- Chỉ Tình, Chỉ Tình! Em làm sao vậy? Nhanh báo cảnh sát đi!
Dương Thần hướng về phía mỹ nhân đang ngẩn người phất tay.
- Báo cảnh sát bắt bọn họ đi, rồi kêu thêm vài phóng viên đài truyền hình đến phỏng vấn đưa tin, chúng ta còn có thể lên TV làm anh hùng! Nói không chừng còn có thể lĩnh tiền thưởng!
- Còn... Còn lên TV? Lĩnh tiền thưởng?
Tiêu Chỉ Tình muốn ngất luôn, người này đầu óc không chỉ có ngu xuẩn, còn ý nghĩ kỳ lạ, không ngờ còn muốn làm anh hùng, đều giàu nứt khố đổ vách như vậy, còn muốn lấy về tiền thưởng!?
Tiêu Chỉ Tình tâm tư nhanh quay ngược trở lại, xem ra người này ngu xuẩn hết mức, lúc này cũng chưa nhìn ra được kế sách của mình, không bằng tiếp tục diễn kịch, quyết định không thể khiến hắn chiếm được nhiều đều tốt như vậy.
Kết quả là, cô ả lập tức đi ra phía trước, chủ động kéo cánh tay Dương Thần, cười tươi thản nhiên nói:
- Dương đại ca, coi như mọi chuyện đã ổn thỏa, chỉ là tên đạo tặc nhỏ, chưa cần báo cảnh sát, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, khả năng bọn họ cũng có thân nhân con cái nhỏ, hãy bỏ qua bọn họ một lần đi.
Dương Thần vẻ mặt biến đổi sắc mặt, nhìn nữ nhân kia mang vẻ mặt xót thương.
- Chỉ Tình, em thật sự là rất thiện lương, anh sẽ nghe lời em, bỏ qua bọn họ.
Nói xong, Dương Thần lại một cước đạp trên đùi tên cướp, vẻ mặt rất rất giỏi giang.
Tiêu Chỉ Tình trong lòng khinh miệt, nếu không phải người ta hôn mê, ngươi sớm bị dọa đến đái cả ra quần, nhưng trên mặt dịu dàng nói:
- Dương đại ca, chúng ta về nhà khách đi, mặc kệ bọn họ. Em đi đem tiền chuyển cho anh.
- Đúng đúng, về nhà khách, tới phòng của em.
Dương Thần tươi tắn mỉm cười.
Hai người đi vào bên trong nhà khách, Dương Thần luôn luôn dùng cánh tay cọ cọ vào bộ ngực đẫy đà của Tiêu Chỉ Tình, dầy đặc cảm xúc mềm mại, khiến Dương Thần hưởng thụ thật sự. Mà Tiêu Chỉ Tình không nghĩ thời điểm cuối cùng lại xảy ra vấn đề, chỉ phải cố nén căm hận, bị người này lợi dụng sàm sỡ.
Nhà khách ban ngày người cũng không nhiều, hơn nữa được thiết kế thành những khối cao đoan nhỏ, đi thang máy một mạch tới phòng khách tầng năm, im ắng, đều có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.
Đi vào cửa phòng khách, Tiêu Chỉ Tình hai mắt mềm như nước gợn sóng nhìn Dương Thần liếc mắt một cái, bởi vì không ngừng bị ma sát đến bộ ngực mẫn cảm, nữ nhân hai má trắng mịn như ráng mây, rất là mê người.
- Dương đại ca... Em muốn lấy thẻ phòng…
- Lấy đi, anh sẽ chờ.
Dương Thần cười hì hì nói.
- Anh không buông tay như vậy, em không thể mở túi xách.
Tiêu Chỉ Tình ra hiệu tới chiếc túi da màu da cam, dùng một bàn tay, khóa kéo cũng không dễ mở.
Dương Thần bộ dáng giật mình, không nỡ buông ra vẫn gắt gao túm cái cánh tay mềm mại kia, mới khiến Tiêu Chỉ Tình có thể sử dụng hai tay mở ra túi, tìm kiếm thẻ phòng.
Cửa vừa mở ra, vừa mới rảo bước tiến lên, đã ngửi thấy một mùi thơm như lan hương vồ tới mũi, Dương Thần dùng sức hít vài hơi, còn rất chướng tai gai mắt vỗ vào miệng, một bộ dạng như thưởng thức mùi hương rất thơm.
Tiêu Chỉ Tình nghe được thanh âm kia liền cảm thấy ghê tởm, cố gắng không nhìn tới mặt nam nhân, cúi đầu bước tới bên bàn sách, mở ra notebook hiệu Apple, dịu dàng nói:
- Dương đại ca, em lên mạng chuyển khoản cho anh, số tiền lớn khả năng cần không ít thời gian, anh muốn uống cái gì không?
- Ồ, uống cái gì đều được, không vội.
Dương Thần tùy thanh đáp.
- Tiêu Chỉ Tình cho anh uống độc dược cũng thấy ngon.
Dương Thần vẻ mặt còn thật sự nói.
Tiêu Chỉ Tình che miệng cười khẽ, xấu hổ giống như hoa hồng nhìn Dương Thần liếc mắt một cái, mân môi đỏ mọng, lấy ra hai ly thủy tinh, từ trong một bình rượu nho đã uống hơn phân nửa, rót ra ly một ít.
Vừa mới rót xong rượu, Tiêu Chỉ Tình hơi hơi nhíu mi, có chút không thoải mái giống như quần áo trước ngực bị lôi kéo, ngượng ngùng nói:
- Dương đại ca, em ra mồ hôi cảm giác thân mình không thoải mái, nếu không anh nghỉ ngơi trước đi, uống chút rượu, em đi tắm rửa một cái trở ra làm chuyển khoản.
- Tắm rửa?
Dương Thần trong lòng bộ dạng biết rõ ràng, hài lòng gật gật đầu, cười xấu xa nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề, nếu không anh cũng cùng em đi tắm? Anh cũng ra mồ hôi!
Tiêu Chỉ Tình giả vờ giận bĩu miệng:
- Dương đại ca, anh như vậy em sẽ không để ý tới anh nữa!
- Được được, anh không tắm, không tắm nữa.
Dương Thần vội khoát tay, ra hiệu khiến Tiêu Chỉ Tình đi vào.
Tiêu Chỉ Tình đi đến chiếc tủ trong phòng khách sạn, mở ra lấy quần áo nội y, mặt mày ẩn tình nói:
- Dương đại ca… Anh... Anh cũng không được nhìn lén...
Dương Thần khẩn trương nghiêm mặt.
- Chỉ Tình, anh giống cái loại người đó sao? Dương đại ca anh bình thường coi trọng nhất chính là tác phong quân tử.
- Ừ, em biết Dương đại ca là người tốt.
Tiêu Chỉ Tình một đôi mắt đẹp như là hồ ly quyến rũ mà như câu hồn, thản nhiên cười, liền xoay người chạy chậm vào buồng vệ sinh.
Dương Thần nhìn nữ nhân bờ mông lay động dưới làn váy kia, nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng biết nữ nhân này vô lại, không tốt, nhưng được câu tới miệng thì thật không tồi.
Đợi Tiêu Chỉ Tình đi vào tắm rửa, tiếng nước rào rào truyền ra, Dương Thần mới có hứng thú nhìn xung quanh nhà, các vật bài trí nghệ thuật thuần một sắc màu đồng xanh nhạt, đệm chăn màu trắng gạo thanh, ti vi, tủ đầu giường, đều là những mẫu mã tương đối tiên tiến, trên sàn nhà rải thảm lông dày, mà buồng vệ sinh cũng trắng nõn trơn bóng, được quét dọn tương đối cẩn thận, đúng là cái giá của khách sạn năm sao.
Xem xét loại rượu nho mà Tiêu Chỉ Tình cho mình uống, ánh sáng màu hồng, có hương thơm, Dương Thần cầm lấy ly thủy tinh, cười khẽ, cũng không có băn khoăn gì, há mồm liền uống vào.
Uống hết một ly, hương vị quả thật không tồi, Dương Thần lấy cái ly của Tiêu Chỉ Tình cũng uống sạch, nhân tiện chính mình lại rót thêm một ly lớn, đặt trên tủ đầu giường.
Sau đó, Dương Thần lưu loát cởϊ áσ sơmi và quần đùi, chỉ lưu lại một chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác, đặt mông ngồi lên chiếc giường rộng dành cho hai người ngủ.
Cầm lấy chén rượu, Dương Thần lại cẩn thận xem xét một lát, nhìn lên thời gian cũng xấp xỉ, mới đặt ly rượu xuống, lập tức tựa vào cái gối lớn màu trắng trên đầu giường, làm ra bộ dạng buồn ngủ, thanh âm mơ hồ, nói với Tiêu Chỉ Tình đang ở trong phòng tắm:
- Chỉ Tình... Chỉ Tình... Anh hơi buồn ngủ, em có thể mau chút không...
Trong phòng tắm có giọng Tiêu Chỉ Tình nói:
- Ai, Dương đại ca em sắp xong rồi.
Dần dần, tiếng nước nhỏ dần xuống, xuyên thấu qua thuỷ tinh mờ, có thể nhìn thấy chiếc bóng trắng giống như mỹ nữ rắn.