Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1623: Hết rồi

Di Vong quốc gia, hải vực phía nam, trên một du thuyền.

Tuy buổi trưa, nhiệt độ không khí chi có 5, 6 độ nhưng gió nhỏ nên không quá lạnh.

Ánh mặt trời không quá chói mắt, Dương Thần thảnh thơi đeo một cái kính mát, mặc áo phông trắng, mặc quần hoa rộng thùng thình, nằm tựa vào một cái ghế dài.

Một tay cầm một cái cần câu cá, tay kia cầm điếu thuốc, thi thoảng lại nhả khói phì phèo.

Ở cạnh Dương Thần, còn có một cái ghế dựa nhỏ hơn, một cô bé mập mạp ăn mặc giống ba của mình, áo phông, quần sóc, lộ ra đôi chân trắng như tuyết; cô bé cầm một cái cần câu, trên mặt tức giận, chu cái miệng nhỏ nhắn.

Cũng khó trách Lam Lam không cao hứng, bởi câu cá từ sáng cho tới trưa chỉ có Dương Thần câu được cá, còn cô bé thì một cái giày rách cũng không, bé mập không vui là phải.

Phía sau hai cha con, trên một cái bàn dài, bày vài con cá biển mới được câu lên, cùng nhiều loại nguyên liệu nấu ăn.

Mạc Thiện Ny, Đường Uyển, Lưu Minh Ngọc mấy cô vợ giỏi nấu ăn trổ tài làm shushi, cá rán,... đủ món hải sản.

Khi hương vị món ăn lan tỏa ra, khuôn mặt rầu rĩ không vui của Lam Lam biến mất, lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm cái chảo phía trước Mạc Thiện Ny liếʍ liếʍ môi.

Dương Thần vứt mẩu thuốc lá trên tay xuống, tay béo má con gái để cô bé quay người

- Nhìn cái gì vậy, tập trung câu cá đi, không câu được cá hôm nay không có cái gì ăn Dương Thần cười xấu xa nói.

Bé mập đối với người ba “Tàn nhẫn” khóc không ra nước mắt:

- Ba, Lam Lam nhảy xuống biển bắt cá có được không, câu cá chơi không vui gì hết á.

Dương Thần cười nói:

- Con sao vội vàng thế, mới có năm ba phút lại nhìn một lần đương nhiên không được. Nếu để cho con nhảy xuống biển bắt cá vậy những gì làm lúc trước biến thành công cốc à.

- Lam Lam cho rằng cá rất ngu ngốc nha, ai biết chúng nó hư hỏng như vậy không chịu

cắn mồi của Lam Lam.

Bé mập làm ra vẻ nghiêm túc, mè nheo.

- Lý do lý trấu, ngồi đi, tiếp tục câu!

Dương Thần một mực chắc chắn, biểu lộ là một người cha nghiêm túc, trong lòng thầm vui, có một cô con gái ngây thơ thế này là chuyện vui lớn của cuộc sống, sinh hoạt có thêm nhiều chuyện để nói.

Mấy người vợ phía sau cười rạng rờ, biết Dương Thần đang đùa giỡn Lam Lam, còn con bé láu cá muốn chống chế.

Mạc Thiện Ny đem hai con cá rán chín, bày trong đĩa mang tới bên người bé mập:

- Được rồi, kệ ba ba đi, ba ba hù dọa con thôi, ăn trước đi ha.

Bé mập như được đại xá, nhịn không được, không cần dao dĩa gì cả trực tiếp dùng tay cầm con cá cắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn, vô cùng thỏa mãn.

Ăn một lát, bé mập cũng bất chấp tất cả, ném cần câu, vội chạy tới cạnh bàn ăn, cầm đĩa sushi mà Đường Uyển đã làm.

Dương Thần bĩu môi, đang định đứng dậy đi theo con gái tới thướng thức các món ăn, thì thấy Lâm Nhược Khê đi ra từ khoang tàu, trên tay cầm điện thoại, có việc tìm hắn.

Lâm Nhược Khê quay đầu, đối đáp vài lời, sau đó ngắt điện thoại đi tới trước Dương Thần nói:

- Ông xã, mẹ gọi nói, Yến Kinh không ở được nữa, bọn họ định tới Hải Nam.

Dương Thần sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Ông lão này thật bướng binh, toàn bộ Hoa Hạ sắp bị đông cứng rồi còn không chịu rời khỏi Hoa Hạ.

- Đúng vậy đó...

Lâm Nhược Khê đáp lại, lại nói:

- Còn có chuyện này, mẹ bảo em nói cho anh, thủ trướng số 1 hi vọng anh có thể gặp ông ta một lần.

Dương Thần nghe thấy vậy, cười, khoát tay áo nói:

- Không cần phải đi, cũng chả phải gặp cũng biết ông ta muốn nói chuyện gì, đơn giản để cho anh ra mặt, giằng co với Chư Thần; anh không bị tâm thần, cũng không phải anh hùng cái thế, trước đây có người che chở bọn họ làm bộ giả thần giả quỷ, bây giờ bị từ bỏ lại muốn anh đi chịu chết? Anh đâu phải kẻ ngốc đâu.

- Hứ, anh thật nhỏ mọn.

Lâm Nhược Khê cười một tiếng, trắng mắt liếc nhìn Dương Thần, nhưng cô tán thành với cách làm của Dương Thần, cô không muốn chồng mình dính vào tai kiếp này của nhân loại.

Khoảng cách ngày Dương Nguyên Túc rời đi đã qua một tháng.

Trên phạm vi toàn thế giới dã xảy ra hiện tượng tử vọng hàng loạt, nạn đói rét, phạm tội, không chi có những khu vực, quốc gia nghèo đói mà ngay cả những quốc gia phát triển cũng lâm vào tình trạng hỗn loạn.

Mỗi tuần, nhân loại đều có trăm vạn người chết.

Hiển nhiên, số người chết ngày càng tăng lên, đến cuối cùng, nếu nhiệt độ còn tiếp tục hạ trừ một số người thuộc tầng lớp chóp bu thì những người bình thường xác suất còn sống gần như là con số không.

Trong vòng hơn một tháng này, Dương Thần vẫn nhàn hạ du lịch cùng vợ và con gái mặc kế phong ba của thế giới.

Chuyện lớn thế, sao mấy bác cao nhân còn không ra tay dựa vào cái gì mà bảo hắn đi chịu chết? Không chi có bắt đi vợ mình còn cái gì nghênh tiếp số mệnh? Có quỷ mới tin!

Dương Thần cảm thấy mình là nhân vật vĩ đại “Vì nhân dân phục vụ”, cho nên, quyết đoán bất động.

Cũng trong khoảng thời gian này, Dương Thần nghĩ được rất nhiều chuyện, ban đầu

số 1 dùng uy áp trấn trụ mình đây chắc là Dương Nguyên Túc hoặc là kẻ có thực lực không yếu kém hơn ông ta là mấy.

Số 1 hẳn là được bọn họ hỗ trợ, nhưng sau khi trái tìm Gaia sống dậy, bọn họ đã rời bỏ Số 1, nên mới dẫn đến số 1 lo lắng đàm phán với mình.

Từ trước đến nay Dương Thần ghét ác như thù, lúc trước thì ép mình không ngóc đầu lên được, hiện tại ô dù mất cán, lại muốn nói cái gì dân tộc đại nghĩa, đi chịu chết, vô nghĩa hết sức?

Hơn nữa, trong lúc này, Ngọc Lan Đình, Mông Từ Kha của Hồng Hoang cảnh đều tới tìm mình.

Ngọc Lan Đình hỏi lão tổ tông Ngọc Tuyết Ngưng có phải đã tới trên đảo không, bởi

vì Ngọc Tuyết Ngưng sau khi đi xem xét hậu duệ Thanh Khâu tộc đã biến mất không thấy đâu, không ai biết lão tổ tông đi đâu cả.

Hôm nay có chuyện quan trọng, lão tổ tông không gặp được, Ngọc Lan Đình cùng Yêu tộc rất sốt một.

Còn Mông Tử Kha khẩn cầu Dương Thần giúp đờ các Ma Tu thoát khỏi Vạn Yêu Giới, nhưng Dương Thần trực tiếp đưa ra lý do cự tuyệt; bởi Dương Thần có thực lực đè ép Mông Tử Kha không chi một ít nên ông ta cũng không có biện pháp cường cầu.

Thế nhưng, Ngọc Tuyết Ngưng biến mất, khiến Dương Thần có cảm giác, có thể có liên quan tới người sư phụ kia của Dương Nguyên Túc, đương nhiên cũng chỉ là suy đoán mơ hồ.

Mặc kệ Chư Thần cùng nhân loại làm sao, cuối cùng già trẻ nhà mình an toàn là được, hắn chi lo cho gia đình mình còn cứu vớt nhân loại thì để những người mạnh hơn đi lo lắng.

Cùng Lâm Nhược Khê nói chuyện phiếm vài câu, Dương Thần cùng các và vợ vây quanh bàn ăn, ngồi thưởng thức bữa tiệc cá.

Tiêu Chỉ Tình và Trinh Tú cùng những người vợ khác đã tới. Tiêu Chỉ Tình thông qua tu luyện “Cửu Chuyển Âm Dương”, phá tan vách ngăn Huyền Âm Mạch, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đi sau về trước, ngắn ngủi một tháng đã sắp Hóa Thần.

Cả nhà một bên tu luyện, một bên vui đùa, bầu không khí trên đảo vui vẻ, ấm áp không bận tâm điều gì, điều này càng khiến ý nghĩ vì đại nghĩa liều mạng trong đầu bị vứt đi tận đằng nào.

Ăn được một lúc, thỏa mãn, Dương Thần ôm lấy Lam Lam vẫn còn háu ăn, dự định tới nơi trống vắng, kiểm nghiệm tu luyện của con bé, không chi tu vi mà cả một ít kỹ xảo chiến đấu, vận dụng pháp thuật.

Con đường Dương Thần đã đi qua, rất hối hận khi còn bé đã bỏ qua nhiều điều, phí sức mà thành quả không bao nhiêu, bây giờ không muốn con gái có điều tiếc nuối.

Thế nhưng, lúc chuẩn bị rời khỏi du thuyền, Dương Thần cảm thấy có vài chục tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thậm chí có vài cổ chân nguyên uy áp cường đại từ phía Đông tới.

Rất nhanh, một đám tu sĩ Hoa Hạ xuất hiện trên hải đảo.

Dương Thần cùng chúng nữ bất ngờ, người tới là Lạc Thiên Thu suất lĩnh cao thủ Lạc gia, Tiêu gia; còn có Diêm Tú Minh, Liễu Thì Nguyên suất lĩnh Hồng Mông.

Đa số người có tu vi Nhược Thủy kỳ, nhưng cũng có không ít người tu vi khá thấp, mà Dương Thần đều quen biết, là đám người Lạc Tiểu Tiểu, Yến Tam Nương.

Nhưng những người này không đến chịu chết, thứ nhất bọn họ biết có cho cả đám hội đồng cũng không là đối thủ của Dương Thần.

Thứ hai, trên người bọn họ đều có vết tích chiến đấu, quần áo, vật dụng tốn hại, đầu tóc rối bời, không thiếu vết máu còn chưa khô; có rất nhiều cao thủ Nhược Thủy kỳ bị thương.

- Có chuyện gì xảy ra với các người vậy?

Dương Thần phiêu nhiên trên bờ cát, trong lòng trầm xuống, đứng song song với họ hỏi thăm.

Mắt Lạc Thiên Thu đỏ lên, thần sắc lãnh khốc, tuyệt vọng, giọng nói khàn khan: -Hết, hết rồi...Hết.