Dương Thần lập tức đỏ mặt lên, có chút lắp bắp nói:
- Ơ…Không phải vừa mới nói sao…Cái đó…Anh không thích.
- Vì sao không thích?
Thái Ngưng hỏi đến cùng.
Dương Thần có chút không dám nhìn thẳng vào Thái Ngưng, ánh mắt dường như hiểu tất cả, xoa xoa tay,nói:
- Cảm giác không thoải mái.
Thái Ngưng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười rực rỡ, quay lưng đi, vai hơi rung rung, rõ ràng là cười trộm.
Dương Thần hơi không nhịn được, buồn bực nói:
- Em cười cái gì, chẳng nhẽ em thích đi sao?
- Lúc trước em cho rằng, anh là người không sợ trời không sợ đất, da mặt dày, không ngờ cũng biết xấu hổ.
Thái Ngưng thản nhiên nói:
- Nhìn anh như vậy, mới giống tiểu nam sinh hai mươi mấy tuổi.
- Tiểu nam sinh?
Khóe miệng Dương Thần hơi co giật.
Thái Ngưng quay đầu, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Dương Thần, lập tức lại không kìm nổi bật cười.
- Anh hẳn là xấp xỉ tuổi với Nghiên Nghiên, vậy ít tuổi hơn em, gọi như vậy không được sao.
Dương Thần có chút buồn rầu, mình xem ra sinh quá muộn rồi, nếu là ba mươi mấy tuổi rồi, có lẽ không đến mức bị nữ nhân lớn tuổi hơn mình cười nhạo.
Hai người như vậy lẳng lặng đứng đối diện nhau nhau, trầm mặc trong chốc lát, Thái Ngưng ánh mắt dịu dàng nói:
- Kỳ thật…Em cũng không thoải mái.
- Ừ?
- Em nói…không biết bắt đầu từ lúc nào, phát hiện anh ở với những người phụ nữ khác, em cũng cảm thấy không thoải mái…
Thái Ngưng nói xong câu đó, sắc mặt không khỏi đỏ hồng.
Dương Thần nuốt nước bọt, không biết nói cái gì cho phải, lo lắng? Buồn rầu? Sợ hãi? Không không, chính mình rõ ràng là kích động và vui sướиɠ
Thái Ngưng vuốt vuốt sợi tóc ở thái dương, tiếp tục nói:
- Còn nhớ tối hôm đó, em ở trên cầu lớn ở Trung Hải ngắm sao không?
Dương Thần nghĩ lại, gật gật đầu.
- Nhớ rõ, hôm đó anh vừa mới cùng người nhà Minh Ngọc ăn cơm tối về, lúc lái xe qua cầu thì gặp em, anh còn nhớ rất rõ, em lúc đó không biết nghĩ chuyện gì, rất tập trung, anh gọi em, không ngờ em ngã rơi xuống cầu, may mắn sau đó anh dùng khinh công đưa em lên rồi cùng em ngắm sao một lúc, còn nữa, lúc đó em không vận công chống cự cái rét, anh đến bây giờ vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Thái Ngưng hé miệng cười cười.
- Cảm ơn anh đã nhớ rõ như vậy.
- Đúng rồi, anh biết rồi, hôm đó em chăm chú ngắm sao như vậy, là biết vì chuyện của anh, em bị triệu hồi về Yến Kinh chịu phạt?
Dương Thần đột nhiên tỉnh ngộ, sau đó không có tin tức của Thái Ngưng, mình đúng là phản ứng quá chậm.
Thái Ngưng lắc lắc đầu.
- Những cái đó đều không sao cả, sự việc đã qua rồi.
- Anh chỉ cảm thấy mắc nợ em cái gì đó, tuy nhiên em nói đúng, sự việc đã qua rồi, nếu ai lại đến quấy rầy em, anh cũng ngại làm to chuyện lên chơi.
Dương Thần nghiêm mặt nói.
Thái Ngưng khẽ cười nói:
- Kỳ thật…Em trong những ngày đó, buổi tối thường xuyên một mình ra ngoài ngắm sao, mùa đông cũng đi.
Dương Thần ngạc nhiên.
- Vậy…Em cũng như vậy không vận công chống cự?
Mùa đông ở phía nam, ban đêm nhiệt độ xuống dưới 0 độ,hơn nữa còn ở trên cầu, hơi nước tràn ngập, nhiệt độ rất thấp, Dương Thần khó hiểu nhìn Thái Ngưng, người phụ nữ này chẳng nhẽ thật sự thích cảm giác bị đông cứng?
Thái Ngưng thuận theo, buồn bã nói:
- Em cũng không biết vì sao, từ hôm anh cứu em từ trên núi sau nhà Liễu gia, em thường xuyên nghĩ đến hình dáng của anh, mặc dù em có thể bất cứ lúc nào đi giám thị anh, nhìn anh, nhưng em vẫn không thể khống chế mình nghĩ về anh và chuyện liên quan đến anh.
- Nhưng em biết, đây là không đúng, nhưng em lại không thể khống chế được chính mình
- Mãi đến một ngày, lúc một mình em đi tản bộ, ngẩng đầu nhìn sao trời, mới phát hiện, lúc nhìn ngắm bầu trời, có thể khiến em yên tĩnh lại, suy nghĩ việc khác.
Em không vận công chống lại hàn khí trên sông, là bởi vì, em hy vọng ở nơi như vậy, khiến cơ thể em trở nên lạnh buốt, để gió lạnh, làm đông cứng lòng em…
Thời gian lúc đó trở nên chậm chạp khác thường, Dương Thần không biết tình cảm của mình rốt cuộc thế nào, nhưng trong lòng đau khổ, khiến hắn không dám mở miệng nói nửa chữ.
Trong đầu, hiện ra một buổi tối, bóng dáng người phụ nữ đơn độc trước mắt đang ở bên bờ sông gió thổi vi vu, nhìn lên bầu trời.
Dương Thần biết rằng, loại tình cảm này, không phải hắn muốn quên là quên được, hắn muốn vứt bỏ là vứt bỏ được, nó là bản năng trời sinh khó khống chế nhất.
Có lẽ hắn có thể khắc chế, nhưng hắn không thể ngăn chặn nó mang đến thống khổ.
Dương Thần liên tưởng đến lúc nghe Thái Ngưng nói phải kết hôn với Vĩnh Dạ cảm thấy đau lòng, cuối cùng ý thức được, không biết bắt đầu từ khi nào, người phụ nữ lúc đầu được phái tới giám thị mình, không ngờ khiến mình rất quan tâm…
Thái Ngưng thấy Dương Thần không nói lời nào, cũng có ý không tiếp tục dừng lại, tự chế giễu cười cười,nói:
- Mỗi lần em nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác, đều sẽ hết lần này đến lần khác cảnh cáo mình, anh căn bản là người đàn ông không tốt, bản thân vẫn ngốc nghếch như vậy.
Đặc biệt lần đó, không ngờ anh hại Nghiên Nghiên nản lòng thoái chí đi tham gia tuyển chọn của đội dự bị Cuông Long, em thật là hận anh gần chết, vì sao anh có thể khoan dung như thế đối với Mạc Thiện Ny, Sắc Vi, lại không chịu tiếp nhận Nghiên Nghiên…Phải biết, nó là đứa em gái duy nhất của em…
May mà, Nghiên Nghiên không sao, cuối cùng vẫn là lúc anh đến nói với em anh sẽ ở bên làm Nghiên Nghiên vui, em rất vui, nhưng cũng có chút không thoải mái, đó là thật.
- Kỳ thật anh…
Dương Thần muốn giải thích chuyện Thái Nghiên lúc đầu.
- Anh đừng nói.
Thái Ngưng lại cắt ngang lời hắn.
- Nghe em nói hết.
Dương Thần im lặng, gật gật đầu.
- Kỳ thực em cũng biết, anh không phải loại người thấy gái đẹp đều sẽ yêu, em cũng biết, những người phụ nữ bên cạnh anh đều cùng anh trải qua những chuyện không tầm thường, chỉ là trong lòng em luôn có chút vướng mắc mà thôi.
- Nhưng…Cho dù như vậy, anh cũng chỉ là người ngoài, cho nên em cũng liền giấu ở trong lòng, từ trước đến giờ chưa từng nói ra.
Sự việc lần này, bố mẹ em đều rất lo lắng, mẹ cuối cùng cầu xin đến nhà họ Lý, để em kết hôn với Vĩnh Dạ.
Lúc đó em nghĩ, kết hôn thì kết hôn, Vĩnh Dạ mặc dù không ra sao, nhưng hắn ta cũng không ức hϊếp được em, sau này, cũng chỉ là thêm cái giấy chứng nhận thôi, ít nhất như vậy, em có thể không nghĩ ngợi lung tung về chuyện của anh, cũng có thể khiến bố mẹ yên tâm…
Thái Ngưng hít sâu một hơi, trong mắt hơi đỏ, lộ vẻ sầu thảm nói:
- Nhưng em phát hiện, sự việc căn bản không phải như vậy.
- Hôm nay lúc em nhìn thấy anh cùng Nghiên Nghiên về nhà, em liền cảm thấy trái tim như bị xé rách, mặc dù em vì Nghiên Nghiên cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng em thật sự không có biện pháp gì để khống chế mình.
- Anh biết không, Dương Thần.
Thái Ngưng nói:
- Nhà em, chỉ có hai chị em chúng em,chú, bác, đều rất muốn tranh đoạt địa vị của bố em, em từ nhỏ đã biết, kỳ thực bố áp lực rất lớn, cho nên em không chỉ làm chị, còn phải giúp bố bớt lo.
- Cho nên em phải làm tất cả đêu tốt nhất, cho dù là học hành hay là những việc khác, từ lúc hơn 10 tuối lại đây, em đồng ý đi Thục Đường Môn học võ, mặc dù em biết, cứ như vậy, một thời gian gần mười năm, em không có cơ hội về nhà, phải một mình sống…Nhưng từ trước tới giờ em không hề hối hận.
- Bởi vì chỉ có em đi chịu khổ, nhà em mới có thể sống yên ổn, Nghiên Nghiên cũng có thể làm công việc mình thích, có thể giống như những cô gái của nhà khác, nói chuyện yêu đương rồi lập gia đình.
Thái Ngưng cắn cắn môi, nói:
- Em vẫn cảm thấy, cuộc đời này của em như vậy trôi đi…
Nhưng vừa rồi, Nghiên Nghiên đột nhiên hỏi em, từ trước đến nay, đều sống vì người khác, đều không thể sống một lần vì bản thân mình.
Dương Thần cứng ngắc đứng một chỗ, khó có thể tự kiềm chế nhìn Thái Ngưng trước mắt từ trước tới giờ chưa bao giờ mềm yếu thế này.
Thái Ngưng lau nước mắt nơi khóe mắt, cười rạng rỡ nói:
- Cho nên em ngang bướng một lần, anh nói, liệu có kết cục tốt không.
Dương Thần cái gì cũng không nói, đi nhanh đến trước mặt Thái Ngưng, dùng hai tay, kéo Thái Ngưng vào lòng.
- Đây không phải là thắc mắc, bởi vì, ngoài kết cục hoàn mỹ ra, sẽ không có bất kỳ sự lựa chọn nào.
Dương Thần nói bên tai Thái Ngưng.
Cơ thể Thái Ngưng cứng ngắc một chút, lập tức mềm nhũn ra, dùng ôm lấy Dương Thần, cảm nhận được hơi thở ấm áp ở bên tai mình, nước mắt khó có thể kiềm chế chảy ướt áo Dương Thần.
- Loảng xoảng…
Một tiếng đổ vỡ của đồ gốm, phá vỡ giây phút yên lặng này.
Dương Thần và Thái Ngưng rất nhanh quay đầu lại, bởi vì hai người vừa rồi quá chăm chú đối phương, không ngờ đều không chú ý có người tới gần.
Lúc này, đúng lúc nhìn thấy, Thái Nghiên vẻ mặt kích động, có chút bối rối, đi cũng không được, ở cũng không xong nhìn hai người.
Trong khi đó, dưới chân Thái Nghiên, bởi vì vừa rồi không chú ý, lúc lùi lại đánh vỡ bồn hoa nhỏ.
- Nghiên Nghiên…
Khuôn mặt của Thái Ngưng trắng bệch, lập tức buông tay đang ôm Dương Thần ra, ánh mắt bất an.
Thái Nghiên miễn cưỡng cười cười, nhìn chị, lại đưa mắt nhìn Dương Thần, nói:
- Kỳ thật…Không có gì, hai người thích nhau, em đã sớm biết rồi.
Dương Thần cảm thấy trong miệng rất chua xót, cho tới nay, còn cảm thấy nếu chính mình có thể có hai chị em, là việc vô cùng thích thú, nhưng thật sự gần như đã gần ngay trước mặt, lại phát hiện, sau khi đã yêu thật sự, ngay cả hai chị em ruột, cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Rất xin lỗi, anh…
Dương Thần càng ngày càng cảm thấy vốn từ của mình nghèo nàn, tuy rằng sự tham lam của mình không phải là lần đầu, nhưng mỗi lần đều khiến hắn rất quẫn bách.
Thái Nghiên đầy nước mắt, cũng không biết là vui hay buồn, khóe miệng vẫn mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Anh không cần phải xin lỗi, bởi vì…Tình yêu không cần nói lời xin lỗi.