Thanh Xuân Của Chúng Ta

Chương 3: Chuyện Thường Ngày Trên Trường.

Kết thúc tiết kiểm tra Văn, tôi ngả lưng về phía sau. Vặn khớp cổ, hai tay đồng thời gập lại, phát ra tiếng kêu "rắc". Nhìn sang thằng bạn đang ung dung xu dọn sách vở vào cặp, tôi tiện mồm hỏi:

- Thế nào?

- Đoán xem. - nó không nhìn tôi, nhún vai khóa cặp.

- Ăn cắp câu của taooo! - tôi chề môi.

- Đi thôi, xuống cantin ăn sáng đi, tao đói rồi.

Nó đặt cặp xuống ghế, mặt không biểu lộ ý gì, hai tay đút túi quần bước đi. Đã có ai nói với nói rằng điệu bộ lúc này của nó rất thu hút chưa? Thật cuốn hút, chả trách nhiều đứa thích nó như vậy... không ngoại trừ tôi. Haha!

Tôi nhanh chóng chạy đến bá vai nó, tôi chẳng rườm rà như nó, cứ vứt sách vở trên bàn, cũng chẳng mất được. Có mất thì lôi một đứa ra hỏi, nó mà không thành khẩn khai báo là biết tay ngay.

Dọc đường xuống cantin, tôi tí tởn nháy mắt trêu ghẹo làm mặt mấy em đỏ lựng. Thằng bên cạnh bĩu môi, búng trán tôi một cái rõ đau.

- Đã biết rõ không có kết quả mà cứ đi thả thính, tội chúng nó! Có ngày chúng nó tìm đến tận nhà đánh thì đừng có mà ân hận.

- Nó mà tìm đến nhà thì tao trèo sang nhà mày trốn. Lo gì? - tôi lè lưỡi.

- Con hâm, tao không muốn chết chung với mày đâu!

- Không muốn nhưng tao cứ kéo theo đấy. Sao nào??

Tôi cười sảng khoái làm thằng bên cạnh chán nản không biết nói gì hơn. Cứ mỗi khi chọc nó thành công là tôi lại vô cùng thích thú, dáng vẻ bất lực không biết nói gì của nó đáng yêu cực kì.

- Nay tạo không mang tiền đâuuu đấy! - tôi cười trừ.

- Biết ngay mà, có bao giờ mày chịu mang tiền đâu.

- Thì toàn quên ấy. Thôi, bữa khác tao bao. - tôi nài nỉ

- Có con bạn tốt thật sự.

Nó lườm tôi rồi thở hắt ra. Haha! Cảm thấy đồ chùa ngon ghê gớm. Tôi cười sung sướиɠ quay ra ghì chặt cổ nó suýt nghẹt thở. Cứ thế, hai chúng tôi thu hút bao ánh nhìn của lũ con gái.

- Hình như trai đẹp dạo này toàn yêu nhau hay sao ấy. Gay hết rồi!

- Ôi, anh Đức Minh của em...

Tôi suýt chết nghẹn, tao mà gay á? Gái chính hiệu trăm phần trăm nhé! Có tin tao cắt lưỡi không? Minh nào của mày? Minh là của tao. Ok!

Thấy bộ dạng của tôi, thằng Minh cười sặc lên:

- Bộ dạng mày như thế người ta nhầm tưởng là con trai là đúng rồi.

- Mày nói cứ như kiểu cái thằng bị đồn là gay không phải mày ấy! - tôi hậm hực

- Haha, sự thật có phải như thế đâu. Mày bực tức làm gì? Ngọc Minh nhờ...

Tôi hất mặt đi về phía cantin, mỗi đứa làm ổ bánh mì pate, rồi lại về lớp chiến đấu 3 tiết còn lại. Lát có tiết trả bài Văn viết, tôi có phần mong đợi đấy...

- Lớp trưởng phát bài cho các bạn.

Cô Hoa đặt tập vở xuống, tôi vẫn vu vơ hát vớ va vớ vẩn cho đến khi vở phát xong. Ơ, vở tôi đâu? Đang loay hoay nhìn xung quanh, vở từ đâu bay đến trước mặt tôi. Minh gật gù nhìn tôi

- Cao phết đấy!

Tôi húc khuỷu tay vào hông nó, dám xem trước cả chủ à? Có éo bao giờ nó cho tôi xem vở nó đâu.

- Đưa vở mày đây.

- Thấp lắm.

Nó nhăn mặt vì đau nhưng cũng ném vở cho tôi. Tôi giở hai quyển ra cùng lúc, cao hơn điểm tôi rồi mà vẫn còn kêu thấp. Như thể nó nói đểu tôi ấy.

- Cao thế còn gì? 8,5 viết văn mà còn thấp à?

- Học ngày học đêm mà được có vậy, thấp. Ai được như mày chém bừa điểm vẫn cao.

Tôi ậm ừ, nó nói đúng. Nhưng là do nó từ trước đến giờ học giỏi, nên đặt nặng thành tích. Chứ như tôi có 4 văn cũng vẫn cứ lông nhông chơi bời cả ngày. Tôi hớn hở nhìn con 8 đỏ chói trên ô điểm, tôi mà chém văn thì cứ là đỉnh của đỉnh.

- Ngọc Minh, cậu được bao nhiêu?

Tôi nhàm chán liếc cái con tôi cực kỳ ghét, hình như nó lúc nào cũng để ý tôi từng li từng tí một, luôn so đo với tôi dù chỉ một chút. Còn luôn giả tạo làm bạn tốt, toàn sấn đến Minh của tôi. Thấy ghét!

- 8

- Cao thế! - nó tậc lưỡi

- Mày bao nhiêu? - tôi tiện thể hỏi luôn.

- Bằng cậu, thấp ghê ấy!

Mặt con đó kiểu thất vọng, mắt trùng xuống. Đm! Đm! Đm! Hàng ngàn câu "đm" chạy qua não tôi. Mày bảo bố mày cao thế. Rồi giờ mày bảo mày thấp ghê à? Con cɧó ©áϊ, mày có ý gì? Tôi thầm gào thét trong lòng, tưởng chừng như tôi có thể lao vào đánh cho nó bầm dập một trận. Minh vỗ nhẹ vai tôi:

- Kệ nó đi. Tính Hân nó thế, chấp làm gì.

- Nhưng tao điên lắm.

- Thôi! - Minh nài nỉ

Ôi! Đang tức mà nghe được giọng ngọt như mía lùi của crush thì còn gì bằng. Tôi cũng chẳng để ý nữa, càng nghĩ càng ghét.