Thời gian Thông Thiên tháp mở ra có hạn, tuy rằng không ngắn nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, Dương Thần càng lúc càng nóng vội, muốn tốc chiến tốc thắng phản công lại Văn Thao, nhưng lại không có khả năng.
Hỗn Độn điên cuồng ý đồ cắn nuốt sạch sẽ năng lượng phản vật chất con rồng chín đầu cực lớn kia, nhưng Văn Thao lúc này đã không thể so với Văn Thao lúc trước, chân nguyên lực của Dương Thần tuy có khả năng xu thế Hỗn Độn, cũng khó có thể trấn áp Văn Thao như lúc trước!
Văn Thao vẫn đứng bất động ở đó sau một đợt tấn công, năng lượng phản vật chất hóa thành vô số mũi tên sắc bén, đem hư ảnh Hỗn Độn Cự Thú đâm cho thất linh bát lạc!
Dương Thần như bị điện giựt bay ngược ra ngoài mấy trăm mét mới khó khăn dừng lại, nội tâm chấn động mãnh liệt nhìn con rồng chín đầu bướng bỉnh phóng đãng kia.
- Vô dụng, chân nguyên của ngươi không đủ, uy lực của Hỗn Độn đỉnh chưa phát huy ra được một phần ngàn, căn bản không có khả năng nuốt trọn súc sinh kia!
Ngọc Tuyết Ngưng nói ra một câu bác bỏ thủ đoạn của Dương Thần, cô lại lần nữa bộc phát ra chân nguyên uy áp cuồng mãnh, cửu phẩm đỉnh phong rốt cuộc tại thời khắc này cũng phát ra hết.
Chín cái đuôi hồ ly chẳng biết từ lúc nào đã kéo dài hơn mấy trăm trượng, giống như Giao Long chín đầu bay lên không trung múa may, cùng rồng chín đầu màu xám bạc kia giương cung bạt kiếm, hung tàn tương vọng.
Dương Thần gϊếŧ đỏ cả mắt rồi, nhe răng cười nói:
- Vậy cũng không thể ngồi chờ chết, tôi nhìn sai rồi, lúc trước chính mình gián tiếp để lại một mối họa này, không gϊếŧ hắn, đi ra ngoài cũng không yên ổn!
Đúng lúc này, Văn Thao lại một lần nữa chủ động công kích, đại lượng chùm tia sáng năng lượng phản vật chất bắn phá oanh tạc, căn bản muốn dùng thân thể gần như vô địch của y để hao tổn hết tất cả chân nguyên lực của mọi người sau đó cắn nuốt tất cả.
Đại lượng thi thể máu huyết của Cự Long cùng Yêu tộc lại để cho Văn Thao cảm thấy tồn tại lực lượng vô cùng vô tận!
Tống Thiên Hành tạo ra hai vòng bảo hộ bằng Minh Thủy cùng Quỳ Thủy, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng bảo vệ mình cùng Tuệ Lâm, nhưng nhìn lão cau mày giống như lúc này đã tới cực hạn chịu đựng.
Dù đã là Cửu Thiên Thần Lôi Kiếp, nhưng Tống Thiên Hành lại không có được thể chất đặc thù cùng tu vi thâm hậu như Dương Thần. Cũng không có những pháp bảo hộ thân như Hỗn Độn đỉnh, tóm lại so với Dương Thần còn kém một đoạn dài, vì thế để bảo vệ mình cùng Tuệ Lâm thực sự không dễ dàng gì.
Lão tuy có tư cách sư phụ, nhưng cái loại yêu nghiệt có nhiều kinh nghiệm cùng liên tục tấn cấp như Dương Thần, đã sớm vượt qua người sư phụ như lão.
Ngọc Tuyết Ngưng cùng Tử Tiêu thì đang cố gắng che chở cho những thủ hạ của mình, đặc biệt là chín cái đuôi hồ ly của Ngọc Tuyết Ngưng, chân nguyên lực của cô càng lúc càng bành trướng, cố gắng ngăn cản những năng lượng phản vật chất dày đặc như nêm cối kia!
Nhưng ai đều có thể cảm nhận được, chân nguyên lực của Ngọc Tuyết Ngưng mà cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ hao tổn sạch sẽ, mà Văn Thao còn chưa phát ra đến cực hạn!
Trong lúc nhất thời, trên bầu trời bạch xà cuồng vũ, ngân quang lập loè, tiếng phá hủy liên tiếp nổ ra, giống như muốn đem toàn bộ bầu trời xé rách!
Dương Thần nuốt hai viên Long Hoa đan, liều mạng làm cho mình khôi phục công lực, định thừa lúc chiến loạn công kích một phát, nhưng bên trong thần thức lại nghe được tiếng Ngọc Tuyết Ngưng cảnh cáo!
- Không nên kích động!
Thân hình Dương Thần dừng lại, khó hiểu nhìn Ngọc Tuyết Ngưng, người phụ nữ này đang chìm đắm trong ứng phó với công kích mãnh liệt như thủy triều của Văn Thao, chẳng biết tại sao lại dùng truyền âm pháp thuật cùng mình nói chuyện
- Ngươi đừng quên, Thông Thiên tháp đã mở ra, nếu cùng tên này chiến đấu sợ rằng sẽ bỏ qua thời gian tiến vào tháp, ngươi nếu muốn trùng kích tháp một lần nữa, phải đợi 60 năm nữa đấy!
- Súc sinh này rõ ràng đang định hao tổn hết sạch chân nguyên lực của chúng ta, sau cùng thôn phệ chúng ta, để cho hắn lớn mạnh, có lẽ hắn sẽ không để ý tới việc Thông Thiên tháp mở ra lần nữa, nhưng ngươi không muốn phải đợi lần nữa chứ?
Dương Thần khẽ giật mình, cuồng nhiệt chiến ý nhanh chóng nguội lạnh, đúng vậy, mình như thế nào gϊếŧ đến ngu luôn rồi? Bây giờ ra khỏi tháp mới là chính sự
Ngọc Tuyết Ngưng tiếp tục truyền âm nói:
- Vốn là muốn đợi sau khi ngươi chiến thắng, danh chính ngôn thuận cùng ngươi tiến vào Thông Thiên tháp, lại đem một vài sự tình nói cho ngươi, nhưng sự tình hiện tại đã vượt qua dự tính của ta, ngươi phải tự mình mang theo Tuệ Lâm tiến vào trong tháp, chỉ có thể đánh cuộc một keo này thôi.
Dương Thần mặt không đổi sắc, nhưng trong nội tâm lại nghiêm nghị, người phụ nữ này vậy mà lại có ý định giúp mình ra khỏi tháp? Liên tưởng đến Ngọc Tuyết Ngưng lúc trước giúp mình cùng Tuệ Lâm các loại, cũng không quá hoài nghi dụng tâm của nàng, dù sao nàng muốn mình chết, thật sự quá đơn giản.
Rất nhanh, Ngọc Tuyết Ngưng liền đem một ít ý nghĩ của nàng truyền âm cho Dương Thần, nghe được hết thảy, Dương Thần không khỏi lộ ra một vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ chính mình làm sao lại không nghĩ tới một mảnh vụn này nhỉ?
Văn Thao bên kia đã cảm giác được một ít không đúng, truyền âm nói:
- Dương Thần, ngươi sao lại làm một con rùa đen rụt đầu, đi ra coi! Ngươi chẳng lẽ muốn trốn ở sau lưng con hồ ly này mãi mãi sao?
Dương Thần cắn răng một cái, trực tiếp bay đến bên người Tống Thiên Hành, một tay ôm lấy Tuệ Lâm, trịnh trọng nói:
- Đại thúc, tôi biết rõ ngài là thật tâm muốn ở lại chỗ này, nhưng tôi không thể giúp ngài nhiều hơn được nữa, tôi phải mang theo Tuệ Lâm đi!
Tống Thiên Hành tựa hồ sớm nghĩ đến cái này, cười nhạt một tiếng, móc ra một chuỗi Phật châu giao cho Dương Thần.
- Chuỗi Phật châu này là những năm ta đi cùng Lam Lam, không uống rượu đùa nghịch, cho nên mới tu thân dưỡng tính đeo nó, mặc dù là phàm vật, Nhưng Lam Lam lại nhận ra thứ này, con nếu có thể đi ra ngoài, đưa cho Lam Lam, nhìn vật nhớ người, về sau trưởng thành, cũng không quên người ông nội hời này.
Dù sao cũng nuôi dưỡng đứa nhỏ này một hai năm, gọi ông nội lâu như vậy, Tống Thiên Hành đối với Lam Lam thật sự yêu thương trìu mến, nói chung vẫn khó có thể dứt bỏ, bất quá thật sự lão không muốn đi ra ngoài để rồi nhiễm gió tanh mưa máu, càng không muốn bỏ lại bạn tốt Tử Tiêu đang chịu nguy cơ trùng kích, cho nên lão quyết định lựa chọn ở lại chỗ này.
Dương Thần đem Phật châu bỏ vào trong nhẫn, cảm kích, không nở, vô cùng phức tạp đối với Tống Thiên Hành nhẹ gật đầu, liền ôm Tuệ Lâm tăng tốc xông đến đại trận cao nhất phía trên Thông Thiên tháp kia!
- Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy đâu!!
Văn Thao sớm đoán được Dương Thần có thể không muốn tham chiến, bỗng nhiên đem thân thể rồng chín đầu thu lại, hóa thành bản thể, rồi như một đạo lưu quang màu xám bạc xông về phía Thông Thiên tháp!
Ngọc Tuyết Ngưng không chút do dự đuổi theo, đồng thời ra hiệu cho Tử Tiêu cùng Tống Thiên Hành mọi người không nên đuổi theo.
Tử Tiêu cùng Tống Thiên Hành liếc nhau, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Ngọc Tuyết Ngưng cùng Dương Thần cố ý dụ Văn Thao tiến vào Thông Thiên tháp hay sao?
Hai người cũng biết tu vi của Ngọc Tuyết Ngưng so với hai người cộng lại còn cao thâm hơn, cô đã ngăn lại không cho hai người tiến về phía trước, vậy tốt nhất không đi chỉ tổ vướng víu.
Dương Thần lúc này cảm thấy lửa cháy tới bờ mông, ôm thân thể mềm mại ôn hương nhuyễn ngọc của Tuệ Lâm, mùi thơm dễ chịu cùng sự thuần khiết của cơ thể nàng chui vào lỗ mũi, nhưng hắn cũng không có tâm tư đi hưởng thụ.
Văn Thao đằng sau tốc độ nhanh khỏi phải nói, đại môn của Thông Thiên tháp này đối với bất kỳ người nào cũng rộng mở, mình cho dù có tiến nhập tháp, cũng chưa chắc đã an toàn.
Mắt thấy đại môn lóe ra bạch quang mờ mịt gần trong gang tấc, Dương Thần không giữ lại chút nào chân nguyên lực, mang theo Tuệ Lâm xông vào trong tháp!
Thông Thiên tháp dù chỉ có một tầng, nhưng lại không trông đỉnh đâu cả, trên đỉnh là những đám mây sương lượn lờ, mây mù biến hoá kỳ lạ.
Chỉ có thể nhìn được hai bên vách tường của tháp, tất cả đều có màu đen nhánh do tài liệu kỳ lạ chế tạo mà thành, không có nửa phần khe hở, bên trên tất cả đều là văn tự hoa văn phức tạp hay thay đổi, chữ như gà bới của Đạo gia, rồi lại tự nhiên như không phải người làm
Những văn tự kia đều lóe ra ánh sáng vàng kim chói lọi, không khác biệt lắm so với trận pháp phía dưới, làm cho toàn bộ Thông Thiên tháp trở nên vô cùng vững chắc.
Mà ở tầng thứ nhất trên mặt đất, đúng như lời Ngọc Tuyết Ngưng nói, có một ít linh thảo linh quả màu sắc lộng lẫy, tuy rằng không nhận ra, nhưng linh khí của nó thật sự dồi dào.
Chỉ có điều, sau khi đi vào Thông Thiên tháp, tầng thứ nhất sẽ có Tử Thanh thần lôi giáng xuống, cho nên không có khả năng thu thập quá nhiều.
Trên thực tế, giờ khắc này Dương Thần cũng không còn tâm tình đi chú ý những linh thảo kia, bởi vì Văn Thao đã đuổi tới đằng sau!
Cũng may, Ngọc Tuyết Ngưng tốc độ cũng cực nhanh, chín cái đuôi hồ tạo thành xu thế vây kín, đem Văn Thao chặn lại phía trước.
Văn Thao cười lạnh một tiếng, trên tay bỗng nhiên hiện lên một đạo huyết sắc cầu vồng quang, một thanh long cốt trường đao thình lình xuất hiện trong tay, cuồng mãnh bổ vào trên đuôi Ngọc Tuyết Ngưng
- XÌ...!! ——
Đuôi hồ bị chém đứt thành ba đoạn, rơi xuống dưới, máu tươi màu hồng bay tung tóe!
Thân thể mềm mại của Ngọc Tuyết Ngưng không khỏi đại chấn, chín cái đuôi hồ kia cùng nàng liên tâm, bị chặt đoạn tuy rằng còn có thể dài lại, nhưng cũng khiến nàng thống khổ không thôi!
Đồng thời, Ngọc Tuyết Ngưng không thể tưởng tượng nổi nhìn long cốt trường đao kia, không để ý dáng vẻ thét to:
- Hay cho một thanh tà đao! Hóa ra Cầu Vô Cương cùng dùng tinh huyết của cao thủ sinh hồn Vạn Yêu Giới luyện chế thành!
Cô đã sớm hoài nghi lúc trước những cao thủ kia chết đi là do Cầu Vô Cương cố ý tạo thành, chỉ là không nghĩ tới, Câù Vô Cương vậy mà tàn nhẫn đến ngay cả bổn tộc của mình đều gϊếŧ hết để dùng cho luyện đao!
- Đúng đó thì như thế nào! Cái con rồng ngu xuẩn kia, cho rằng lão tử lại không biết hắn muốn gϊếŧ chết lão tử sao! Lão tử là cố ý để cho hắn hoài nghi ta, rồi cho ta đi cùng một chỗ, người không biết quỷ không hay đem hắn ăn hết!
- Hừ, cái gì mà cao thủ cửu phẩm! Dù có giãy dụa thế nào, còn không phải bị ta từ từ ăn sạch sẽ sao?!
- Hôm nay Huyết Ma long cốt đao này đã thuộc về ta, ta hôm nay sẽ chém mất đôi cẩu nam nữ các ngươi, đem luôn cái tháp này chọc thủng ra một lỗ lớn.