“Ha ha ha, phì phì phì. Chỉ có anh đẹp trai nhất.” Vũ Vân Hân suýt nữa nói sai, cười hì hì nịnh nọt.
Nói không chừng lần sau còn có thể được gặp thêm một tiểu thịt tươi nữa.
“Thích không?” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.
Bốn mẹ con vui mừng cởi mở gật đầu liên tục: “Thích.”
“Ừ.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng trả lời một cây, giương mắt nhìn về phía Tiểu Phú Xuyên đứng ở chính giữa: “Cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Một buổi trình diễn VIP ngoài ý muốn đã thỏa mãn nguyện vọng sâu sắc của Vũ Vân Hân.
Cô bắt đầu tập nịnh hót, lấy lòng: “Mục Lâm Kiên, em thật sự rất yêu anh.”
Thừa dịp đang có sức của nữ mê trai, cô không biết xấu hổ mà bắn biu biu biu với anh.
Ba đứa bé cũng học theo: “Yêu bố nhiều.”
Y như thể một buổi trình diễn đã khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt, tâm trạng đều rất tốt.
Hình như màn cầu hôn mà Mục Lâm Kiên đang đắn đo đã dần có manh mối.
Mườ hai giờ đêm, ngoài hành lang thực sự rất ít người, ngoại trừ thỉnh thoảng có một hai y tá đi ngang qua, còn lại đặc biệt yên tĩnh quạnh quẽ.
Cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một bóng người yên lặng đi tới trước phòng bệnh của Vũ Vân Hân.
“Vũ Vân Hân, có ở đấy không?” Dì nhỏ giọng gõ cửa.
Vũ Vân Hân mơ hồ mở hai mắt ra, đang muốn đứng dậy, một bàn tay lớn của Mục Lâm Kiên đã giữ cô lại.
Cô giật mình nhìn về phía bên cạnh, rõ ràng ba đứa bé đang ngủ bên cạnh cô, sao lại biến thành một người đàn ông trưởng thành rồi.
“Đêm hôm khuya khoắt đi đâu?” Giọng nói lười biếng của Mục Lâm Kiên vang lên.
“Mở cửa.”
“Mở cửa cho bà ta xem chúng ta ngủ?” Mục Lâm Kiên gác cằm lên bả vai cô, khuôn mặt tuấn tú dí sát bên tai cô, giọng đầy từ tính lay động lòng người, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai cô, mang theo một chút quyến rũ mê hoặc.
“Chắc đang có chuyện tìm em, em đi ra ngoài nhìn xem.” . ngôn tình tổng tài
Sau khi Vũ Vân Hân quay mặt, lấy tay đẩy anh ra.
Mục Lâm Kiên không vui: “Ngu xuẩn.”
Anh đứng dậy ôm lấy cô, nhét vào trong ngực.
“Anh muốn làm gì vậy?”
“Phát ra tiếng nữa thử xem.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía cô.
“Vũ Vân Hân có ở đấy không? Có thể mở cửa dùm được không, dì có việc tìm cháu.”
Tiếng của dì lại vang lên.
“Em muốn đi ra ngoài nhìn xem, nói không chừng có việc gấp.”
Vũ Vân Hân quật cường giãy giụa trong ngực của anh, chẳng qua cánh tay của anh rất có lực, khiến cô không cách nào tách ra nổi.
Một nụ hôn mạnh mẽ hôn lên môi cô.