Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1115: Đánh bại cái xác

Nếu như không biết rõ người trước mắt tuyệt đối không thể là Kim Chul, hơn nữa mặc dù người này tướng mạo và cơ thể đều giống, nhưng lại không có sát khí tiềm ẩn như Kim Chul, Dương Thần sợ sẽ giống như những người khác, cho rằng người trước mặt này là Kim Chul.

Lúc Dương Thần nhảy một cái tới trước mắt cái tên giống Kim Chul này, hắn ta đương nhiên bị Dương Thần dọa cho kinh hãi.

- Ngươi là ai?

Tên đấy hỏi.

Dương Thần mỉm cười:

- Quả nhiên là hàng giả, không biết hắn chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

Kim Chul giả bất giác lùi lại hai bước, trong mắt lộ vẻ độc ác:

- Bất kể ngươi là ai, tốt nhất nên cút ngay!

Dương Thần nào có thời gian rảnh nói chuyện phiếm với tên này, Jane đang vội cần dùng tới tim, hắn nhảy một bước tới trước mặt tên đó.

Cướp lấy cái thùng màu đỏ trên tay tên đó.

Ánh mắt hắn ta lóe lên, nhếch mép cười, tay trái đột nhiên rút ra một con dao, đâm thẳng vào eo của Dương Thần.

Dương Thần sớm đã phát giác, nhưng cũng không buồn để ý tới, vẫn nhắm vào chiếc thùng màu đỏ.

Tên đó ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, vì hắn ta phát hiện rằng sau khi chém vào người Dương Thần tay hắn cảm nhận được như vừa chém vào đá, mặc dù có hơi lõm xuống, nhưng tuyệt đối không có chút tổn hại nào.

Thân thể của tên này, dao găm cũng không thể chém đứt.

Hắn…là quái vật sao?

Hắn ta căn bản không đủ sức chống lại sự cướp đoạt của Dương Thần, còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Dương Thần bóp cổ.

Dương Thần tỉ mỉ phân biệt, hắn ta hẳn đã sử dụng thuật che đậy, biến dung mạo ban đầu của hắn ta giống hệt như Kim Chul.

Loại thuật che đậy này, rất nhiều tổ chức biết sử dụng, là độc chiêu của Ninja Nhật Bản, nên tạm thời không thể biết được hắn ta người của tổ chức nào.

Dương Thần cũng không định xé rách lớp da mặt ngoài của hắn ta, đến lúc đấy bị người ta thấy được, phát hiện có hai Kim Chul, tự khắc sẽ tin Kim Chul trong sạch.

- Bây giờ đến ta hỏi ngươi rồi, ngươi là ai?

Dương Thần lạnh giọng hỏi.

- Ta…ta là Kim Chul! Ngươi dám động vào người nhà họ Park ta! Ngươi chết chắc rồi!

- Ồ! Còn diễn kịch, ngươi nghiện diễn kịch quá rồi.

Dương Thần siết chặt tay:

- Nếu ngươi vẫn không nói, ta sẽ cắt đứt cổ của ngươi.

Tên đó cắn chặt răng, trợn mắt nhìn Dương Thần, ánh mắt coi thường, rõ ràng là không định nói.

Xem ra là đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không sợ chết.

Dương Thần không muốn tốn thời gian với hắn ta, đang lúc định bắt người đưa đi, thì ý thức được có gì đó không đúng.

Tên đó sau khi rùng mình một cái, miệng chảy ra một dòng máu đen…

Uống thuốc độc tự sát?

Dương Thần không ngờ lúc nãy hắn ta cắn chặt răng hóa ra là uống thuốc độc.

Đây rốt cuộc là tổ chức nào, lại có thể chấp nhận chết để hoàn thành nhiệm vụ.

Dương Thần biết loại độc này có thể gϊếŧ chết người trong nháy mắt, không cách nào có thể cứu chữa được, nên hắn ném tên đó sang một bên, lập tức quay về bệnh viện.

Tin rằng sau khi cảnh sát tìm ra thi thể này, sự tình sẽ tự nhiên được sáng tỏ.



Bệnh viện đại học Seoul, trong phòng phẫu thuật.

Trên khán đài, mọi người ngồi đợi mà trong lòng nóng như lửa đốt, không ngừng xem giờ.

- Sao tim vẫn chưa được đưa về chứ, nếu cứ như vậy, đợi được tim về thi không thể tiến hành cấy ghép được nữa rồi.

Bác sĩ trong bệnh viện sốt ruột nói.

Leen trầm giọng nói:

- Hiện nay chỗ dính liền xem ra không thể xử lí được rồi, tim có về thì sao chứ, căn bản là không cách nào cắt bỏ được tim cũ ra.

Mọi người biến sắc, lắc đầu than vãn, phẫu thuật rõ ràng không còn chút hy vọng nào nữa rồi.

Trong phòng phẫu thuật, Vinson đang lấy viên dầu tiễn từ trợ mổ, cắt vết khâu cuối cùng.

Sau khi xong việc, Vinson thở phào:

- Cấy ghép gan đã hoàn thành xong, cô giáo, em ra trước đây, những việc còn lại trông chờ ở cô.

Jane gật đầu

- Cậu vất vả rồi.

Trợ mổ số một đang bận bịu cùng Jane tách dời dính liền, cũng trong lúc này, ngẩng đầu nói:

- Tiếp theo là phần dính bên thất trái, bác sĩ Jane nếu tốc độ nhanh chắc sẽ kịp.

Jane ngẩng đầu nhìn lên khán đài, sau đó đặt dụng cụ mổ xuống, nói:

- Tách dính liền hoàn thành.

Lời này vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc nhìn Jane, như có búa tạ đập trúng đầu tất cả mọi người ở đấy.

- Jane…cô giáo! Dính liền bên thất trái còn chưa tách!!

- Đúng vậy, bác sĩ Jane, không phải cô nói là bác sĩ không đến phút cuối cùng thì không được bỏ cuộc hay sao? Lẽ nào cô đã bỏ cuộc rồi?

Leen và mọi người trên khán đài cũng sốt ruột, Leen nói vào Microphone:

- Jane, rốt cuộc cô muốn làm gì, mau nhanh lên! Nếu như không tiến hành tách dính tâm thất trái sẽ thực sự không kịp đâu!!

Trinh Tú khuôn mặt đẫm lệ hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chị Jane lại không tiếp tục làm phẫu thuật nữa?

Leen lắc đầu, cau mày:

- Tôi không biết, với tình hình dính liền của thất trái này, thì không cách nào lấy trái tim cũ ra khỏi bệnh nhân, càng không thể nói tới làm cấy ghép, Jane rốt cuộc đang nghĩ gì…?

Đúng lúc mọi người đang căng thẳng nhìn cô, Jane lặng lẽ nhìn mọi người, lo lắng nói:

- Chúng ta sẽ làm, hãy tin anh ấy, có thể nhanh chóng mang tim trở về sớm nhất.

Nói xong, Jane quay đầu nhìn đồng hồ, không nói gì thêm.

Lúc này tất cả mọi người đang bị thời gian dày vò, mọi người đều rơi vào trạng thái căng thẳng.

Mà Jane là người ở trung tâm của cơn bão, lại cũng là người bình tĩnh nhất.

Nếu như không phải vì dù có chạy vào phòng mổ cũng không làm được gì, thì Leen dã lập tức tiếp quản ca mổ này rồi.

Bất giác, năm phút đã trôi qua.

Phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, một ý tá cầm chiếc thùng đỏ chạy vào.

- Bác sĩ Jane! Tim! Tim tới rồi!

Mọi người lấy lại tinh thần, mở thùng, quả nhiên là tim làm cấy ghép, nhưng có lẽ do thời gian dài thiếu máu, nên hơi trắng.

Trên khán đài, bóng dáng Dương Thần cũng lập tức xuất hiện, làm biểu tượng “OK” với Jane trong phòng phẫu thuật.

Jane để lộ ánh mắt cười, nhìn Dương Thần gật đầu.

Lâm Nhược Khê bên cạnh nhìn thấy tất cả, trong mắt có gì đó rất phức tạp.

Dương Thần và Jane có sự ăn ý đến kì lạ, khiến cho cô có chút ghen, nhưng lại không thể nói gì.

Goo Chi Yong buồn bực hỏi:

- Dương tiên sinh, sao tốc độ của cậu lại nhanh như vậy? Kim Chul đi trượt thăng tới đó, cũng không thể về sớm như vậy?

- Sao nào, nhanh thì không tốt sao?

Dương Thần cười hỏi lại.

- À…đương nhiên không phải vậy.

Goo Chi Yong lau mồ hôi, đầy nghi ngờ.

Park Jung Hoon ngồi phía sau nheo mắt, nhìn dáng người phía sau của Dương Thần, ánh mắt vô cùng gian xảo.

Leen và các bác sĩ khác lại không để ý vì sao Dương Thần có thể về nhanh như vậy, điều họ không hiểu nổi chính là Jane, vì họ biết, cho dù tim về rồi, nhưng cũng không cách nào cắt bỏ được trái tim cũ, vậy thì có cũng như không.

- Jane…rốt cuộc cô nghĩ gì…

Leen và mọi người cau mày.

Chính nagy lúc này, sau khi hoàn tất chuẩn bị, rốt cuộc Jane cũng lên tiếng.

- Bây giờ chính thức bắt đầu, tiến hành PIGGYBACK, cấy ghép tim.

Xôn xao!

Lập tức có rất nhiều bác sĩ phát ra tiếng vẻ kinh ngạc, mọi nhân viên trong ca phẫu thuật cũng ngạc nhiên nhìn Jane.

Gân xanh trên trán Leen lộ ra rõ rệt, run rẩy đập vào tấm kính công nghiệp, gấp gáp hét lên:

- Vốn là như vậy!! Vốn là như vậy!!

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái gì là PIGGYBACK?

Goo Chi Yong nghi hoặc hỏi.

Leen có chút kích động nhưng vẫn giải thích:

- PIGGYBACK, cũng là phương pháp cấy ghép song song hai trái tim. Kĩ thuật cấy ghép này, tôi chỉ mới nhìn thấy trên sách vở.

Cấy ghép tim thông thường, sau khi giữ lại tim phía bên trái, sau đó cắt bỏ tim cũ, thay vào tim mới. Còn PIGGYBACK, chính là để cho cả hai trái tim cùng tồn tại trong cơ thể.

Điểm tốt ở đây là sẽ giảm bớt sự mất máu, còn có thể tạm thời giữ cho trái tim mới không chết, giữ lại tim cũ có thể thực hiện chức năng phụ trợ, cho tới khi chức năng hoàn toàn hồi phục.

Viện trưởng đứng bên cạnh cũng gật đầu:

- Tôi nghe nói, loại phẫu thuật này chỉ có nước Anh từng thực hiện, nhưng vẫn chưa công khai. Lẽ nào…người đã thành công trong ca phẫu thuật này chính là Jane?

- Nhưng…

Leen cau mày, nói:

- Cho dù là hai trái tim cùng tồn tại song song, nhưng dính liền không được giải quyết hoàn toàn thì cũng không cách nào hoàn thành được….

Các bác sĩ khác cũng gật đầu tán thành, nhưng vẫn có chút mong đợi những bước tiếp theo Jane sẽ làm như thế nào?