“Người ta rất nhớ anh đó!” Một giọng nói nũng nịu từ phía trước truyền đến: “A...” Cả người Vũ Vân Hân mộng mị tại chỗ, trong nháy mắt gương mặt cay đó.
Sẽ không phải là ở đài lộ thiên này.....
Xuất phát từ hiếu kì, Vũ Vân Hân càng đi gần về phía trước một chút.
Một màn cảnh xuân này, quả thực lật đổ tam quan của cô mà.
Ngày thường biết Lục Tâm là Hải Vương có tiếng, thế nhưng cũng không nghĩ tới sẽ tinh ranh như thế!
Động tác của anh ta thuần thục, không có chút sợ hãi nào, giống như chuyện ăn cơm bữa ngày thường vậy.
Boss lớn của mình ở bên trong xã giao, còn người này lại ở đây làm trò phong hoa tuyết nguyệt.
“Em cũng muốn thử nghiệm một chút sao?”
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng.
Vũ Vân Hân khẽ giật mình, bước chân không cẩn thận lui về phía sau vừa vặn tiến vào trong l*иg ngực của Mục Lâm Kiên.
Mùi tóc trong veo bị gió đêm thổi đến, lượn lờ bốn phía quanh Mục Lâm Kiên.
Anh thân mật cúi đầu xuống, cánh môi nhẹ nhàng chạm lên tóc cô, hơi lạnh.
Tay đã không tự giác mà ôm cô vào trong ngực.
Hung hăn bá đạo lật cô lại, hôn lên cánh môi của cô.
Động tác vội vàng khiến cô không kịp chuẩn bị, làm cho Vũ Vân Hân không chống đỡ được.
Bỗng nhiên cô đẩy ra, lại bị Mục Lâm Kiên dùng một tay ấn xuống: “Không phải muốn tôi sao?”
Vũ Vân Hân thẹn thùng cúi đầu xuống, mỗi lần có kích động giải thích thì giống như đang đùa với lửa vậy.
“Chẳng lẽ là em đến xem Lục Tâm sao?”
Điện thoại di động trong túi rớt xuống đất, phía trên vẫn sáng định vị.
“Anh đừng hiểu lầm nha!” Vũ Vân Hân xấu hổ trong lòng trôi chảy đổ mồ hôi lạnh: “Tôi chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Vừa vặn cũng đi theo Lục Tâm?”
Mỗi lần anh nói đều cố ý đến gần, hơi thở ấm áp giống như đang trừng phạt cô, trêu chọc cô.