Nhìn thấy cảnh tưởng này, Dương Thần lập tức hiểu ra rằng, bản thân không còn sống ở những ngày này nữa, người sắp rời khỏi cõi đời như ông Đường rốt cuộc lại khỏe trở lại rồi.
Bát Nhã ăn mặc quần áo như nhân viên văn phòng, một cô gái lạng lùng càng ngày càng trở lên xinh đẹp, đứng ở đầu hành lang, nhìn thấy Dương Thần đi lại liền cúi đầu chào “chủ nhân” nhưng cũng không tùy tiện đi theo.
Lúc đó, Jane và Đường Triết Sâm cũng quay đầu lại, chớp mặt rồi nói:
- Cuối cùng thì anh đã đến, tôi đợi anh gần ba ngày rồi, rốt cuộc muộn thế này rồi mới đến thăm tôi, anh mà còn không đến thì tôi sẽ đến nhà anh tìm anh mất.
Dương Thần ngượng ngùng cười lên vài tiếng, người khác không biết hắn ta về nước sớm, nhưng Jane nhất định biết vì Catherine ở Châu Âu có liên lạc với Jane, do đó liền nhanh chóng trả lời:
- Tôi muốn giải quyết xong công việc, rồi đến tìm cô, không ngờ tôi vừa đến đã làm cho tôi giật mình rồi.
- Có cái gì, lẽ nào đến tôi mà anh vẫn còn không tin sao? Việc tôi nhận lời tôi cũng sẽ làm đến cùng. Trước khi anh về nước tôi đã trị khỏi bệnh.
Jane nhíu mày khó chịu, rồi nói:
- Giúp đỡ anh, anh cám ơn tôi thế nào đây.
Dương Thần nhún nhún vai:
- Vậy để xem bao giờ Đường Uyển đưa quà tạ ơn cho tôi, thì tôi sẽ đưa qua tạ ơn cho cô.
- Ê, anh làm sao mà chẳng có tí thành ý gì vậy.
Tuy biết là Dương Thần đang đùa nhưng Jane vẫn tỏ vẻ không vừa lòng.
Dương Thần cười lớn, quay người nhìn Đường Triết Sâm, từ nãy đến giờ không nói nửa lời, chỉ chăm chú nhìn Dương Thần.
Đương Triết Sâm xem ra đã không còn dáng vẻ của người bị bệnh, trên khuôn mặt đã lộ ra vài vẻ uy nghiêm, nhưng phần nhiều vẫn là sự tò mò về con người Dương Thần.
- Anh là Dương Thần?
Đường Triết Sâm hỏi một cách đầy nghi ngờ.
Dương Thần nhìn lại bản thân rồi cười hỏi:
- Lẽ nào ông Đường thấy tôi không giống?
- Không giống.
Đường Triết Sâm lắc đầu nói.
- Chỗ nào không giống?
Dương Thần cũng không lấy làm lạ khi Đương Triết Sâm giống như lần đầu tiên gặp mình vậy, dù sao khi ấy ông ta cũng chẳng nhận ra ai với ai.
Dường Triết Sâm cười một cách đầy ẩn ý.
- Anh xem ra, quá bình thường, cũng giống như cái dáng vẻ bình thường của anh vậy, nhưng anh cũng lại có chỗ không bình thường. Nói thật, cái cảm giác như vậy xuất hiện ở một người trẻ tuổi như anh làm ta cảm thấy hứng thú.
Dương Thần cũng không tiếp lời, trong lòng nghĩ thảo nào mà Đường Uyển khẩn thiết hi vọng con người này nhanh chóng bình phục, tuy chủ yếu là vì hiếu thuận. Nhưng từ con người Đường Triết Sâm cũng nhìn ra rất nhiều điểm đặc biệt, xem ra ông già này cũng khá túc trí đa mưu.
Buổi sáng ngày hôm qua, sau khi lĩnh hội được một số thứ, bản thân tuy có một chút thay đổi, nhưng biểu hiện ra ngoài là rất nhỏ, rất khó để phát hiện. Nếu không phải làn người có trí tuệ và là người rất hiểu mình thì không thể phát hiện được ra.
Theo cách nói của Đường Uyển thì Đường Triết Sâm đã lui về ở ẩn nhiều năm, cũng chẳng còn tham vọng gì, nhưng trong nhà họ Đường người duy nhất có thể chế ngự được tình thế chỉ có ông ta, quả thật là con người không bình thường chút nào.
Jane đứng bên cảnh, nghe không hiểu gì:
- Dương Thần, anh nói với ông Đường cái gì đó? Cái gì mà bình thường, là không bình thường.
Dương Thần mỉm cười, dù cho trí tuệ của Jane là số một, thì có những chỗ uyên thâm mà một người con gái khó có thể lý giải nổi.
- Trước hết tôi phải chúc mừng ông Đường bình phục, không biết hôm nay có về Yến Kinh không?
Dương Thần hỏi.
Đường Triết Sâm cười nói:
- Ta đã bình phục, về hay không về thì có khác gì nhau.
Dương Thần cứng họng, mỉm cười gật đầu, cũng đúng, dù sao thì hổ ở núi cũng đã bình phục thì những con cáo đang phá bĩnh làm sao dám tiếp tục.
- Nhưng độ ẩm ở Giang Nam lớn quá, ta ở không quen, nếu không phải vì đợi anh người đại ân nhân của ta, thì có thể hôm nay ta đã về rồi.
Đường Triết Sâm nói.
Dương Thần cũng không khách khí nói:
- Tôi cũng ít bạn bè, quan hệ với Đường Uyển cũng rất tốt, có thể giúp đỡ được gì thì giúp đỡ thôi.
- Ồ.
Đường Triết Sâm cười một cách đầy ân ý rồi nói:
- Anh nói làm tôi nhớ ra, anh và cháu gái tôi thật sự chỉ quan hệ bạn bè?
Vấn đề này vừa được nêu ra đã tạo sự tò mò cho Jane. Đối với cô ta mà nói thì cuộc sống riêng tư của Dương Thần là chuyện phiếm mà cô ta quan tâm nhất.
Dương Thần không biết nói gì, trước kia kì thực muốn tán tỉnh Đường Uyển, chuyện của hai người cũng đã vượt quá mức bình thường, hai bên cũng thích nhau, như sau sự việc hành hạ của Lâm Nhược Khê, thì Dương Thần cũng không dám tiến gần hơn với Đường Uyển.
Ngập ngừng một lúc, Dương Thần nhẹ nhàng nói:
- Tối thiểu thì trước kia cũng chưa làm gì quá đáng.
Câu trả lời đồng nghĩa nói cho Đường Triết Sâm rằng, về sau không biết chừng sẽ làm gì đó cũng nên.
Đường Triết Sâm không ngờ rằng Dương Thần lại thẳng thắn đến vây, ngây người ra một chút rồi cười lớn, rồi nói:
- Ta lại đang chờ đợi anh có thể làm cái gì quá đáng đó.
Dương Thần nghĩ, cái ông già này lại muốn gán ghép cháu mình cho cháu gái ông ta? Hay là một hình thức cảm ơn đây đó là tặng cháu gái?
Nói chuyện phiếm một lúc, thì từ phía xa một bóng người nhỏ nhắn, ăn bộ quần áo màu vàng nhạt, khuôn mặt dài, đó chính là em họ của Đường Uyển. Đường Tâm tiến tới.
Đường Tâm bê một khay trà, đang bốc khói, như là vừa mới pha xong.
Nhìn thấy Đường Tâm bê trà tới, từ góc căn phòng phát ra một tiếng nói, ngăn Đường Tâm lại:
- Đường tiểu thư, để tôi bê cho.
Đường Tâm mặt phụng phịu nói với ông Đường:
- Ông làm sao mà cái con bé này đáng ghét vậy, dựa vào cái gì mà ngăn không cho con bưng trà mời ông! Ông nhanh chóng dạy bảo nó đi chứ!
- Ai da, Tâm Nhi, cháu nghe lời cô ta đi, đó cũng là chỉ vì sự an toàn của ông thôi mà, ông biết Tâm Nhi chịu uất ức, nhưng Tâm Nhi cũng phải hiểu cho nỗi khổ của chị ấy chứ.
Đường Triết Sâm trìu mến nói:
Đường Tâm bĩu môi:
- Chị cũng thật là.. đề phòng cái thằng khốn nạn Đường Hoàng là được rội, tại sao đến người nhà mình mà cũng không cho lại gần.
Nói xong, Đường Tâm đưa khay trà cho Bát Nhã, để cho Bát Nhã đặt lên cạnh bàn cờ.
Khi Đường Tâm nhìn thấy Dương Thần đột nhiên xuất hiện trong nhà, nét mặt rạng rỡ hẳn lên rồi hỏi:
- Ngài Dương, ngài về khi nào vậy? Nhờ ngài mời chị Jane về chăm sóc cho ông, ông đã bình phục rồi nè!
Dương Thần cười nói:
- Chị gái em đâu?
Đường Tâm nhìn Dương Thần rồi hé miệng nói;
- Làm sao lại nhớ chị gái em chứ. Chị Jane sẽ đau lòng đó. Chị gái em rất bận, thường thì chỉ tan làm mới về thăm ông thôi.
Dương Thần gật đầu, trong lòng có chút gì đó thất vọng, đã lâu không gặp Đường Uyển, trong lòng rất nhớ nhung.
Từ điểm này có thể nhận ra được, bản thân không thể từ bỏ được cái tính trăng hoa, rõ ràng là biết những người con gái bên cạnh mình sẽ khiến mình gặp rắc rối, nhưng khi đối mặt với Đường Uyển thì bản thân không thể kìm lòng được.
Oan nghiệt a, oan nghiệt, có tu thân tích đức mới thành chính quả được, hành vi của bản thân dù không ngừng được cải thiện, nhưng lục căn thì chưa bao giờ sạch sẽ, do vậy vẫn chưa trở về với gốc rễ cội nguồn hay bản thân vẫn chưa đủ cao thâm.
Đường Tâm đứng nói chuyện với Đường Triết Sâm một lúc, rồi đi vào chuẩn bị bữa trưa, trong phòng chỉ còn lại bốn người, im lăng.
Dương Thần buồn bực nói:
- Xem ra trong thời gian tôi không có ở đây, đã xảy ra vô số chuyện, tôi nói làm sao mà người trong nhà ít vậy, thì ra là không cho ai lại gần.
- Cũng chẳng còn cách nào khác.
Jane giải thích:
- Loại độc mà ông Đường trúng phải, sau khi tôi nghiên cứu phát hiện rằng đó là loại độc tố chưa từng có, đó cũng đồng nghĩa với việc đối phương đã điều chế ra để hạ độc ông Đường. Tính chất của loại độc tố này chưa được tìm ra, tôi cũng không dám chắc nó được thông qua hình thức hạ độc nào. Do vậy bất kể các loại thức ăn hay các kiểu tiếp xúc nào tôi đều phải cảnh giác. Đừng nói đến cô Đường Tâm, ngay cả cô Đường Uyển. Đó cũng là để tránh kẻ thù có cơ hội tiếp cận với ông Đường.
Dương Thần nhíu mày:
- Cô nói...cô vẫn chưa xác định được?
Cái tin này làm cho Dương Thần hoảng hốt, Jane tuy đã phát hiện ra loại độc tố này, nhưng lại không thể xác định được độc tố này là loại gì.
Điều này có nghĩa người tạo ra loại độc này chắc chắn có kiến thức về mặt sinh học, và có khả năng hơn Jane rất nhiều, chính vị vậy Jane trong thời gian ngắn không thể giải quyết triệt để vấn đề chật độc.
- Chính xác mà nói thì tôi cần thêm vài ngày để tìm ra nó.
Jane có chút gì đó bi quan nói:
- Yên tâm đi, tuy đối phương rất mạnh, nhưng không phải tôi không có cách đốiphó. Tôi đã có cách giải độc, thì tất nhiên có khả năng hóa giải loại độc này.
Dương Thần nghe xong, bất giác hỏi:
- Ý của cô là, cô tiếp tục ở lại Hoa Hạ.
- Làm sao, không được sao?
Jane với bộ mặt ấm ức hỏi:
- Lẽ nào anh lợi dụng tôi xong rồi, liền nhanh chóng đuổi tôi đi sao?
Dương Thần đờ người ra, nhanh chóng xua tay:
- Đương nhiên là không phải vậy, vì dù sao kẻ hạ độc thủ ông Đường vẫn chưa bị bắt, cô ở lại Hoa Hạ, nhất định không an toàn bằng cô về Anh.
- Yên tâm đi, có Bát Nhã bảo vệ tôi, tôi sẽ không có vấn đề gì đâu.
Jane nói.
Dương Thần nhìn Bát Nhã đứng ở bên cạnh rồi nói:
- Vậy thì tiếp tục phiền cô bảo vệ Jane vậy, nếu có thấy tốn thời gian thì có thể gọi thêm vài người nữa.
Dương Thần biết lần họp ở châu Âu lần này, cũng chính vì có Bát Nhã ở Hoa Hạ, lên mới chỉ phái một sát thủ làm đại diện, hội Bát Kỳ tuy đã mất đi địa vị thủ lĩnh tại Tokugawa, nhưng ở Nhật Bản thậm chỉ toàn châu Á vẫn còn là một thế lực lớn, do đó vẫn còn một núi công việc phải xử lý.
Bát Nhã lập tức hoảng hốt cúi đầu, khiêm tốn nói:
- Có thể bảo vệ cô Jane là vĩnh phúc của tôi, chủ nhân đừng nói hai chữ “làm phiền”.
Dương Thần mếu máo, cái cô Bát Nhã ngày trước ở bên cái lão Tokugawa lâu quá rồi, cái tính phục tùng nô ɭệ bị huấn luyện quá thuần thục, đối xử với cô ta tốt một chút, cô ta lại cảm thấy sợ hãi.
Loại phụ nữ kiều này rất thích hợp chơi một trò chơi đặc biệt, nhất định là sẽ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng có điều Dương Thần không có hứng lấy Bát Nhã ra làm trò vui chơi, chị em ở nhà còn chưa quan tâm hết nữa là.
Dương Thần cũng không nói gì thêm, hắn đến là để cho Jane kiểm tra tình trạng não bộ của mình, do vậy tạm thời để Bát Nhã bảo vệ Đường Triết Sâm, hắn ta cùng Jane đi vào phòng thí nghiệm.
Bát Nhã thấy Dương Thần không có ý đưa mình về Nhật Bản liền yên tâm, nhanh nhảu đồng ý.
Jane nghe thấy Dương Thần bảo mình kiểm tra “bệnh cũ” mặt liền biết sắc.Cô biết Dương Thần phải đối mặt với vài việc ở Châu Âu, nhưng lại không hề nghe đến việc Dương Thần phát bệnh cũ, nên khi nghe nói Dương Thần muốn kiểm tra tình trạng sưc khỏe, liền vội vàng bỏ hết mọi việc khác, nhanh chóng đưa Dương Thần vào phòng khám.
Mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ còn Đường Triết Sâm, ngồi nhìn nửa bàn cờ còn lại, lắc đầu, con người cáo già như ông ta cũng chẳng thể biết “bệnh cũ” của Dương Thần là cái gì.
Sau khi Jane đến, cái phòng khám vốn được trang bị rất nhiều thiết bị y tế, nay lại càng thêm nhiều đồ dùng hiện đại, chỉ là để cho Dương Thần kiểm tra não thì có gì là khó khăn.
Sau khi đi vào căn phòng toàn là những thiết bị y tế trắng muốt, mặt bộ quần áo màu trắng, cũng chẳng còn cái cảm giác thoải mái nữa.
Với khuôn mặt mang vẻ đẹp đặc trưng của người châu Âu, nghiêm túc như thầy giáo đang dạy dỗ một đứa trẻ hư, yêu cầu Dương Thần nằm lên trên cái thiết bị kiểm ra:
- Bỏ hết các đồ kim loại trên người ra, bao gồm cả thắt lưng, rồi sau đó nằm lên trên, nhanh lên.