Chứng kiến nụ cười quỷ dị của “Dương Thần”. Linh hồn bẩy người dường như rung động, giống như sau lưng có vô số con mắt màu đỏ tươi đang nhìn chòng chọc vào chính mình!
- Tu vi của hắn... không đúng...
Lạc Thiên Thu trước hết cảm nhận được sự kì quái này, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị nói.
Đám người Lạc Trường Xuân sắc mặt cũng nghiêm trọng.
Hoàn toàn đúng như vậy, tu vi của “Dương Thần” so với lúc trước, không hiểu vì cái gì mà tăng lên rất nhanh!
Mặc dù bọn họ không nhìn ra được tu vi thật sự của Dương Thần, nhưng chân nguyên uy áp này và của Dương Thần lúc nãy hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau!
- Hooo...
Hỗn Độn cũng không để ý bẩy người phía dưới nhìn mình như thế nào, mà phát ra một tiếng hưởng thụ, cổ họng động đậy, miệng mở ra hút một lượng lớn không khí lạnh lẽo.
- Thật sự là món ngon... mùi vị tuyệt vời...
Ở phía dưới, Lạc Trầm Hương sắc mặt thâm trầm nói:
- Hừ, có vẻ như hắn đang cười nhạo chúng ta, để phô trương thanh thế! Không nên bị hắn lừa, chi sợ hắn đã dùng bí pháp gì kích phát tiềm năng, đã đến cấp độ này rồi, đâu có
mấy người tự dưng tăng tu vi lên
- Đúng vậy, đừng để hắn chạy thoát
Lạc Trường Xuân gật đầu, trên tay liên tục vẽ ra vài đạo Phù văn đẩy về phía không trung, ánh sáng xuất hiện, quát to:
- Trầm tình, Thiên băng!!!
Trong lúc nhất thời, trên đầu Hỗn Độn đỉnh, đột nhiên sinh ra một luồng linh khí lớn, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của chân nguyên, dần dần to ra, hình thành một luồng năng lượng lớn mấy chục trượng!
Ầm ầm!!
Luồng năng lượng này bỗng nhiên chia ra, bắt đầu oanh tạc kịch liệt!
Hàng vạn luồng ánh sáng, trong nháy mắt phát ra chân nguyên, giống như muốn phá hủy cả không gian!
Hỗn Độn không thèm liếc mắt nhìn, để mặc cho cái năng lượng kia nhấn chìm mình trong đó...
Cảnh tượng tiếp theo, khiến cho cả bẩy người sợ hãi đến cực điểm!
Chi thấy những linh khí tụ hợp lại, đυ.ng vào không gian bao quanh Hỗn Độn, đều hóa thành từng đạo linh khí nhỏ bé, tất cả đều bị hấp thu!
Trong thời gian nháy mắt, khí thế của pháp thuật một đi không trở lại, không thấy bóng dáng đâu, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ
Đương nhiên, cái này đối với Hỗn Độn rất bình thường, giống như một trò chơi của trẻ con, chi giống như đồ ăn vặt của nó.
Khoảng hơn bốn mươi vạn năm trước, tiên nhân thượng cổ, với tu vi Ngọc Thanh Thần lôi, thi triển pháp thuật Thiên Băng Địa Liệt, mà cũng phải mấy chục người mới có thể đánh bại được nó.
Đối với việc này, thân thể Dương Thần không thể so sánh với thân thể của chính nó, thực lực còn không bằng 1%, không cần nhìn, chi cần một cước là gϊếŧ được.
Mặc dù là như thế, Hỗn Độn khống chế thân thể Dương Thần, nhưng đã để cho thân thể này lấy được linh khí từ Hỗn Độn đỉnh, làm cho thân thể này của Dương Thần, đã đạt đến cấp Thái Thanh thần lôi đại viên mãn.
Trước kia, Dương Thần hấp thu rất nhiều Tử Thanh thần lôi, lại hấp thụ thêm ba luồng Thái thanh thần lôi, lại thêm hút được linh khí của một lượng lớn cao thủ, các loại linh đơn nữa, đã đạt đến cảnh giới Thái Thanh Thần Lôi trung kì, nhưng Hỗn Động đã đem giảm lượng linh khí đó xuống.
Đến lúc này, Hỗn Độn đã nắm giữ thân thể Dương Thần, cũng tự nhiên không cần che dấu nữa, ngược lại dù sao cũng là của mình, cứ bộc phát ra hết.
Dù sao, Hỗn Độn cũng hi vọng có một thân thể, có khả năng tu luyện, mà không bị phong ấn trong Hỗn Độn đỉnh.
Ngay lúc này, “Dương Thần” chân chính cả cảnh giới và chân nguyên đều đạt tới Thái thanh thần lôi đại viên mãn, hơn nữa lại có Hỗn Độn lực, mang đặc tính cắn nuốt, đâu có để mấy người này trong mắt.
Cho dù Lạc Thiên Thu có tu vi Thái Thanh thần lôi trung kì đã là cao nhất trong số tu sĩ ở đây, nhưng cảnh giới cũng không thể nào bằng, nói gì đến những người khác.
- Cái này hết rồi sao? Có thể cho ta thêm một ít nữa được không?
Hỗn Độn cười dữ tợn, nhìn về phía bảy người.
Trong lúc nói, Hỗn Độn đem Tiêu Chi Tình quăng ra chỗ Hỗn Độn đỉnh, để bảo vệ cho cô.
Tiêu Chi Tình cũng biết tên này không phải là người đàn ông của mình, lại rất lo lắng, sợ hãi, không dám lên tiếng.
Lạc Thiên Thu lúc này nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên hô lớn:
- Ngươi không phải Dương Thần! Ngươi là hung thú Hỗn Độn!?
- Thật sao!?
Những người khác kinh sợ mà hô to.
Hỗn Độn cười ha hả:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là trong các ngươi ta sẽ ăn ai trước...
- Buồn cười! Sắp chết đến nơi lại giả thần giả quỷ, Mặc Long Quyết, Long Vương nộ!
Lạc Trầm Hương trời sinh đã nhanh nhẹn, dũng mãnh, không hề sợ hãi, ngưng tụ ra một đạo Hắc thủy, từ đó hiện ra một con Ác Long hung tợn, trong nháy mắt đã to lên mười lần, khí thế bao trùm, xông thẳng về hướng Hỗn Độn mà cắn xé!
Hỗn Độn không thèm tránh né, trái lại đón lấy đầu rồng một cách nhanh chóng!
Hắc thủy kia còn chưa chạm đến Hỗn Độn đỉnh đã bị hấp thu hết linh khí, tiếng sấm và hạt mưa căn bản không có tác dụng!
- Lão lão cẩn thận!!
Lạc Thiên Thu hô to một tiếng, nhưng đã trễ!
Hỗn Độn đỉnh đã di chuyển đến gần Lạc Trầm Hương, Lạc Trầm Hương không hề nghĩ đến Hỗn Độn sẽ xông thẳng đến chỗ mình, vô thức chi còn cách dùng Quỷ khốc kiếm đâm vào Hỗn Độn!
Keng keng keng
Hỗn Độn lực đột nhiên bộc phát, đem năng lượng của Quỷ khốc kiếm nghiền nát hóa
thành linh khí để hấp thu.
Pháp bảo thượng phẩm, trong mắt Hỗn Độn đỉnh lại là đồ bỏ đi.
- Không... AM
Lạc Trầm Hương phát ra một tiếng kêu thảm phá vờ bầu trời đêm, một bàn tay Hỗn Đỗn đã đặt lên đầu lão!
- Ahhh....
Đầu vị lão phu nhân, đúng là bị Hỗn Độn bẻ gẫy, xương đầu bị đập vờ vụn, chết không nhắm mắt!
Máu tươi từ Lạc Trầm Hương phun ra, phóng thẳng lên trời!
Hỗn Độn cười ha hả, mọi người không dám hít thở không khí, cái cảnh đứt đầu kia
thật là khủng khϊếp!
Lộp xộp răng rắc...
Tiếng cắn nuốt khiến cho đám người Lạc Thiên Thu đều cảm thấy đất trời sụp đồ!
- A!!
Tiêu Chỉ Tình sợ đến nỗi che hai mắt lại, không dám nhìn.
Ở phía xa, các tu sĩ Lạc gia, tất cả đều cực kì hoảng sợ, không hiểu vì sao tình thế lại
đảo ngược!
Thái Thượng trướng lão Nhược Thủy, lại bị ‘Dương Thần’ trong nháy mắt ăn hết!?
Hỗn Độn ăn vài miếng, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt toàn là máu đỏ và thịt vụn đỏ tươi, lộ ra sự tà ác hưng phấn tươi cười.
- Mùi vị này đã lâu lắm rồi không ăn.... máu thịt của tu sĩ nhân loại... lâu lắm rồi...
ờ....
Nghe được câu nói kia, lại thấy cảnh tượng này, mà còn không tin vào phán đoán của Lạc Thiên Thu thì những người này nhất định là điên rồi!
Hỗn Độn! Dương Thần thật sự bị Hỗn Độn chiếm thân thể!?
Vừa mới lúc nãy còn đang công kích Dương Thần như gà đất chó cảnh, thì tự nhiên sự
việc lại thay đổi, bây giờ bọn họ mới hiểu nguyên nhân!
Hỗn Độn ăn thêm vài miếng, sau đó biến Lạc Trầm Hương thành ánh sáng hấp thu vào, ánh đỏ trong mắt lại càng hiện lên mãnh liệt!
- Chạy mau!!!Phân tán ra các hướng mà trốn đi!!!
Lạc Thiên Thu ngưng tụ mười phần chân nguyên, hét to một tiếng, hạ lệnh cho toàn bộ người của Lạc gia đang ở phía xa!!!
Có thể khiến cho Lạc Trầm Hương trong nháy mắt không thể chống cự bị gϊếŧ ngay, pháp bảo thượng phấm cũng bị thiêu hủy, bọn họ ở lại cũng chi có chờ chết!!
Gần như ngay sau đó, bản thân Lạc Thiên Thu chạy ngay về hướng Tây Nam!
Chỗ đó không phải nơi nào khác, chính là vị trí của Ninh gia, y biết chạy đến chỗ nào cũng vô dụng, đem Hỗn Độn dẫn tới một nơi nhiều cao thủ, mới có thể đánh lạc hướng được Hỗn Độn, tránh được tai họa cho các tu sĩ.
Lạc Trường Xuân cùng năm tên khác tốc độ chậm hơn, nhưng cũng vội vã chạy trốn, không dám ở lâu.
Hỗn Độn tức giận, còn dám chạy trốn? Có tác dụng sao? Hôm nay nó chiếm thân thể Dương Thần rồi, sớm muộn cũng đem tất cả bọn họ ăn sạch!
Những người này mỗi người chạy một hướng, Hỗn Độn cũng khó có thể bắt hết, chi có thể nhắm vào một Thái thượng trướng lão Nhược Thủy trung kì đuổi theo!
- A!! Đừng ăn ta!!!
Thái Thượng trướng lão vừa thấy Hỗn Độn đỉnh đuổi đến, sợ hãi không để ý đến tôn nghiêm nữa, bắt đầu khóc to lên, mấy trăm năm tu luyện lại bị ăn sạch, thật không cam lòng!
Hỗn Độn đỉnh đâu thèm để ý nhiều, tốc độ nó nhanh hơn nhiều, Hỗn Độn lực trong nháy mắt lập tức cắn nát hai tay có ý định phản kháng hấp thụ sạch sẽ tu vi!