nhanh lên.” Móng tay cô lại cào mạnh lên lưng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại như chực khóc.
“Em muốn thì tự mình cầm đi.” Anh cất tiếng dụ dỗ, kéo tay cô đến chỗ sưng to phía dưới.
Vẻ mặt chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ của cô thoáng chút ngượng ngùng, cô dùng tay kéo khóa quần và qυầи ɭóŧ của anh xuống, sau đó nhanh chóng cầm lấy phái nam đang căng cứng đến trướng đau.
Anh khẽ rên lên một tiếng: “Tay em mềm quá, cầm chặt lấy nó đi. . .”
Dưới sự dẫn dắt của anh, cô chậm rãi vuốt lên vuốt xuống.
Tuy có chút không lưu loát nhưng cô cũng rất nhanh đã nắm được mấu chốt, nhìn anh rêи ɾỉ qua từng động tác của mình, cô lại có cảm giác quân lâm thiên hạ (đứng đầu thiên hạ) , khẽ cúi đầu nhìn thoáng qua, trông thấy vật cứng to lớn đang co giật trong tay mình, khuôn mặt cô lại đỏ lên.
Anh cất giọng khàn khàn, hỏi: “Thích không?”
Rồi lại như bị mê hoặc, khẽ cúi xuống hôn lên môi cô.
Cô nói không nên lời, bối rối buông anh ra, không hiểu tại sao mình lại trở nên dâʍ đãиɠ như thế?
Thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, anh biết cô lại suy nghĩ đến những chuyện linh tinh rồi.
Cúi xuống hôn lên môi cô, lại một lần nữa khiến đầu óc cô choáng váng.
Anh chỉ muốn hung hăng tiến sâu vào trong cơ thể cô, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô thì anh lại do dự, anh chỉ sợ nếu như cứ cố chấp làm theo ý mình thì sau khi cô tỉnh lại sẽ càng tránh xa anh hơn.
Muốn làm cho cô khóc lóc cầu xin anh tiến vào thì rất dễ, nhưng một khi mọi chuyện qua đi, cô lại né tránh anh, vậy thì anh thà tạm thời nhịn một chút, dùng cách khác để thỏa mãn lẫn nhau.
Ngón tay lại một lần nữa xâm nhập vào bên trong nơi tư mật đã trở nên ướt đẫm, rất nhanh đã khiến cô vứt bỏ tất cả sự ngượng ngùng, lần này anh không hề đè nén lại cơn thỏa mãn của cô, ngón tay cứ thế mà tiến sâu vào bên trong, cô hầu như là gập cong mình lại, theo bản năng kẹp chặt lấy anh, mông nhỏ lại theo từng động tác của anh mà cong lên.
Cảm xúc mãnh liệt giống như bọt biển, rất nhanh đã bủa vây lấy cô, cô ngửa đầu kêu lên từng tiếng phóng đãng, anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trước ngực khiến cô như vọt lên tới tận mây xanh, chỉ có anh là phải nhẫn nhịn khổ sở, bên dưới đã sớm căng cứng đến trướng đau.
Anh thở hổn hển, cúi xuống ôm lấy cô, để cho du͙© vọиɠ cứng rắn cọ xát ở nơi tư mật ẩm ướt.
Vương Tuệ Hân thấp giọng rêи ɾỉ, chậm rãi lấy lại tinh thần, lại thoáng chốc đỏ mặt, không hiểu vì sao anh vẫn chưa chiếm lấy mình?
Con ngươi tối đen chứa đầy du͙© vọиɠ, dường như là sắp thiêu cháy cô, anh dùng sức hôn lên đôi môi non mềm, khàn giọng nói: “Anh muốn đi vào, được không?”
Khuôn mặt cô đỏ rực như sắp nhỏ ra máu: “Anh. . . anh . . .”
“Anh không muốn thấy em hối hận.” Anh yên lặng nhìn cô, du͙© vọиɠ nóng bỏng vẫn cọ xát ở khe huyệt: “Nếu em không muốn, anh chỉ có thể dùng cách này.”
“Anh thật xấu.” Cô giận dỗi cắn lên vai anh.
Anh bị đau, khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng tiến về phía trước, đỉnh đầu đã đẩy vào bên trong, nhưng anh vẫn cố chịu đựng, chỉ là vẫn không ngừng vuốt ve mông nhỏ của cô, ghé sát vào tai cô, khẽ cầu xin: “Tuệ Hân, em sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?”