Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 865: Đánh dã chiến

Ban đêm nhiệt độ xuống rất nhanh, tựa vào thân thể của người đàn ông, Lâm Nhược Khê cảm thấy ấm áp lạ thường.

Khi Dương Thần cõng cô lêи đỉиɦ núi, Lâm Nhược Khê đã vô tình dựa vào lưng Dương Thần để ngủ.

Đây cũng là việc mà cô muốn cho quan hệ của mình với Dương Thần ổn định, giống như nằm trong một chiếc nôi, muốn không ngủ được cũng khó.

Sau khi Dương Thần phát hiện ra điểm này, ngoài việc mỉm cười không nói câu gì ra thì cũng không có cách nghĩ nào khác. Uổng công đi một chuyến, sao cũng không có thể mà nhìn, thì liền đưa Lâm Nhược Khê trở về nhà.

Nhưng lúc xuống núi, Dương Thần lại cố ý ôm Lâm Nhược Khê. Bộ ngực mềm mại của người phụ nữ này cọ sát vào thân thể khiến Dương Thần không dám đảm bảo mình sẽ không biến thành một con sói.

Không thể không nói đến việc có một vài người phụ nữ căn bản là có tố chất khiến những người đàn ông phải phạm tội.

Đưa Lâm Nhược Khê vào trong phòng ngủ của cô ấy, cởi đôi xăng đan, sau khi đắp tấm chăn lên, Dương Thần bình thản đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó mới chậm rãi rời khỏi phòng.

Đối với Lâm Nhược Khê mà nói thì mấy ngày này cô chưa thể nào được nghỉ ngơi một cách thoải mái. Đầu tiên là việc của công chúa Jane, sau đó lại vì việc tình cảm không biết làm thế nào với Dương Thần, trong lòng luôn có xung đột.

Cuối cùng đêm nay cũng đã giải phóng hết những tâm trạng đó, sự mệt mỏi rã rời cuồn cuộn đang gầm rú đó đã khiến cô ngủ một cách ngon lành.

Sau khi Dương Thần trở về phòng mình, tắm một lượt, sau đó định đi ngủ, sáng sớm hôm sau sẽ đi xem xem tình hình luyện tập của những người phụ nữ kia thế nào. Đây chính là những thứ hắn quan tâm nhất trong những ngày tiếp theo.

Nhưng chưa kịp nằm xuống thì điện thoại lại rung lên.

Dương Thần vừa nhìn thì ngạc nhiên, không ngờ là Đường Uyển.

- Anh đúng là đồ vô lương tâm!

Vừa mới nhấc điện thoại lên thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói nũng nịu của Đường Uyển.

Bộ não Dương Thần trở nên căng thẳng:

- Em thân yêu, không phải con bé Đường Đường lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ em đấy chứ. Đây là câu mở đầu kiểu gì vậy?

Đường Uyển thở hổn hển nói:

- Ban ngày thì ở cùng với An Tâm, ban đêm thì lại cõng vợ lên núi chơi vui vẻ lãng mạn. Anh nói đi, sau khi từ Yến Kinh trở về, anh đã lần nào ở cùng em chưa? Có phải thấy em không nói chuyện là anh liền cảm thấy em dễ bắt nạt? Có tin sau này em ngày nào cũng đến tìm anh không? Cái cô vợ Tổng giám đốc của anh, thật tức chết đi được!

Nghe người phụ nữ này tức giận, Dương Thần liền giật mình. Hóa ra khi mình cõng Lâm Nhược Khê lên núi đã để cho người phụ nữ này nhìn thấy. Haiz, dù sao ngôi biệt thự mà Đường Uyển và Đường Đường ở lại vừa hay ở phía sau nên có thể hiểu được.

Dương Thần cười gượng nói:

- Tiểu Uyển à, em đừng tức giận, là anh không đúng… Em cũng không phải không biết là con người anh không suy nghĩ gì, nên khó tránh khỏi việc có vài sai sót, hơn nữa không phải là anh sợ có Đường Đường ở đó, thân mật với em thì em sẽ cảm thấy xấu hổ đúng không?

- Ít mượn cái cớ này nữa đi. Nếu như biết để ý đến Đường Đường thì lúc đầu sao anh lại dám vồ lên như thế?

Đường Uyển hừ giọng nói:

- May mà em không dựa dẫm vào đàn ông để sống, sau này anh đừng đến tìm em nữa. Em sống vài năm nữa là sẽ trở thành bà ngoại rồi, ở với một người trẻ tuổi như anh là không hợp chút nào. Chúng ta chơi xong rồi!

Nói xong, Đường Uyển gác điện thoại xuống.

Dương Thần bối rối đến nỗi vò đầu bứt tai. Người phụ nữ này rõ ràng là đang nóng giận kiểu tính trẻ con đây mà, xem ra người phụ nữ khi tiến vào giai đoạn yêu đương thì cho dù tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng cũng vô cùng không ổn định.

Dương Thần đương nhiên sẽ không để cho Đường Uyển thực sự “chơi xong”, đây cũng khẳng định việc Đường Uyển chỉ bộc phát ra những câu nói bất mãn mà thôi.

Sau khi cầm bừa một bộ trang phục đơn giản khoác lên người, Dương Thần nhảy ra ngoài ban công.

Đường Uyển còn chưa ngủ, vậy chẳng phải buổi tối là thời cơ để mình đánh bất ngờ hay sao?

Khi chạy đến khu biệt thự của Đường Uyển, quả nhiên, đèn trong nhà vẫn sáng.

Dương Thần mỉm cười gian xảo, không hổ danh là Đường Uyển, ngay cả cách mà cô ấy gọi mình qua để thưởng thức màn đêm cùng cô ấy cũng đặc biệt như vậy.

Sau khi bước lên trước nhấn chuông cửa, một lúc lâu sau thì cửa mới mở ra.

- Anh còn đến đây làm gì? Chẳng phải nói chơi xong rồi sao?

Đường Uyển đứng trước cửa, mặt mũi phụng phịu nói.

Nhưng Dương Thần lại không trả lời, mà dán mắt vào bộ trang phục vô cùng mát mẻ mà Đường Uyển đang mặc lúc này, không ngờ là một bộ váy ngủ có thể nhìn xuyên thấu.

Từng đường cong của cô lồ lộ ra bên ngoài, bên dưới của chiếc váy ngủ mỏng manh cũng không bỏ sót, lộ ra một làn da mềm mại trắng nõn nà, hơn nữa lúc này Đường Uyển lại còn đang tỏ vẻ nũng nịu, càng khiến có người khác phải chết mê chết mệt.

- Nhìn cái gì mà nhìn? Vợ anh nhìn nhiều rồi, anh còn nhìn cái bà già này làm gì?

Khuôn mặt của Đường Uyển đỏ ửng dưới cái nhìn của Dương Thần, trong lòng thì không sao nhưng ngoài miệng thì vẫn tỏ vẻ khó chịu.

Dương Thần liếʍ liếʍ môi, căn bản là không quan tâm đến vẻ oán trách của Đường Uyển, nói:

- Đừng bướng bỉnh nữa, chỗ này anh không thể tới sao? Cô bé Đường Đường kia đâu? Ngủ rồi sao?

Đường Uyển còn chưa biết ý của Dương Thần là gì, liền nói:

- Đường Đường đã ngủ từ sớm rồi. Anh đến tìm em là muốn làm chút việc đó sao? Còn nữa, em bướng bỉnh sao?

- Bây giờ, vào lúc này anh muốn ở cùng em, ngoài việc ân ái ra thì cũng chỉ có thể ăn đêm, nhưng với thân thể Tiểu Uyển của chúng ta, nếu ăn đêm chắc chắn sẽ bị béo, vì vậy… Hay là vận động chút đi.

Dương Thần từng bước tiến lên, thưởng thức hương thơm phát ra từ trên cơ thể của Đường Uyển.

Đường Uyển theo bản năng lùi vào trong phòng, có chút căng thẳng:

- Anh… Anh đừng có làm bừa, em vẫn còn đang giận đấy.

- Vậy một bên cứ giận, còn một bên thì làm chuyện đứng đắn.

Dương Thần cười ha hả, giơ tay ôm lấy tấm thân mềm mại của Đường Uyển, kéo cô về phía mình.

- A!!

Đường Uyển không kìm nổi, hét lên một tiếng. Sau khi bàn tay to lớn ấm áp kia của Dương Thần chạm vào từng bộ phận trên thân thể mềm mại của Đường Uyển thì tâm trạng cô hơi xao động, không kìm nổi liền đứng thẳng lên.

- Dương Thần…Anh chỉ biết ức hϊếp em. Chơi xong rồi thì lại đi, đi rồi thì lại quên. Em rẻ tiền như vậy sao?

Đường Uyển giãy dụa nói.

Dương Thần cắn nhẹ vào vành tai non mềm của Đường Uyển:

- Đừng tức giận, sau này anh nhất định sẽ chú ý, cho dù việc có nhiều và bận đi chăng nữa thì anh cũng sẽ đến chào em một tiếng, như vậy được chưa?

- Như vậy còn tạm được…

Đường Uyển thực ra cũng không tức giận, chỉ có điều là tỏ vẻ bất mãn để khiến người đàn ông kia quan tâm đến mình thêm chút ít, cũng coi như là một mẹo nhỏ.

Lúc này, Đường Uyển gặp phải cú đánh bất ngờ của Dương Thần, sớm đã không tức giận, lúc đầu cô còn giãy dụa kiểu nũng nịu, giống như là đang bất mãn, nhưng khi hai tay của Dương Thần luồn vào váy ngủ của cô, âu yếm vuốt ve nơi mềm mại đó thì thân thể của cô như mềm nhũn ra, dính trên người của Dương Thần.

Đường Uyển bấm chặt đôi môi, không kìm được hôn xuống tận cổ Dương Thần, thở dốc, mùi hương trên cơ thể cô tỏa ra như mùi hương của hoa.

Trải qua cuộc trị liệu của Dương Thần, lại có một thời gian rèn luyện nên thân thể của người phụ nữ đã có con này càng trở nên hấp dẫn hơn, tràn trề sức sống, hoàn mỹ.

Dương Thần vô cùng hưng phấn, liên tục ôm lấy vòng eo của cô xoay vài vòng, đè thân cô xuống, đặt lên chiếc ghế sô pha mềm mại kia.

Chiếc váy ngủ mỏng manh, sau khi bị kéo ra ngoài, thì cặp đùi trắng nõn, thon dài của Đường Uyển quấn quanh lấy bên hông của Dương Thần.

- Anh… Anh thật đểu giả. Lần trước thì ở trong nhà bếp, lần này lại ở trong phòng khách sao, anh không thể tìm một nơi nào bình thường được à?

Đường Uyển thở hổn hển, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, miệng vẫn thở gấp.

- Nhà bếp có thú vui riêng của nhà bếp, phòng khách có thú vui riêng của phòng khách. Nếu như Tiểu Uyển Nhi đồng ý thì anh có thể ôm em ra ngoài bãi cỏ ở ngoài biệt thự, dù sao cũng không có người nhìn thấy.

Dương Thần thủ thỉ bên tai của Đường Uyển.

Đường Uyển nghe vậy liền “ừm” một tiếng, đôi mắt mơ màng nhìn Dương Thần, thân thể mềm mại hơi vặn vẹo. Mặc dù tuổi của cô không còn nhỏ, nhưng kinh nghiệm thì không có nhiều, làm sao mà chịu được kiểu trêu chọc như vậy?

Dương Thần cười nham hiểm, lui về phía sau, nhấc người phụ nữ xinh đẹp này lên rồi lại tiến thủ.

Sau một hồi, những âm thanh sung sướиɠ của Đường Uyển vang lên trong phòng, lẫn với tiếng thở dồn dập của Dương Thần, tạo thành một hỗn âm.

Hoa hồng rực rỡ, kiều oanh chậm rãi.

Những hình ảnh lập lòa không ngừng hiện lên, không biết từ khi nào, cuộc chiến đấu giữa Dương Thần và Đường Uyển đã di chuyển lên tầng hai, đặt tấm thân mềm mại của Đường Uyển lên chiếc giường lớn mềm mại ở trong phòng.

Một người phụ nữ khi đến một độ tuổi nhất định nào đó, nhiều năm vẫn ở vậy thì một khi được thỏa mãn sẽ giống như chiếc hộp được mở tung, không thể nào dừng lại được.

Bình thường trước những người khác vẫn giữ trí tính, thậm chí còn là một người phụ nữ lạnh lùng, kiêu ngạo, tình cảm dồn nén được bộc phát ra một cách điên cuồng.

Đường Uyển lúc này, thể xác và tâm hồn đang ở giữa vòng khoái lạc, điều này làm cô trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, duy chỉ có thông qua sự xung tiến của mãnh liệt của Dương Thần, và sự cọ sát mới làm cô thỏa mãn du͙© vọиɠ bấy lâu nay.

Cho nên, mấy ngày gần đây Dương Thần không đến tìm cô, không chỉ khiến cho tâm trạng của cô trở nên cáu kỉnh mà còn như tra tấn cô, nên lúc này cô mới điên cuồng như được phóng thích.

Đêm nay, nhất định là một đêm sung sướиɠ không ngủ được.