Chiếc xe đắt đỏ vừa dừng ở khuôn viên lớn Vương Hàn chớp mắt đã đem Minh Nguyệt vào phòng. Còn chưa kịp bước đến gần giường, tiểu Nguyệt đáng thương đã bị mần thịt ngay ở cửa. A Hàn ép sát bên cánh cửa màu hung, khắp xung quanh đều rất tối. Cô run rẩy trong l*иg ngực anh, dùng bàn tay yếu ớt chạm vào cơ thể săn chắc kia.
“A Hàn…đèn còn chưa mở. Sẽ va vào đâu mất.”
Vương Hàn vẫn ép chặt tiểu Nguyệt, hơi thở ấm nóng ghé sát mặt cô, cả người anh đều hừng hực như bị thiêu cháy. Cánh tay to khoẻ vươn tới công tắc đèn. Nhoáng một cái cả căn phòng đều sáng lên. Tiểu Nguyệt xém chút nữa thì giật mình. Ánh sáng như vậy có chút không bình thường đi?
“Còn có loại đèn như vậy sao?”
Thay vì sáng bừng lên như những loại đèn bình thường, ánh sáng trong phòng này sao khi bật lên lại mờ mờ ảo ảo thế kia? Còn là màu rất gợϊ ɖụ© nữa chứ…Ở đây cả tuần rồi, đây là lần đầu cô biết nơi này còn có thứ kì quặc như vậy.
“Là anh chỉnh đấy. Cho hợp với hiện tại…” Vương Hàn vùi đầu hôn lấy chiếc cổ trắng ngần, cái miệng bận rộn giải thích cho cô hiểu.
“Phụt gì chứ…Anh cũng biết mấy trò lãng mạn như vậy sao?”
“Ừm. Anh còn biết nhiều trò lắm.”
Cái tay hư đã bắt đầu tìm đến sợi dây kéo phía sau lưng cô, trong nháy mắt chiếc váy dạ hội lộng lẫy đã bị lột sạch. Động tác điêu luyện cởi phăng chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng. Giống hệt như trò ảo thuật vậy. Đến Minh Nguyệt cũng không ngờ thao tác kia của anh lại anh như vậy…
“Anh đúng là biếи ŧɦái…”
“Trò biếи ŧɦái đó chỉ dành cho em.”
Vương Hàn vuốt ve cơ thể mỏng manh như nâng niu một vật báu, từng thớ thịt mềm mại xúc tác với bàn tay anh như một phép màu, khiến tim anh thổn thức và thương nhớ. Mỗi nơi anh trượt qua thì lại có một dòng điện nho nhỏ sượt dọc người cô. Minh Nguyệt nhốn nháo trong người, thân thể không ngừng run lên mạnh mẽ.
“Đừng sờ lung tung mà…”
“Chẳng phải em rất thích sao?”
“Em thích anh chạm vào đâu?” Vương Hàn ranh mãnh nở nụ cười đầy mê hoặc.
“Em không biết đâu…” Tiểu Nguyệt thấy tim mình như sắp nhảy ra tới nơi, khẽ ướn người thuận theo vòng tay anh.
“Là chỗ này sao?” Anh đưa tay đến cặp đào căng tròn mơn mởn, nhẹ nhàng vuốt dọc theo đường cong sẵn có của cô.
“Hay là chỗ này?” Vương Hàn ma mị thì thầm vào tai cô, những ngón tay lại tìm đến nơi tròn trịa khác, núi đồi mềm mại đang phập phồng trước mắt anh. Từng ngón tay thô ráp trêu ghẹo nụ hoa hồng nhỏ đăng cứng rắn hấp dẫn du͙© vọиɠ của anh. Vương Hàn không thể kìm chế được nữa. Hạ thân bên dưới đã bắt đầu kêu gào muốn được ra trận.
Tiểu Nguyệt bị anh chọc ghẹo đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Đôi mắt cô thẫn thờ chìm đắm trong dục ngục ngây ngất. Thân thể tự di chuyển sát vào gần anh. Cô choàng tay nhướn người hôn lấy anh, đôi môi mọng nước dẫn dắt hai người bước vào ngưỡng thần tiên.
Hiếm hoi lắm mới thấy tiểu Nguyệt nhà anh chủ động câu dẫn, sao anh có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này. Vương Hàn ghì chặt ót, đưa lưỡi tiến sâu vào khoang miệng thơm tho của cô. Anh say mê hút lấy tư vị ngọt ngào bên trong cô, đầu môi cũng theo đó mà trở nên ướŧ áŧ vô cùng, tâm trí của cả hai đều chất đầy ý nghĩ tìиɧ ɖu͙©.
Tiểu Nguyệt dần cảm nhận rõ hô hấp đang bị rút cạn nhưng cô lại yêu thích cảm giác này, nhắm chặt mắt hoà theo nhịp điệu của anh, ngây ngất trong cái hôn nồng cháy đầy dịu dàng của anh.
“A Hàn…chúng ta lên giường đi…”
Vương Hàn nhấc bổng cô lên, hai chân cô kẹp chặt quanh người anh, cả cơ thể không một mảnh vải che thân dán chặt vào người anh. Cánh môi cô chạm nhẹ lên yết hầu của anh rồi lại mơn xuống vòm ngực rắn chắc. Phía dưới của anh căng phồng lên ma sát nơi huyệt đạo quyến rũ, giọng Vương Hàn khàn khàn vang vọng bên tai Minh Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt…đêm nay anh sẽ không tha cho em đâu.”
Trong cơn mơ hồ cô vẫn như một chú mèo ngoan ngoãn rúc vào anh, đôi gò bồng đảo liên tục cạ vào người Vương Hàn. Anh cắn răng thở gấp dồn nén du͙© vọиɠ đang trực chờ tuôn trào, bụng anh như đang có than, nóng rực điên cuồng. Căn phòng này lớn như vậy, mãi mà chưa đến giường. Anh hận không thể lập tức đặt cô dưới thân để mà yêu chiều, sáng mai anh sẽ cho người chuyển đến phòng khác nhỏ hơn!
Vương Hàn đem cô đặt xuống chiếc giường rộng lớn, hình ảnh hiện trước mắt anh đúng là một bức tranh tuyệt đẹp. Ánh trăng le lói qua ô cửa sổ chiếu qua đường cong tuyệt đẹp của Minh Nguyệt. Đôi gò má như ứa máu đang e thẹn giấu đi du͙© vọиɠ mãnh liệt. Thân thể cô mềm mại như nhung, trắng ngần như tuyết trời mùa đông. Cô hệt một bức hoạ quý báu mà chỉ có anh được sở hữu. Vương Hàn đem cánh môi lạnh hôn lên cơ thể mĩ miều, mỗi nơi anh hôn đều để lại vết đỏ ưng ửng như lời đánh dấu chủ quyền mạnh mẽ.
Hạ thân cô run rẩy đẫm nước, cơ thể tưởng chừng như đang có điện trong người, từng tế bào đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Những ngón tay thon dài khẽ chạm vào người anh, giọng cô nỉ non yếu ớt.
“A Hàn…mau cho em…”
“Cho em cái gì?” Vương Hàn giọng trầm ấm rù quến trái tim bé bỏng của Minh Nguyệt.
“Của anh…cho em…em không chịu nổi nữa…”
“Mau cởi cho anh.”
Minh Nguyệt đưa tay cởi từng nút áo, trước giờ đều là anh cởi, lần này lại đưa cho cô làm, luống cuống một cách dễ thương. Chiếc áo sơ mi nhanh chóng đã bị gạt phăng qua một bên, nằm rơi rớt dưới sàn nhà. Đến phần thắt lưng, tiểu Nguyệt dùng bàn tay nhỏ bé chạm vào lưng quần nhưng mãi một lúc sau mới có thể tháo được thắt lưng ra.
Vương Hàn rất có kiên nhẫn đợi vợ cởi đồ cho mình, đúng là có chút mất thời gian nhưng đây lại là lần đầu tiểu Nguyệt cởi đồ cho anh, tâm trạng anh có phần thích thú. Hơn nữa dáng vẻ của tiểu Nguyệt quá đỗi hấp dẫn đi, đêm còn rất dài, ngắm nhìn cô quyến rũ như vậy cũng không tồi.
Một màn sau liền khiến Minh Nguyệt hoảng hồn. Phần đũng quần phồng lên doạ cho cô ngạc nhiên một phen. Trước giờ cô cảm thấy thứ kia của anh to lớn và cứng rắn như thế nào. Nhưng đến tận bây giờ nhìn thấy tận mắt mới biết được anh chính là quái vật a…vậy mà đó giờ thứ rắn rỏi này ở trong cơ thể cô, hại cô mấy đêm suốt sáng…
“Tiểu Nguyệt à, không lẽ em sợ rồi sao?” Vương Hàn nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ của cô trong lòng vui vẻ không thôi, cũng có chút tự hào. Thằng bé của anh sao có thể làm cô thất vọng được.
“Em không…em thích mà…”
“Em thực sự không sợ sao?” Vương Hàn đem cô đặt ở trên anh, gậy thịt cứng rắn cạ sát với **** ***** đạo ướŧ áŧ.
“Ưmm…tư thế này xấu hổ quá đi mất…” cơ thể cô đã đạt đến cực đại, toàn thân đều run rẩy không ngừng, phía dưới ngứa ngáy nóng ran lên. Anh còn không mau cho vào, định dày vò cô đến bao giờ…
“Em tự động đi.” Khoé miệng anh nở nụ cười quỷ quyệt mê hoặc chúng sinh, bàn tay anh bao trọn bánh bao trắng muốt đang căng cứng khiêu gợi.
Tiểu Nguyệt cầm vật cứng đang hừng hực khí thế ngẩng cao đầu, tâm trí cô hỗn loạn không biết nên làm thế nào cho đúng, nâng cao mông lên, Minh Nguyệt đưa mãnh thú của anh sát bên mép cô bé của mình, lần mò xem nên đặt vào chỗ nào.
Vương Hàn một bên cắn răng chịu đựng, du͙© vọиɠ của anh đã đạt đến cực hạn, không chờ được mà phát tiết, nơi ấm áp kia nóng rực khiến anh tê rân lên. Anh đưa tay điều chỉnh phía dưới một chút rồi nắm chặt hông cô.
“Anh động đây.”
Vừa dứt lời, Vương Hàn từ từ đẩy hông cô xuống, bên trong ướŧ áŧ hấp dẫn anh. Vương Hàn bị siết chặt hô hấp dần mất kiểm soát, hông anh cũng bắt đầu nhịp nhàng hơn, không để lỡ bất kì giây phút thăng hoa nào.
“Aaa…ưmmm…của anh lớn quá…”
Minh Nguyệt ưỡn mông lên, động tác vô cùng khớp với anh, hơi thở cô trở nên gấp gáp nóng bỏng hơn, giọng cô nhẹ nhàng nỉ non vài tiếng nho nhỏ cành kí©ɧ ŧɧí©ɧ con người của anh hơn. Ở trên anh cô có thể thấy được rõ từng bó cơ ngực săn chắc, múi nào ra múi nấy, hơn nữa còn toả ra mùi hương nam tính mê người. Đầu óc cô hiện giờ hoàn toàn bị du͙© vọиɠ xâm chiếm, hông cô dần bắt nhịp với anh, cô cũng động mình hoà vào giai điệu của anh.
Căn phòng ngập ngụa ái hương, tiếng động xấu hổ vang khắp cả căn phòng. Tiếng giường rung lắc mãnh liệt cùng tiếng động hai thân thể va chạm nhau ngày một càng lớn, hơi thở dồn dập và tiếng rên khe khẽ đầy quyến rũ. Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng chiếc giường, nơi hai con người đang trao nhau những yêu thương nồng cháy.
Dưới ánh đèn phòng mập mờ tình sắc, Vương Hàn ôm cô đặt bên dưới mình, hạ thân không dừng di chuyển ra vào ngày cành kịch liệt, khoảng cách cũng ngày càng bị thu hẹp. Mỗi lần đều thúc đến nơi sâu nhất của cô. Anh mê mệt trong tình ái, hừng hực thoát tiết du͙© vọиɠ bị kìm nén.
Minh Nguyệt cũng chìm đắm theo chuyển động của A Hàn, *** ***** không ngừng tiết ra dịch ẩm để anh thuận lợi đâm vào, đầu ngực xóc nảy liền bị anh ngoạm trọn trong miệng.
“A Hàn…em sắp ra mất…anh chậm lại đi huhu.”
Khoé mắt cô tràn ngập hơi nước, cô thích cảm giác điên dại này nhưng chồng cô cũng mạnh bạo quá rồi…
“Ngoan…để anh…”
Vương Hàn dỗ dành tiểu Nguyệt, bên dưới đúng là chậm lại, thế nhưng anh lại thúc mạnh vào trong khiến cô đạt tới kɧoáı ©ảʍ. Anh không dừng lại mà tiếp tục đâm thúc dần một nhanh hơn. Đem cô giày vò một lúc lâu mới phóng thích du͙© vọиɠ ra bên ngoài. Minh Nguyệt yếu ớt nằm bên cạnh anh, khuôn mặt đỏ bừng bừng kiều diễm, thân thể hai người dán chặt vào nhau, nơi hạ thân của cô run rẩy tràn ra dịch trắng lỏng mê người. Cô mệt mỏi ôm lấy anh, miệng nhỏ thỏ thẻ mắng anh.
“Anh là đồ chết tiệt!”
“Tiểu Nguyệt…cho anh…” Vương Hàn vùi đầu trong cổ cô, giọng anh trầm thấp dụ dỗ.
“Không cho!” Anh có phải là người không vậy? Khi nãy vừa mới ra mà…
“Nhưng cơ thể em lại nói là cho. Vậy anh động đây…”
Vương Hàn cầm vật cứng đặt vào trong người tiểu Nguyệt. Bắt đầu di chuyển hông thật chậm…