Quản lý của tòa nhà A đưa chìa khóa và hợp đồng cho Giang Thần.
Mà lúc này đây, ba người phụ nữ thực sự sững sờ.
Nhất là Từ Duyệt, trên gương mặt cô ta là biểu cảm không thể tin nổi.
Dường như không thể tin nổi điều này là thật.
“Sao có thể thế được?”
Từ Duyệt vội vàng giật lấy bản hợp đồng trong tay Giang Thần, nhìn thấy giấy trắng mực đen mà choáng váng đầu óc.
Vương Tuệ Lâm cũng hơi sốc.
Tòa nhà văn phòng với tiền thuê mười nghìn tệ đấy.
Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Nhưng sau khi ba người lên tầng, họ nhìn thấy môi trường làm việc đơn giản và hào sáng, tràn ngập ánh sáng, vị trí địa lý đẹp, tất cả mọi thứ có vẻ rất chân thực.
Quả thực Giang Thần không hề chém gió.
“Cô có thể quỳ xuống xin lỗi rồi đấy!”
Giang Thần nhìn Từ Duyệt với vẻ bỡn cợt, cười khẩy một cái. Nếu không phải nể tình đối phương là bạn thân của vợ anh, lúc này mọi thứ sẽ không đơn giản là một lời xin lỗi.
Từ Duyệt hoàn hồn lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, cất giọng châm chọc: “Anh lính quèn, anh có tư cách gì mà đắc ý, ai biết được bản hợp đồng của anh từ đâu mà có, chưa biết chừng anh đi lừa đảo được ấy chứ!”
Nghe thấy câu này, trái tim Vương Tuệ Lâm đập thình thịch, cô vội vàng kéo Giang Thần tới một phòng họp.
“Giang Thần, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc thế này là thế nào? Bản hợp đồng này rốt cuộc có vấn đề gì không?”
Sắc mặt Vương Tuệ Lâm có vẻ lo lắng, cô chỉ sợ Giang Thần làm chuyện gì vi phạm pháp luật.
“Yên tâm đi, một người bạn của tôi chuyển tiền tôi để tôi thuê giúp, bây giờ người ta đang ở nước ngoài, đợi một năm sau mới khởi nghiệp xong mà về được. Thời gian này cô có thể dùng tạm!”
Giang Thần buột miệng tìm đại một lý do.
“Bạn của anh? Anh có người bạn giỏi thế cơ à?”
Vương Tuệ Lâm tỏ vẻ không tin lắm, bạn bè của Giang Thần đa số cũng là người làm lính, làm sao có thể đỉnh như vậy được.
“Là bạn quen nhiều đời từ khi bố tôi còn sống!”
Giang Thần bất lực, bồi thêm một câu.
Vương Tuệ Lâm run lên, bỗng chốc lộ ra vẻ thương cảm.
Suýt nữa thì cô quên, hóa ra Giang Thần cũng là cậu ấm nhà giàu.
Chẳng qua sau này gia đình sa sút thôi.
Nhưng nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không băn khoăn về lai lịch của tòa cao ốc văn phòng này nữa.
“Ơ? Vu Thiến à, Từ Duyệt đâu?”
Khi hai người bước ra khỏi phòng họp, chỉ còn Vu Thiến đứng yên tại chỗ mà ngó trái ngó phải, Vương Tuệ Lâm mới buột miệng hỏi.
Vu Thiến nhìn Giang Thần với vẻ mặt thiếu tự nhiên: “Chị Từ Duyệt nói là có chút việc nên đi trước rồi!”
Nói thì nói vậy, chứ ba người đều biết tỏng tòng tong.
Hiển nhiên vì chuyện ban nãy đánh cược cùng Giang Thần nên Từ Duyệt không còn mặt mũi nào đứng đây nữa mới bỏ chạy.
Hai ngày sau, tại công ty Vinh Đỉnh.
Giang Thần cầm ly rượu vang đứng trước cửa sổ sát sàn.
Sau khi anh âm thầm gọi điện thoại bảo giám đốc Chu đầu tư vào Tân Tư Vận, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tân Tư Vận đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, đồng thời còn được vận hành đâu ra đấy.
Người vợ này của mình đúng là có năng lực.
Ding! Đúng lúc này, điện thoại anh nhận được tin nhắn, người gửi là Vương Tuệ Lâm.
“Anh đang ở đâu, tìm được việc chưa? Tới Tân Tư Vận làm bảo vệ đi, đàn ông có thể không có bản lĩnh nhưng nhất định phải ổn định, công việc bảo vệ có sẵn năm loại bảo hiểm với một loại trợ cấp đấy!”
Khóe miệng Giang Thần khẽ nhếch lên, người vợ này vẫn coi thường mình lắm! Anh vừa đặt điện thoại xuống, một cô gái xinh đẹp vóc dáng cao ráo mặc âu phục màu đen đã bước vào.
“Tổng giám đốc, Vương Húc của nhà họ Vương đã đến rồi, điều khoản thỏa thuận bổ sung mà anh yêu cầu tôi chuẩn bị đã được soạn xong rồi!”
Trương Miêu cung kính nói.
Giang Thần gật gật đầu: “Bảo anh ta ký vào thỏa thuận, ký xong thì đuổi anh ta đi. Báo với anh ta rằng việc hợp tác giữa Vinh Đỉnh và nhà họ Vương đã bị hủy bỏ”.
“Vâng!”
Trương Miêu cúi người trả lời, sau đó đi ra ngoài.
Tại phòng tiếp khách, Vương Húc đang nhàn nhã uống trà hoa cúc mà Trương Miêu đưa cho, ánh mắt tham lam liếc nhìn cơ thể nóng bỏng của Trương Miêu, thậm chí “hoa cúc” của anh ta cũng không kiềm chế nổi mà thít lại.
Người phụ nữ này đẹp quá đi mất.
Tổng giám đốc của Vinh Đỉnh biết hưởng thụ quá nhỉ, kiếm được một cô gái đẹp đến mức này làm thư ký bên cạnh mình.
“Giám đốc Vương, đây là điều khoản bổ sung liên quan đến dự án Tú Xuân Các mà tổng giám đốc của chúng tôi đã soạn ra, anh xem, nếu không có vấn đề gì thì làm phiền anh ký tên!”
Trương Miêu mỉm cười rất ngọt ngào.
Vương Húc bỗng chốc cảm thấy toàn thân ấm áp, giống như sắp tan chảy.
“Ký chứ, tôi ký ngay!”
Vương Húc hoàn toàn chết mê chết mệt Trương Miêu, căn bản không hề nhìn xem bên trên viết những gì đã đặt bút ký tên soàn soạt.
Trương Miêu cười khà khà thu lại bản thỏa thuận, nụ cười trên mặt cũng từ từ tiêu tan, biến thành một gương mặt lạnh ngắt như núi băng, lên tiếng nói: “Giám đốc Vương, anh, có thể cút được rồi!”
“Ơ... cô nói gì cơ?”
Vương Húc lập tức sững người, còn tưởng mình nghe nhầm.
Trương Miêu cười khẩy một tiếng, nụ cười hờ hững như không: “Tổng giám đốc của tôi đã nói, ký thỏa thuận xong, anh có thể cút được rồi, hợp tác giữa Vinh Đỉnh và nhà họ Vương chính thức bị hủy bỏ!”
“Hả?”
Vương Húc sững sờ.
Chuyện gì thế này?
Ai cũng bảo phụ nữ trở mặt sẽ vô tình lắm, nhưng như thế này thì nhanh quá đấy nhỉ?
Vương Húc còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy anh bảo vệ xách lên, đuổi ra ngoài.
Mà khi nhận được tin tức này, nhà họ Vương cũng lập tức bùng nổ.
Dù sao thì trước kia bà cụ đã nói rất rõ về tầm quan trọng của dự án này đối với nhà họ Vương.