La Thúy San mỉm cười gật đầu với 2 gã cảnh sát, ánh mắt tự nhiên nhìn Dương Thần, trong mắt có một tia kỳ dị, cười như không nói:
- Thật không ngờ, lần đầu chính thức gặp mặt lại là ở đây trong trường hợp như thế này.
Dương Thần cũng không ngờ chính mình bị La Thúy San nhận ra, làm người phụ nữ đứng đầu Ninh gia, nếu La Thúy San không biết chính mình mới là việc lạ.
- Đây không phải lúc nói chuyện phiếm.
Dương Thần không nhìn ra người phụ nữ này rốt cuộc có ý gì, cũng không định phản ứng lại, chỉ muốn đi vào trong cục.
Hai gã cảnh sát tiến lên định ngăn cản Dương Thần, còn chưa tới gần đã cảm thấy một loại khí vô hình đẩy bọn họ ra.
Hai người ngơ ngẩn, bị đẩy văng ra vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững, kinh hãi không dám tùy tiện tiến lên.
La Thúy San hơi nhíu mày, nói với hai gã cảnh sát:
- Thôi, không cần cản cậu ta, chuyện hôm nay các anh không nên tham dự vào.
Hai gã cảnh sát lập tức cúi người vâng lệnh, nhìn theo La Thúy San đi vào trong cục cảnh sát.
Dương Thần dựa vào cảm giác, tìm được chỗ của Tuệ Lâm, rẽ vài góc, đi vào một gian phóng làm việc lớn ánh đèn trắng chói mắt, không ít cảnh sát và nhân viên tạp vụ công tác đang quay xung quanh một cái bàn.
Mà đương sự, La Thịnh cũng cô người mẫu Lưu Tử San đang ngồi một bên, sau bọn họ là vài nhân viên đi cùng.
Chỉ có duy nhất Tuệ Lâm là ngồi một mình ở bên kia, cô dường như đang sợ hãi, cúi đầu, như là cô bé phạm sai lầm bị phê bình.
Một gã mặc trang phục cảnh sát mặt chữ điền, sắc mặt nghiêm khắc chất vấn gì đó Tuệ Lâm, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.
- Tiểu thư La Thịnh, tôi hỏi lại cô lần cuối, cô có thừa nhận đã chủ động đánh đạo diễn La Thịnh không? Nếu cô còn im lặng vậy, sự kiên nhẫn của chúng tôi cũng có hạn.
Gã quát lớn.
Tuệ Lâm ngẩng đầu, hai con ngươi ngập nước, oan ức nói:
- Tôi… tôi đánh ông ấy, phải… là vì cứu người mới… mới…
- Cô ta thừa nhận rồi! Anh cảnh sát, anh nghe rồi chứ, cô ta thừa nhận chủ động đánh tôi!
Khuôn mặt La Thịnh lún phún râu, có vẻ rất giận dữ, chỉ vào Tuệ Lâm thét lớn:
- Các anh cảnh sát, các anh đều nghe rồi đó, mau bắt giam đồ điên này lại!
Nhìn thấy cảnh này, Dương Thần vừa đến đã bốc hỏa, quả nhiên như mình nghĩ, một đám người ức hϊếp Tuệ Lâm.
- Bắt bà ngươi ấy!
Dương Thần nói mấy lời, thoắt cái đã đi đến cạnh La Thịnh, tát một cái lên khuôn mặt vốn đã sưng của La Thịnh.
La Thịnh còn không hiểu sao mình lại thế này, trời đất quay cuồng, cả người từ ghế bay ra ngoài.
“Rầm…”
Chiếc ghế dựa lộn một vòng, mọi người kinh hãi hô lên, La Thịnh giống như miếng thịt, bị đập thành một đống hỗn độn.
Nhóm cảnh sát lúc này mới phản ứng lại được, người này sao lại xông tới đây?
- Anh Dương!
Tuệ Lâm mừng rỡ, bất chấp tất cả bổ nhào vào lòng Dương Thần, ôm chặt lấy hắn, tựa như con thỏ nhỏ bị kinh hãi, thân thể mềm mại còn run rẩy.
Dương Thần một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô bé:
- Không cần lo lắng, không có gì đâu.
Tuệ Lâm ngẩng đầu, lau lau mắt ướt nước, gật gật đầu.
Đúng lúc La Thúy San tiến vào văn phòng, thấy em mình bị Dương Thần tát cho một cái, trên khuôn mặt đoan trang xinh đẹp hiện lên một tia tức giận, trong mắt âm u lạnh lùng, liếc Dương Thần một cái, vội đến đỡ La Thịnh đang bị đau không chịu được đứng lên.
- A Thịnh, em sao rồi?
La Thúy San lo lắng hỏi.
La Thịnh thấy chị mình đến, lập tức nước mắt nước mũi, không biết vẫn giả vờ hay bị đau thật, nói:
- Chị à, chị đến rồi, em chị hôm nay bị đánh hai lần, chị phải đòi công bằng cho em!
Gã cảnh sát mặt chữ điền vừa thấy phu nhân thủ tướng đích thân đến, sợ tới mức tè ra quần, trước mặt nhiều cảnh sát vậy lại để em vợ của thủ tướng bị đánh, nếu thủ tướng truy cứu, bọn họ còn đường sống sao?
La Thúy San cũng không tức giận đến mức choáng váng đầu óc, chỉ lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ trong đồn cảnh sát lại có thể bạo lực ngang nhiên sao, các vị cảnh sát, các vị thường ngày thẩm án như vậy à?
- Chủ nhiệm La, xin đừng hiểu lầm, chúng tôi sẽ bắt tiểu tử này lại.
Gã cảnh sát mặt chữ điền đổ mồ hôi lạnh, vội chỉ huy:
- Còn thất thần làm gì? Bắt lại!
Tám gã cảnh sát ý thức được tình hình không ổn, khẩn trương như ong vỡ tổ ập về phía Dương Thần.
Dương Thần vốn lười liếc mắt, nhưng sợ bọn họ kinh hãi quá, giả vờ khua tay múa chân vài cái tượng trưng.
Mấy động tác đơn giản, đã quăng đám cảnh sát công phu mới luyện vài ngày ra tám phía, ngã chổng vó không nhúc nhích được.
Lần này, không chỉ có tên cảnh sát mặt chữ điền, đến La Thúy San cũng lộ vẻ kinh hoàng, bà không nghĩ tới Dương Thần nói động thủ liền động thủ, không hề kiêng kị, phải biết đây là tổng bộ cảnh sát ở Yến Kinh, hắn không phải muốn đối đầu với cảnh sát cả nước chứ?
Nhưng dù sao tổng bộ cảnh sát cũng không phải nơi ít người, Dương Thần vừa mới gạt vài tên cảnh sát ra, từ chỗ cửa đã có ít nhất hai mươi mấy cảnh sát hình sự mang súng dũng mãnh ập vào.
Tên cảnh sát mặt chữ điền cuối cùng cũng bình tĩnh, nhớ tới mình cũng có súng, vội đem ra ngắm ngay vào Dương Thần, có điều tay lại hơi run, hô to:
- Mặc kệ ngươi là ai, mau giơ tay đầu hàng, bằng không chúng tôi không khách khí đâu!
Cùng lúc đó, mấy chục cảnh sát khác cũng vây quanh Dương Thần chật như nêm, giơ súng lên, tính toán, nếu Dương Thần có bất kỳ hành động nguy hiểm nào sẽ đem hắn bắn thành tổ ong!
Trong mắt Dương Thần lóe lên một tia tàn khốc, cúi đầu, cười với Tuệ Lâm trong lòng, nói:
- Tuệ Lâm, xem ra, hôm nay có lẽ lại muốn gϊếŧ người rồi.
Tuệ Lâm vừa nghe vội lắc đầu nói:
- Anh Dương, chúng ta hay là cứ nói chuyện từ từ, chỉ cần luật sư đến nộp tiền bảo lãnh là được, không nhất thiết phải gϊếŧ người đâu, nếu anh gϊếŧ người sẽ rất phiền toái…
- Anh cũng không có hứng gϊếŧ bọn người này, nhưng người ta đến mời luật sư cũng không cho…
Dương Thần bất đắc dĩ than.
Lúc này, La Thúy San điềm tĩnh lại, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, dùng hết sức giữ hòa khí, cười nói:
- Dương Thần, lúc nãy không kịp nói, tôi kỳ thực muốn gặp cậu lâu rồi, hẳn là cậu không biết, tôi với mẹ cậu, Quách Tuyết Hoa là bạn đại học, nghe nói Tuyết Hoa tìm được đứa con thất lạc nhiều năm, tôi còn thấy vui thay cho mẹ con cậu.
Kỳ thực sự việc hôm nay cũng không có gì to tát, nếu chỉ vì cậu với thằng em tôi có chút chuyện nhỏ mà trở mặt, đúng là đã làm hỏng hòa khí giữa Dương gia và Ninh gia. Tôi và Quang Diệu vẫn rất kính trọng Dương lão gia, nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh, hòa nhã nói chuyện. Tuy tôi biết cậu không sợ nhiều người cầm súng chĩa vào cậu như vậy, nhưng cần gì phải mất cả chì lẫn chai như vậy, không đáng đúng không nào?
Dương Thần nheo mắt, cười nói:
- Bà muốn làm người tốt, muốn tôi bày tỏ lòng cảm kích sao?
- Cậu nghĩ nhiều rồi, Dương Thần, tôi nói rồi, tôi là bạn học với mẹ cậu, là trưởng bối của cậu, cũng không muốn thấy cậu phạm sai lầm lớn, người trẻ tuổi thường nóng nảy, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện từ từ, tôi cam đoan sẽ không làm khó dễ cậu và con gái Lâm gia.
La Thúy San vẻ mặt ôn hòa nói.
La Thịnh vẫn run rẩy nghe chị nói vậy, hỏi trộm:
- Chị, tiểu tử này lai lịch thế nào? Dương gia?
La Thúy San trừng mắt nhìn gã:
- Em gây chuyện, tốt nhất là ngậm miệng lại.
La Thịnh vội ngậm miệng, ngồi yên, mấy người khác như Lưu Tử San và các nhân viên đều sợ đến mức không dám thở mạnh.
Dương Thần mỉm cười nói:
- Bà với mẹ tôi có quan hệ gì, tôi không có hứng thú tìm hiểu, nhưng theo những lời bà nói, tôi với bà vốn không quen nhau, có thể thấy bà sau lưng tôi đã điều tra lai lịch, tôi không cho rằng bà có ý tốt gì lại đi điều tra tư liệu về tôi.
Tôi với con trai bà cũng từng đυ.ng mặt, chắc bà cũng biết, tôi cũng không giấu làm gì, lúc này ở lầu Vân Tiêu, tôi bắt Ninh Quốc Đống ngay trước mặt mọi người quỳ xuống nhận sai, có lẽ đêm nay hắn phải ôm đùi mẹ khóc cũng nên!
La Thúy San sắc mặt xanh lét, Ninh Quốc Đống quỳ xuống? Thoáng chốc, ý cười trên mặt bà hoàn toàn biến mất, trong đáy mắt bắt đầu có vẻ tức giận.
- Không nhịn được hả?
Dương Thần không định dừng lại, tiếp tục nói:
- Tôi nói những điều này, là muốn nói rõ cho bà biết, có lẽ những người khác không tưởng tượng được, nhưng tôi có thể, các người thế hệ trước cũng có không ít vấn đề, rồi đến thế hệ chúng tôi, đừng nói đến quan hệ hòa thuận.
Bà phải giả làm người tốt, tuy tôi không biết bà có quỷ kế gì khác, nhưng tôi không có hứng thú tiếp chiêu.
Tuệ Lâm là em cưng của tôi và bà xã, cũng là người nhà của tôi, chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô bé. Thật ra, nếu chưa đến nỗi nào, cho dù trước mặt bà, tôi cũng có thể làm thịt cậu em ngu xuẩn của bà, tôi không có gì là không dám.
La Thúy San dùng hết sức giữ giọng bình thản nói:
- Không hổ là con trai của Quách Tuyết Hoa, tuy không nuôi dạy từ nhỏ, nhưng cũng khéo mồm như vậy, nhưng, Dương Thần, cậu vẫn rất trẻ tuổi.
Theo tình hình hiện tại, cho dù cậu cưỡng ép mang theo cô gái này khỏi đây, theo luật pháp, là cô em cậu đánh em trai tôi, nhân chứng vật chứng đều có, sẽ bị thẩm phán trước pháp luật quốc gia.
Theo tôi biết, cô ấy đang vội tổ chức biểu diễn, sẽ ra đĩa nhạc, một ngôi sao như vậy lại bị trở ngại, cậu không thấy đáng tiếc sao?
- Thật không?
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Có lẽ bà sẽ thay đổi ý niệm buồn cười đó rất nhanh đấy!