Tại sao chứ?
Trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt không chút biểu cảm của Lâm Nhược Khê mới thốt lên ba chữ.
- Cái gì tại sao?
Dương Thần hỏi ngược lại.
Lâm Nhược Khê ném chiếc áo cầm trên tay đến trước mặt Dương Thần, cô muốn hỏi tại sao đột nhiên lại khoác áo cho mình, lại còn mang cơm cho mình nữa, có điều những lời thốt ra đều cảm thấy ngại ngùng, chỉ đành hỏi:
- Tại sao lại không gọi tôi dậy.
- Em nói gì vậy, anh không biết.
Dương Thần làm ra vẻ vô tội.
Lâm Nhược Khê nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ “con người này vẫn vô lại như vậy”:
- Anh có biết là tôi rất vội không hả, cho dù anh thấy tôi ngủ thì cũng nên gọi tôi dậy, muộn giờ làm thì biết làm thế nào!
- Anh nói rồi, anh không biết em đang nói gì.
Dương Thần nhả ra một làn khói, cố gắng kiềm chế, có đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Rơi vào đường cùng rồi, Lâm Nhược Khê cũng không tiện nói thêm gì, chỉ lạnh lùng nói:
- Không được sự đồng ý của tôi thì không được bước vào thư phòng và phòng ngủ của tôi, không thì chuyển đi chỗ khác đi.
- Ha ha...
Dương Thần vui vẻ nói
- Chuyển đi? Từ trước đến giờ anh có nói là muốn chuyển đến đâu, là em để anh chuyển đến đấy chứ, sao lại giống như là anh cầu xin em để được chuyển đến vậy? Này, bà xã ngoan, điều này em nói có vẻ hơi không ra làm sao đấy.
- Anh...
Lâm Nhược Khê định phản bác, nhưng đột nhiên nhớ ra là đều là do mình chủ động mời hắn chuyển đến ở, còn chuẩn bị phòng mua đồ dùng sinh hoạt cho hắn, lúc này lại chẳng tiện nói năng gì, chỉ nhìn Dương Thần với ánh mắt căm phẫn:
- Không tranh cãi với tên vô lại như anh nữa, nhớ ngày mai bắt đầu đi tìm việc đi.
Nói rồi, bước lên cầu thang cuốn theo một cơn gió thơm.
Đi đến nửa cầu thang, lại nghe thấy Dương Thần ở dưới lầu lãnh đạm nói:
- Nhớ ăn cơm đấy.
Lâm Nhược Khê dừng bước, một cái gì đó ấm áp đang chảy trong trái tim cô, quay đầu lại nhìn cái bóng đang ngồi xem tivi hút thuốc, có cái gì đó xuất thần, bao nhiêu năm rồi, ngoài vυ' Vương nhìn mình lớn lên ra, người mẹ và bà nội đã mất, chưa có người nào cho mình một gia đình ấm áp như vậy, săn sóc quan tâm, đặc biệt đối phương lại là một người đàn ông, khiến cho Lâm Nhược Khê không kịp thích ứng.
Lại nghĩ tới ban ngày Dương Thần ở ngay trước mặt mình, đánh cho người mà mình không đáng phải gọi là cha Lâm Khôn kia choáng váng đầu óc, vì mình mà tức giận, không khỏi có những bộ dạng ngượng ngùng.
Trên thực tế, vừa lúc nãy khi Dương Thần khoác áo cho cô, Lâm Nhược Khê đã tỉnh rồi, chỉ là trời sinh ra tính khí đã lạnh lùng như vậy nên cô không biết phải thể hiện bất cứ cảm xúc nào, cũng không dám mở mắt đối diện với sự việc này, chỉ đành tiếp tục giả vờ ngủ.
Giờ phút này khi nghe Dương Thần vẫn không quên nhắc mình ăn cơm, mặc dù trong lòng có chút cảm động nhưng khuôn mặt vẫn lãnh đạm như cũ, trả lời một câu:
- Không cần anh quản.
Rồi nhanh chân bước về phía thư phòng.
Vυ' Vương vừa đi ra từ trong bếp, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng khấp khởi mừng thầm.
Trụ sở chính của Quốc Tế Ngọc Lôi ở trung tâm thành phố Trung Hải, có tất cả hơn bốn mươi tầng làm việc, hai chữ “Quốc Tế” cũng chẳng phải là thổi phồng, có thể mở cửa ở ba thị trường Châu Âu, Mĩ, Nhật Bản, và trở thành thời trang thời thượng của Trung Quốc, nằm trong top mười công ty hàng đầu của ngành hóa mỹ phẩm, là điều hiển nhiên.
Chỉnh thể của tòa nhà Ngọc Lôi giống như một đóa hoa tuylip màu xám bạc yêu kiều. Những đường cong thanh thoát và sự trang trí thanh nhã khiến cho người vừa bước vào tòa nhà đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Trong không khí ngập tràn mùi nước hoa dìu dịu, các loại cỏ cây hoa lá được đặt một cách rất thú vị, trang trí thêm cho sắc trắng của tòa nhà, đem đến một cảm giác rất tự nhiên.
Tuy nhiên, điều nổi tiếng nhất của Quốc Tế Ngọc Lôi, không phải là phong cách trang trí, mà lại là muôn hình muôn vẻ các nhân viên nữ mặc đồ của OL.
Dù sao thì cũng là ngành thời trang và mĩ phẩm, cho nên nhân viên nữ chiếm đại đa số, hơn thế nữa thông báo tuyển dụng của Quốc Tế Ngọc Lôi rất chú trọng đến hình tượng, hễ là nhân viên được tuyển vào công ty, thì nhan sắc của mọi người cũng không tệ đều là những người đẹp có tiếng của thành phố, nếu không thì cũng phải là nam thanh nữ tú đối với những người mẫu hợp tác hay các công ty làm ăn, thì đây lại càng là niềm mơ ước của hàng nghìn, hàng vạn người.
Cho nên, những người đàn ông thành thị cô đơn cứ xoay như chong chóng bên ngoài Quốc Tế Ngọc Lôi cả ngày, tất cả đều muốn có thể bắt được một người phụ nữ trong đấy, nhưng, có thể thành công là cực kì nhỏ.
Trong hoàn cảnh như vậy, có thể bước vào Quốc Tế Ngọc Lôi nhậm chức, tất nhiên đã trở thành lựa chọn tốt nhất của vô số người đàn ông, có thể thấy, lúc Quốc Tế Ngọc Lôi phát quảng cáo, bộ phận quan hệ xã hội tuyển người, trận chiến đăng kí của những người đàn ông quyết liệt đến mức độ nào.
Kết quả là, trong thông báo tuyển dụng của Quốc Tế Ngọc Lôi, đề ra những yêu cầu rất đặc biệt đối với nam giới đến ứng tuyển:
Yêu cầu thứ nhất, nam giới phải có bằng tốt nghiệp đại học chính quy của trường top năm mươi trên thế giới trở lên.
Yêu cầu thứ hai, nam giới phải tinh thông ít nhất hai loại ngoại ngữ.
Khi đặt ra điều kiện như thế này, những tên đàn ông muốn đυ.c nước béo cò, đều cảm thấy choáng váng, người đàn ông có điều kiện như thế này, ai lại đến Quốc Tế Ngọc Lôi làm ở bộ phận quan hệ xã hội làm gì nữa, không phải là quản lí cấp cao thì cũng là đội ngũ tinh anh trong doanh nghiệp, người đẹp mặc dù quan trọng, nhưng có được tiền rồi thì ngươi đẹp sao mà ít được.
Kết quả, bước vào văn phòng làm việc của Quốc Tế Ngọc Lôi để tiến hành bước phỏng vấn cuối cùng thì có mười người, đàn ông thì không đến mười người, hơn nữa những người này, tất cả đều chỉ là đống quần áo cộng với cơ thể, tỏ vẻ kiêu căng không chịu nổi, hiên nhiên là bất cần đời, tự cho mình là “ bố đời”, mục đích của bọn họ, nói là đến phỏng vấn, chẳng bằng là nói vô vị đến tìm niềm vui, đến tìm phụ nữ.
Lúc này còn kém năm phút nữa là bắt đầu hai vòng trắc nghiệm cuối cùng, đầu tiên là các câu hỏi trên giấy, thứ hai là trả lời câu hỏi của nhà tuyển dụng, đại sảnh chỉ còn lại ba mươi người cuối cùng, nữ giới đều cảm thấy căng thẳng, trong khi bảy tám người đàn ông còn lại thì đều cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng.
Ngồi trong đại sảnh rộng rãi hình quạt, ngồi bên cạnh Dương Thần là một tên hơi phấn son lòe loẹt,kính mắt mị tô, toàn thân mặc một bộ Armani.
- Này, ông anh, đã nhìn thấy đóa hoa nào chưa?
Tên béo cười tủm tỉm ghé sát vào hỏi một cách đáng khinh.
Dương Thần ngờ vực nói:
- Cái gì mà nhìn thấy đóa hoa gì chứ?
- Còn giả bộ.
Tên béo cuời bỡn cợt nói:
- Ông anh không phải buồn bực như vậy, cùng lắm thì tôi nói trước, tôi đã thấy được trưởng bộ phận quan hệ xã hội Mạc Thiện Ny, được rồi, đến lượt anh nói.
Dương Thần đối với tên béo thẳng thắn này đúng là không còn gì để nói, cười nói:
- Tôi chỉ đến đây để dự tuyển, tôi có vợ rồi.
- Đi chết đi, nói thế thì ai tin.
Tên béo nhìn Dương Thần với ánh mắt vô cùng khinh bỉ:
- Người ngay thẳng không nói chuyện đen tối, những anh em ngồi đây có ai mà không phải là có tiền nhàn rỗi mới đi tìm đàn bà chứ? Cậu mặc bộ sưu tập mới nhất mùa hè năm nay của CK đến dự tuyển một bộ phận nhỏ, cậu cho tôi là thằng ngốc hay là cậu ngốc đây? Lại còn có vợ nữa chứ...cậu nói có mười cô bồ tôi còn tin chứ, ai rỗi hơi mà lại đi lấy vợ về để quản mình chứ?
Dương Thần kinh ngạc, yên lặng thở dài lắc đầu:
- Trong nước như thế này sao mà so với được nước ngoài.