Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1363: Vui vẻ chia tay

Dương Thần hận không thể bịt lỗ tai mình lại, nghe thấy những lời này, giống như một bức tranh đẹp bị nghiền nát không thương tiếc, sau đó mới phát hiện đều là hoa trong gương, trăng trong nước!

Lâm Nhược Khê dường như còn muốn đâm thêm một đao cuối cùng, hờ hững nói:

- Thứ phụ nữ muốn có được trên người đàn ông, đơn giản là hai dạng, một là ‘tình cảm’, hai là ‘tiền tài’, Lâm Nhược Khê tôi không thiếu tiền, mà anh lạm tình không cách nào thỏa mãn nhu cầu tình cảm của tôi, cho nên tôi muốn rời khỏi anh, đạo lý rất đơn giản… Chuyện đến ngày hôm nay, anh nên sớm có chuẩn bị.

Nói xong, Lâm Nhược Khê sắc mặt bình thản xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị lên xe.

Nhưng Dương Thần vẻ mặt âm trầm tiến lên phía trước, trực tiếp hung hăng đá một cước vào cửa xe!

ẦM!!

Thô bạo phát tiết lực đạo, nội tâm hắn cuộn trào, một tiếng vang thật lớn, toàn bộ xe Audi bị đá thành một đống sắt vụn, sau khi lăn vài vòng ở một bên, liền chổng ngược lên trời báo hỏng!

- Dương Thần, anh làm cái gì?

Lâm Nhược Khê nghiến răng nghiến lợi quay người lại, căm tức nhìn.

- Hừ…

Dương Thần cười nhạo, ngẩng đầu lên, thần sắc lãnh ngạo nhìn cô.

- Lâm Nhược Khê, em hiện tại kiêu ngạo, độc lập, tự tin, đều là bởi vì điều kiện hiện tại hoàn toàn không giống lúc xưa.

- Em không cần đối phó với kẻ địch bốn bề trên thương trường, không cần mọi cách làm khó dễ và hãm hại người không phải cha ruột của mình, càng không cần sợ hãi những con rệp kia dò xét thân thể mình, em có đủ quyền, cũng có đủ tiền, đủ quan hệ, đã đủ lông đủ cánh…

- Anh có thể rõ ràng nói cho em biết, nếu em bây giờ, cũng cần giống lúc trước đi xã giao với đám ngụy quân tử không muốn gặp, cũng cần lo lắng đám người hắc đạo ngấm ngầm giở thủ đoạn, cũng cần chơi cờ tài chính với những tập đoàn lớn kia, cũng cần thông qua quan hệ để bảo vệ mình… Em tuyệt đối không dám quyết tuyệt mà cự tuyệt anh.

- Hôn nhân của chúng ta, sẽ bởi vì những điều kiện em có được mà phát sinh thay đổi, đây là sự thật anh nói với em.

Dương Thần dùng sức vuốt lòng ngực mình, đỏ mắt cao giọng nói:

- Đúng! Dương Thần anh có thể hô phong hoán vũ trên toàn thế giới, chính là có tiền có thế, có thể khiến tập đoàn Top năm trăm trên thế giới trong một ngày đóng cửa, cũng có thể khiến một quốc gia nhỏ diệt vong trong một ngày!

- Chỉ cần anh muốn, thì có thể làm ra những việc vượt quá sức tưởng tượng của mọi người!

- Tiền, quyền, thế của anh, có thể hấp dẫn phụ nữ chạy theo như vịt, anh chính là có bản lĩnh như vậy, người khác muốn hâm mộ cũng học không nổi.

- Nhưng, tất cả những thứ này đều là anh từng bước từng bước thực hiện, không có nửa điểm đầu cơ trục lợi, là từ lúc nhỏ lấy mạng mà đổi!!

- Nếu anh chỉ là một người trong nhà có cha mẹ bị bệnh, phía dưới còn vài em trai em gái phải chăm sóc, ban ngày chỉ có thể làm công cu li ở công trường, em còn có thể vì lên giường với anh một lần, mà duy trì hai năm hôn nhân không?

- Anh nghĩ sau khi em kết hôn với anh, hẳn là nhìn cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, coi anh như con rệp dưới chân, khinh thường chứ gì?

- Trên thực tế, ngay từ đầu em cũng đã làm như vậy, nhưng em phát hiện anh dần dần có thể cho em những giúp đỡ khó có thể tưởng tượng, vì thế bắt đầu cố gắng muốn những thứ tốt trên người anh, sau đó đi tới ngày không nay không phải sao?

- Trên thế giới này, không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có hận thù không biết từ đâu.

- Anh cho em biết, Dương Thần anh, không phải người đàn ông làm nổi yêu cầu của em chín giờ đi làm năm giờ về nhà, gặp mặt gọi em Lâm tổng, về nhà bóp vai, gọi em ăn cơm đi ngủ.

- Cũng không làm nổi cả ngày vây quanh em, coi em là người phụ nữ duy nhất, không chớp mắt mà nhìn cả đời!

- Anh chính là anh, từ nhỏ đã biết cá lớn nuốt cá bé, đạo lý muốn mạnh phải có quyền!

- Anh chính là người mạnh hơn những người đàn ông khác! Đây chính là điều kiện của anh! Chính là người có nhiều phụ nữ phải chăm sóc, anh một người cũng không vứt bỏ được, anh không quay lại được, cũng không thể quay lại!

- Nếu em thật sự thích anh yêu anh, vậy thì nên tiếp nhận anh, cùng anh sống!

- Loại ‘thẳng thắn’ và ‘vĩ đại’ này của em, thái độ biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách này, thật sự có thể khiến người đàn ông trời không sợ đất không sợ trước mặt em, có loại cảm giác ti tiện đáng thương, em biết không?

Mắt Lâm Nhược Khê lóng lánh nước, cắn môi nói:

- Anh có cảm giác ti tiện của anh, nhưng tôi không cần phải sống hèn mọn.

- Hèn mọn? Hừ… thì đã sao, thế giới này vốn không có công bằng tuyệt đối, anh cường thế, cho nên có được một đám phụ nữ, ít nhất ở bên cạnh anh, họ đều cam tâm tình nguyện.

- Em chẳng thèm để ý đến sinh hoạt cá nhân của anh, em cảm thấy anh ở cùng ai cũng không sao cả, là em tự mình nói không để ý trước, về sau còn nói anh làm người khác buồn nôn.

- Đúng, anh biết anh nợ em rất nhiều, nhưng em nửa phần trách nhiệm cũng không có sao? Em rốt cuộc muốn anh thật lòng như nào, em mới cảm thấy xứng với mình?

Lâm Nhược Khê hít sâu một hơi, thản nhiên nói:

- Nói những điều này đã không có ý nghĩa nữa, người phụ nữ khác muốn tư thủ với anh, vậy tùy họ.

- Hợp đồng hôn nhân của chúng ta kết thúc như vậy, tôi đã lợi dụng xong anh rồi, cũng đã đem tôi cho anh…

- Anh nếu cảm thấy không đủ, dùng sức mạnh tôi cũng không để ý, nhưng tôi không muốn tiếp tục làm cái gì mà Thiếu phu nhân Dương gia, lại càng không muốn làm vợ anh.

- Nếu anh là người đàn ông cầm được cũng buông được, sẽ không tiếp tục ngăn cản tôi, chúng ta ở cùng một chỗ không hề tốt đẹp, nhưng ít ra chia tay sẽ phóng khoáng…

Dương Thần thở thật dài, từ trong túi lấy ra chìa khóa xe BMW đưa cho Lâm Nhược Khê.

- Em có thể đi, nhưng anh không thích người phụ nữ đã từng là của mình bị người khác hưởng dụng… Em có thể nói anh cầm thú, là kẻ điên… anh đều không ngại, nhưng bên cạnh em tốt nhất đừng xuất hiện người đàn ông khác, bằng không, anh thấy một người, gϊếŧ một người.

Nói xong, Dương Thần xoay người đi vào đại viện, không có chút ý tứ muốn quay đầu, bóng dáng dứt khoát mà cô tịch.

Lâm Nhược Khê bị cảnh cáo cuối cùng của hắn làm cho ngẩn ngơ một lúc lâu, mặc không lên tiếng nắm chặt chiếc chìa khóa xe còn mang theo hơi ấm, cũng xoay người đi vào chiếc xe BMW kia.

Cô muốn đến sân bay, đã không muốn tiếp tục ở lại Yến Kinh, cô nên quay về Trung Hải.

Mấy phút đồng hồ sau, xe chạy trên đường cao tốc.

Dưới màn đêm, quốc lộ đêm 30 có vẻ đặc biệt yên bình, dường như không có chiếc xe nào.

Lâm Nhược Khê giẫm chân ga đến mức thấp nhất, chiếc xe BMW điên cuồng như mãnh thú màu đen rít gào, tốc độ hơn hai trăm km.

Xe vụt chạy trên dường, giống như đang phát tiết bất an và thống khổ của cô, dần dần, nước mắt vừa mới khô lại tiếp tục tuôn rơi.

Nước mắt làm ướt áo lông trước ngực, Lâm Nhược Khê bởi vì khóc nức nở mà hơi co rúm lại.

Đột nhiên, Lâm Nhược Khê dường như cảm thấy đầu một trận đau nhức, ‘Ưm’ một tiếng, một tay ôm đầu, một tay thiếu chút nữa không giữ tay lái, đυ.ng vào vòng phòng hộ.

May mắn lúc này né đi mới không gây tai nạn xe cộ.

Nhưng may là như thế, Lâm Nhược Khê vẫn toát mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời, rốt cuộc nhịn không được từ giữa nghẹn ngào, thấp giọng lầm bầm…

- Chồng… thật xin lỗi… Những việc em có thể làm cho anh… chỉ có như vậy…

Trong đêm tối, âm thanh của cô bị gió lạnh chôn vùi…



Đại sảnh dùng cơm của Dương gia, Dương Thần chia tay với Lâm Nhược Khê, lúc đi vào trong phòng, cũng đã khôi phục nụ cười thản nhiên, dường như cái gì cũng không ảnh hưởng.

Khi Dương Thần nói, Lâm Nhược Khê quyết định ly hôn với hắn, cũng là dùng lời nói bâng quơ nhẹ nhàng.

Sự bình tĩnh và ý cười nhu hòa của Dương Thần, ngược lại làm cho mọi người Dương gia phá lệ thương cảm.

Loại đau khổ nhịn ở trong tim này, mới là thứ thật sự đả thương người.

Nhưng Dương Thần cũng không cần sự thông cảm, cho nên cũng không ai khuyên nhủ gì, mà cố gắng nói vài chuyện vui vẻ, để Dương Thần có thể nhanh chóng quên đi.

Về phần bình luận ai đúng ai sai, hoặc là có nên cố gắng vãn hồi gì đó, không có ai cảm thấy cần như vậy.

Khi tiết mục chào năm mới trên TV bắt đầu, Dương Thần ngồi cùng mọi người, rất hiếm có mà xem TV, cực kỳ giống gia đình bình thường.

Chỉ là, bé mập bị Dương Thần ôm trong lòng nhìn xung quanh không thấy mẹ đâu, trên mặt vẫn là có chút tiếc hận.

Đứa trẻ tuy không hiểu nhiều, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng được cha mình lúc này rất đau lòng, cho nên cũng không dám hỏi cha mẹ đi đâu, đành phải ngoan ngoãn ngồi trên đùi Dương Thần xem TV.

Tuệ Lâm quả nhiên như lời cô nói, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, vũ đạo kinh diễm làm nổi bật trong lần làm việc lại, lại dùng giọng hát hát một ca khúc nhẹ nhàng làm cho dạ hội rơi vào chấn động.

Không hề nghi ngờ, năng lực quan hệ xã hội của Giải trí Ngọc Lôi được chứng minh, fans của Tuệ Lâm cũng phải ưng thuận, internet đối với tin tức Tuệ Lâm quay lại vào đêm chào xuân mới, trong lúc nhất thời là tiêu điểm của danh sách tìm kiếm.

Lam Lam dường như cảm thấy vô cùng kinh hỉ đối với việc dì có thể xuất hiện trên TV, trong lúc nhất thời quên mất thương cảm không thấy mẹ, liền vui vẻ sôi nổi trước TV.

Nhìn đứa trẻ khờ dại tươi cười, cũng khiến đêm 30 nặng nề tăng thêm chút vui vẻ.

Đêm đó, mấy người Quách Tuyết Hoa vẫn là hỏi một chút chuyện mẹ đẻ 17 của Lam Lam, đối với sinh mệnh ngắn ngủi bi thương của cô thổn thức không thôi, nhìn Lam Lam đã ngủ say cũng đặc biệt trân trọng.

Dương Công Minh còn cẩn thận suy nghĩ, có cần đưa 17 vào bài vị tiến vào từ đường Dương gia hay không, nhưng Dương Thần thật ra không quá để ý chuyện đó, bởi vì 17 tuyệt đối sẽ không để ý đến loại chuyện này.

Chuyện ly hôn với Lâm Nhược Khê, tuy là chính mình nói ra, nhưng Dương Thần cũng không còn tâm tình tiếp tục ở lại Yến Kinh, định mang theo Lam Lam quay lại Trung Hải, nhưng trước khi đi, còn muốn đến Sở nghiên cứu tìm Jane, bằng không uổng phí nỗ lực nghiên cứu của Cung chủ điện hạ cũng không tốt.

Chỉ là, sáng sớm Dương Thần đang chuẩn bị ôm Lam Lam đi ra ngoài, lại gặp Đường Uyển một thân váy đỏ mang theo Đường Đường chạy đến Dương gia!