Thời gian em học trên trường cũng gần như sắp hoàn tất , chuẩn bị tốt nghiệp và chờ lấy bằng. Phía Th vẫn im lặng và hoài nghi như thế , em thì dứt khoát rồi. Em chỉ cảm thấy mình có lỗi với Th rất nhiều và ngại với Th thôi. Rất may Th không nói lời xúc phạm với em nhiều , ngược lại vẫn quan tâm em mong em suy chuyển quyết định.
Một buổi sáng ngủ dậy , em nhận được tin của một người … đó là tác giả của đứa bé :
P à. Em còn giận anh không ?
Anh có một cảm giác gì đó rất lạ , hôm qua anh ngủ mơ gặp em đang bế một đứa nhỏ trên tay , đứa bé nhìn giống anh khi còn nhỏ lắm.
Anh tỉnh dậy mới biết là mơ , em nói xem có phải anh có con rồi không ?
Đọc tin xong em không khỏi bất ngờ , chẳng lẽ đứa bé này nó muốn có bố đến như vậy ? Muốn cho mẹ thông báo với bố nữa ?
Nhưng em đã quyết giấu thì giấu đến cùng , em nhắn lại :
Em không giận anh. Anh đi làm mệt quá nên mơ mộng linh tinh thôi mà.
Mà nếu anh có con thật thì chắc của một ai đó chứ liên quan gì đến em ?
Anh không có như vậy . Anh hơi bỉ ổi tiếp cận em nhưng không phải anh là người hay như thế để tiếp cận chị em phụ nữ. Anh không tùy tiện lên giường với người khác..
Sếp thanh minh.
Em lại tiếp tục :
Anh không phải thanh minh với em làm gì cả !
Anh không giải thích điều gì , anh tin có chút gì đó là sự thật. Vì đứa bé nằm trong lòng em , em bế con rồi cho bú , dành những câu nói yêu thương nhất cho con.
Em nói đi. Có phải anh có con rồi không ?
Em không có. Là anh mơ thôi. Em uống thuốc rồi làm sao có thai được ?
Vậy sao ?
Là sự thật ! Em nói dối anh làm gì ?
Sếp không hỏi gì thêm nữa. Em nói dối mà thấy tim đập thật nhanh .. vội vàng tắt máy .
Đứa nhỏ trong bụng có vẻ biết thương mẹ lắm , em có thai nhưng vẫn ăn uống được bình thường, không thấy sợ món nào hay thèm ăn gì quá mức cả. Có vẻ như mới đầu nên chưa thay đổi gì về ngoại hình và sức khỏe , em vẫn học tập và thi cử bình thường cho đến khi tốt nghiệp ĐH. Không một ai trong lớp em ngoài Th biết chuyện em có thai cả , sắp tới ra trường rồi mỗi người mỗi nơi nên em không lo mọi người trong lớp bàn tán xì xào. Cái em lo nhất chính là làm thế nào để nói với bố mẹ em , nếu bố mẹ biết thì không lường trước được sự giận dữ của hai người dành cho em …
Ra trường còn chờ lấy bằng nữa nhưng em không về quê , em liên hệ vào quán nước xin làm chân chạy bàn , làm ca , sáng từ 8h-16h , chiều từ 16h-23h, một tuần làm ca sáng , một tuần làm ca chiều. Tránh không về nhà vì sợ rảnh chân tay em lại hay nghĩ linh tinh , sợ mọi người phát hiện ra mọi chuyện. Hơn nữa sợ đối diện với Th.
Học xong Th trả phòng trọ rồi chuẩn bị lên đường về nhà , khi nào có bằng thì lên lấy rồi về ngay. Biết em có ý định ở lại mà không về , Th nhắn tin cho em. Từ lúc hai đứa em xảy ra xung đột chưa nói chuyện với nhau câu nào , nếu Th muốn nói điều gì sẽ chủ động nhắn tin cho em trước .
Em không về nhà nghỉ ngơi sao ?
Học xong rồi còn muốn ở lại làm gì nữa ?
Em không muốn về. Anh về nhà nghỉ ngơi đi.
Em trả lời.
Tại sao ?
Em không muốn mọi người biết chuyện !
Em nghĩ em giấu được cả đời à ?
Rồi em định không về quê nữa sao ?
Nếu em đã quyết định giữ đứa bé lại thì em phải đối diện với nó , bố mẹ em sẽ nghĩ thế nào nếu cả nửa năm trời con gái không về ? Trong khi em học xong rồi ?
Em không định giấu cả đời. Nhưng em chưa đủ can đảm để đối diện với quá nhiều thứ một lúc thế này. Em muốn mình mạnh mẽ hơn trước mọi thứ.
Vẫn với câu nói cũ của anh , anh vẫn chờ em đồng ý. Nếu em còn yêu anh và muốn đứa bé có một gia đình hoàn chỉnh , anh sẽ chấp nhận tất cả.
Nếu như em chưa nghĩ thông mọi thứ thì hãy ở lại và chăm sóc sức khỏe thật tốt , đừng để ngã bệnh.
Thời gian này với anh cũng không vui vẻ hơn em là mấy , anh không nghĩ anh lại mềm lòng như vậy.
Anh về nhà nghỉ ngơi ít ngày và suy nghĩ lại tất cả. Nếu có gì khó khăn , đừng ngại nói với anh. Anh không thoải mái lắm , không rộng lượng hay hào phóng đối với những chuyện như vậy. Vì trong tình yêu , con người ta luôn ích kỷ. Em hiểu mà. Thật khó để chấp nhận mọi chuyện , nhưng tình nghĩa bấy lâu nay anh không muốn vì thế mà phải buông xuôi ….
Cảm ơn anh !!!
Đúng như lời Th nói , tương lai của em còn khá mờ mịt , em sẽ phải thế nào để chống đỡ mọi thứ. Với chuyện xảy ra vừa qua , cả hai cần thời gian để nhìn nhận lại mọi việc , em muốn mình hiểu được. Rằng em cần cái gì và phải làm gì …
Ngoại hình em nhìn cũng khá thế nên xin vào phục vụ quán nước người ta cũng đồng ý luôn. Đi làm phải mặc áo đồng phục của cửa hàng , rộng rãi dễ chịu nên em đang bụng bầu cũng dễ thở hơn. Khách đến chủ yếu vào buổi trưa và thời gian tan sở lúc 5-6h chiều , 20-22h là 3 mốc thời gian đông khách nhất. Tuần nào làm ca sáng thì chỉ vất vả buổi trưa thôi, nhưng nếu làm ca chiều tối thì mệt hơn. Mới đầu em cũng quen cũng chịu được , nhưng dần dần tuổi thai tăng lên theo ngày tháng, em đi lại nhiều mà lương lèo tèo 3-4 triệu , trừ tiền phòng đi em phải ăn uống tiết kiệm thế nên không có nhiều chất dinh dưỡng cho em bé trong bụng , thiếu chất nên em hay chóng mặt hơn ,.. Nhiều khi đang đi mà em loạng choạng phải dựa vào tường nghỉ một lát mới làm tiếp được. Anh chị chủ quán thấy vậy bảo ốm thì cho nghỉ , nhưng em không ốm , thỉnh thoảng hơi chóng mặt chút thôi.
Thực ra em không muốn nghỉ , cũng cảm thấy mệt mỏi thật nhưng nói dối là không sao. Nhiều lúc đêm về hai chân đau nhức , lưng mỏi nhừ , ôm bụng khóc mà không biết mình lựa chọn thế này có đúng không ? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi , còn sau này nữa liệu em có trụ nổi ? Mai kia bụng càng ngày một to thêm , liệu có còn cửa hàng nào chịu nhận một đứa con gái bụng mang dạ chửa vào giúp việc không nữa ?
Em lên mạng tìm hiểu thấy họ bảo mang thai nên bổ sung thêm sắt và canxi , uống thêm sữa rồi ăn uống đầy đủ để mẹ khỏe con khỏe. Tiền lương trừ tiền phòng và điện nước còn được hai triệu bạc , nếu mua những thứ thuốc và sữa bầu thì em không còn tiền ăn , mà nếu để ăn thì không mua được những thứ kia… em đau đầu. Nghĩ thương con rồi lại thương mình, em đành gọi điện về xin mẹ :
Mẹ ơi con mới đi làm , lương thấp nên không đủ tiêu , mẹ gửi thêm cho con ít tiền được không ?
Làm gì thì làm nhưng mới ra trường , nếu mà không theo được thì về nghỉ thời gian cũng được con ạ !
Con muốn ra ngoài đi làm cho quen mẹ ạ , sau này xin vào làm ở đâu đấy cũng bớt bỡ ngỡ. Giờ về nhà ăn chơi con cũng chán lắm.
Ừ. Thế tùy con. Mẹ không bắt đi làm nhé không mấy nữa lại trách. Thế cần nhiều tiền không ? Lương 1 tháng được bằng nào ?
Mẹ cho con 2 triệu đi ạ. Lương gần 4 triệu nhưng trả tiền nhà điện nước rồi con không đủ tiêu ..
Bình thường đi học mẹ cũng cho mày 4 triệu thôi , giờ được lương như vậy mà còn xin 2 triệu nữa cơ à ?
Thì giờ con đi làm cần ăn diện hơn chút nữa.
Vẽ chuyện. Được rồi. Chiều mẹ bảo bố đi gửi cho , mẹ đang bán hàng , bố đang ngoài quán phở , bận lắm. Thế nhé.
Vâng. Con chào mẹ.
Chiều hôm ấy bố em gửi tiền ra cho , ngay buổi tối em đi tham khảo rồi mua hộp sữa bầu XO. Em mang thai lần đầu nên không biết loại nào tốt hay dễ uống cả. Ra cửa hàng chuyên bán sữa bột họ giới thiệu cho uống sữa XO, bảo loại này hương Vani dễ uống lắm. Em nghe dễ uống thì mua ngay một hộp. Về qua hiệu thuốc , em lại ghé vào mua một hộp thuốc bổ cho bà bầu loại tổng hợp cả sắt và canxi , 30 viên 500k 1 hộp. Xót ruột quá. 2 triệu bạc mà đi 30 phút đã bay đi gần 1 triệu rồi , vì con nên em nhắm mắt mà uống.
Thuốc bổ gì mà mùi kinh không chịu nổi , em bình thường không nôn ọe gì cả , nhưng cứ chuẩn bị đưa viên thuốc lên miệng lại bị mùi thuốc làm cho buồn nôn. Toàn bịt mũi lại rồi uống thật nhanh. Sữa thì khó uống , vị ngang ngang , thơm thì rất thơm nhưng không sao mà uống nổi. Cố gắng được mấy ngày đầu cả uống thuốc và uống sữa , nhưng sau em buồn nôn quá mỗi khi uống nên em bỏ không uống nữa.
Em lên mạng tìm hiểu thì họ bảo không nhất thiết phải uống sữa bầu và canxi , nếu không quen không uống được có thể ăn các thực phẩm bổ sung sắt và canxi như Gan động vật , rau xanh ,! Các loại hạt và trái cây , đặc biệt là trái cây họ nhà cam thì rất tốt. Em mừng như bắt được vàng , ăn uống thì em ăn được bình thường , thay thế việc uống sữa và uống thuốc bằng việc ăn thì quá nhẹ nhàng đối với em rồi.
Bầu 3 tháng em bắt đầu béo lên vì ăn nhiều , bụng cũng hơi to rồi. Vẫn may mặc áo rộng nên mọi người cũng chỉ nghĩ là em béo nên thế. Không ai nghi ngờ gì. Mọi chuyện vẫn êm đẹp , em đi làm yên ổn rồi về nghỉ ngơi , mẹ khỏe con khỏe , không áp lực tâm lý gì nhiều. Thỉnh thoảng Th vẫn nhắn tin hỏi thăm và quan tâm đến em …
Một buổi sáng cuối tuần em đang làm việc ở quán nước thì có khách đến gọi một ly nước chanh . Hôm nay trời nắng nên khách vào chủ yếu nước chanh là nhiều. Em làm xong nước rồi mang ra , khách ngồi quay lưng lại nên em chỉ biết là đàn ông thôi. Người đó mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay màu hồng cánh sen , đang mải bấm điện thoại nên không ngửng mặt lên. Em bưng nước đến đặt xuống trước mặt khách và nói câu mời khách như thường lệ :
Mời anh uống nước ạ !
Ngay giây phút đó , người đàn ông đó ngửng mặt lên nhìn em. Em cũng không khỏi ngỡ ngàng khi gặp người đó ở đây , em yên lặng mấy giây chưa kịp nói gì thì anh ấy lên tiếng trước :
P .. sao em lại ở đây ?
Em làm việc ở đây.
Anh rất nhiều lần đã đến trường tìm em nhưng không gặp được vì không biết em ở trọ khu nào.
Người đó nói tiếp.
Em học xong rồi. Anh tìm em làm gì ?
Sao em lại làm ở đây ? Công ty đã có ý muốn nhận em vào làm sau khi tốt nghiệp mà , sao em không quay lại.
Cảm ơn anh nhưng thực lực của em chưa đủ nên không dám trèo cao.
Em nói vậy là có ý gì ?
Em không có ya gì nếu như đấy là lời mời của anh thì em càng không dám !
Em béo lên à ? Nhìn người tròn trịa hẳn lên đấy , so với thời gian em thực tập thì phải tăng 3 4 cân à ?
Anh vô duyên thế ? Để ý con gái béo gầy làm gì ?
Anh đang quan tâm em.
Em không cần anh quan tâm. Mà sao hôm nay anh lại đến đây ?
Anh qua đây có chút việc , sẵn tiện vào đây ngồi uống cốc nước , trời nóng quá. Vô tình gặp được em. Đúng là duyên số.
Duyên gì chứ ?
Bao nhiêu lần anh tìm em không được , giờ vô tình đi uống nước lại được gặp em , vậy là mình có duyên rồi.
Có mà vô duyên thì có.
Thấy em nói vậy anh ta cười.
Thôi. Em đi làm việc đây mời anh tự nhiên.
Ơ kìa. Này ngồi với anh một lát được không , anh còn nhiều chuyện muốn nói với em.
Xin lỗi. Em bận lắm , em còn phải làm việc nữa. Giữa anh và em đâu có gì để mà nói ?
Em thì không nhưng anh thì có.
Em không muốn nghe.
Nói xong em đứng dậy đi vào trong quầy. Bỏ mặc người đàn ông đang gọi tên em :
P à. P.. nghe anh nói đã…
Tim em đập thật nhanh , không ngờ có ngày em lại gặp anh sếp ở đây. Hà Nội rộng lớn như thế này mà vô tình gặp nhau , liệu có phải duyên số không ? Thỉnh thoảng em lại lén nhìn xem anh ta đi chưa vì em sợ đối diện với anh ấy em lại không làm chủ được suy nghĩ của mình .. Ngồi đến gần trưa anh ấy thanh toán tiền rồi đi , em trốn vào nhà trong để tránh gặp .
Biết em cố ý né tránh nên anh ấy ra xe rồi nhắn tin cho em :
Anh rất vui vì gặp lại em.
Miss.
Tim em loạn nhịp. Anh ấy vẫn còn tình ý với mình ??? Trưa hôm ấy em ngồi ăn cơm một mình lại cúi xuống nhìn cái bụng đang to dần lên , khẽ nói nhỏ :
Con ơi , nay mẹ đã gặp bố rồi. Bố nói nhớ mẹ nhưng mẹ chưa cho bố biết sự có mặt của con. Con có giận mẹ không?
Cả buổi chiều em làm việc như người mất hồn , mong đến 4 h chiều để đổi ca và về nhà nghỉ. Trên đường về em ghé qua chợ mua ít đồ ăn và trái cây , về nhà chuẩn bị bữa tối. Khi ra khỏi chợ , em bắt gặp một chiếc xe ô tô đang đậu ở phía trước bãi đỗ xe không xa. Em lờ đi như không thấy rồi cố đi thật nhanh về. Nhưng chân đi làm sao bì được với động cơ , chỉ một lát chiếc xe đã theo kịp em rồi. Anh ấy mở cửa xe đi xuống:
Hôm nay cho anh ăn cơm cùng em được không ?
Anh theo dõi em à ?
Anh không theo dõi.
Vậy tại sao anh lại ở đây ?
Vì anh muốn gặp em , muốn tìm hiểu em.
Anh về đi. Muộn rồi đấy.
Anh không sợ muộn. Nếu cần anh nghỉ lại đây cũng được.
Anh đi theo em từ khi nào ?
Từ lúc em đi khỏi quán nước. Chờ em ở ngoài cổng chơ.
Vậy là ang theo dõi em rồi !
Anh ở ngoài xe từ lúc trưa khi ra khỏi quán em làm , chờ em về nên anh đi theo em.
Anh về đi.
Cho anh đến chỗ em được không ? Đến bữa tối rồi nay chiêu đãi anh đi.
Xin lỗi em nghèo lắm , cơm em nấu sợ anh không ăn được. ..
Anh muốn ăn. Là cơm em nấu thì anh muốn ăn. Cơm rau anh cũng ăn..
Nhưng em chỉ mua đủ em ăn , không mua dư cho người khác ….
Vậy anh mua thêm về cho em nấu được không.
Không được.
Tại sao ?
Anh về đi. Em không muốn gặp anh nữa ?
Tại sao vậy P . Em nói không giận anh nữa , anh ở xa đến đây không mời anh được bữa cơm sao ?
Em không muốn thì không gặp thôi.
Bạn bè gặp nhau cũng không được à ?
Không !!!
Nói xong em bỏ đi trước bỏ lại người đàn ông với vẻ mặt thất vọng đang đứng trước bãi đậu xe.