Lúc Hoằng Tử ở phòng tiểu thuật ra ngoài, sắc mặt cô nhợt nhạt đến khó coi, cả người như không còn chút sức lực nào, Trần Kiều phải để cô tựa vào người mình mới có thể bước đi nổi. Ra đến gần chỗ đậu xe thì bất ngờ gặp người đàn ông của Lisa, Cốc Ánh Dương, anh ta cũng đang dìu một cô gái dáng chừng còn là sinh viên vào phá thai. Nhậm Hoằng Tử nhìn thấy Cốc Ánh Dương thì mặt cắt không còn giọt máu, như ban ngày gặp ma, Cốc Ánh Dương nhìn thấy họ thì cũng sững người trong giây lát, vẻ do dự nghi ngờ, anh ta chào Trần Kiều một tiếng rồi đi vụt qua.
Trần Kiều không mấy để ý đến phản ứng bất thường đó, anh dìu Nhậm Hoằng Tử lên xe rồi lái xe đến một khách sạn, thuê cho cô một phòng ở đó rồi nói, “Lát anh đi xin nghỉ học cho em, em cứ tạm ở đây một thời gian. Chút nữa anh và chị dâu sẽ qua thăm em.”
“Vâng.” Nhậm Hoằng Tử mắt rơm rớm gật đầu, “Anh, anh đừng nói chuyện này với ai, nhất là mẹ em.”
Trần Kiều gật đầu, “Em cứ ở đây đi, lát anh mang đồ ăn tới cho em, có gì không thoải mái cứ bảo anh.”
“Vâng.” Nhậm Hoằng Tử cười với anh, “Anh, anh tốt với em quá, em biết người mình đã từng yêu quý nhất định không hề tồi mà.”
Trần Kiều nghe cô nói vậy thì nhũn hết cả chân, “Hoằng Tử…”
“Đều là quá khứ cả rồi, nhưng đúng là vậy anh ạ.” Cô nhìn thẳng vào mắt Trần Kiều gật gật đầu, rồi cô thở phào nhẹ nhõm quay sang hướng khác, “Nhưng giờ thì em không thích anh nữa rồi.”
Trần Kiều mở cửa ra khỏi phòng, cố gắng hít một hơi thật sâu. Trong lòng anh vốn có nhiều cảm xúc với Hoằng Tử nhưng tuyệt nhiên không hề có tình ý gì với cô ngoài tình cảm như với một người em gái. Thế nhưng việc của cô đến như ngày hôm nay thì anh không thể bàng quan đứng ngoài được, có thể giúp cô điều gì anh đều sẽ cố gắng giúp vì anh chỉ có mình cô là em gái. Ra đến ngoài trời đã sẩm tối, anh gọi điện thoại cho Cốc Tử, cô nhẹ nhàng hỏi anh trong điện thoại, “Anh vẫn chưa về sao?”
“Có chút chuyện xảy đến với Nhậm Hoằng Tử, lát anh đưa em tới thăm em ấy một chút.”
“Ừm, em biết rồi, khi nào anh tới thì gọi em.”
Cốc Tử bỏ máy xuống mới thở hắt ra, trong đầu chợt dâng lên ý nghĩ kì quái, là mang bầu ư? Hoằng Tử? Chuyện này thực sự… Nhưng ngay lập tức cô lắc lắc đầu để bỏ đi ý nghĩ đó, xoa đầu Dược Dược, “Con yêu, mẹ phải ra ngoài một chút, con chơi trò chơi rồi ở nhà một mình được không?”
“Dạ, dù gì con cũng quen rồi mà.” Dược Dược toét miệng cười, nói năng đúng như ông cụ non.
“Ai da, thằng nhóc con này, là cô họ của con có chút chuyện nên mẹ đi thăm cô ấy, biết chưa hả.”
“Dược Dược biết rồi mà, Dược Dược sẽ ngoan mà.” Dược Dược gật đầu lém lỉnh.
Cốc Tử xuống lầu thì Trần Kiều đã đứng đó đợi cô, anh bảo cô lên xe rồi thở dài đánh thượt, “Các cô gái bây giờ…”
“Em ấy sao vậy?”
“Đi quán bar rồi xảy ra tình một đêm, giờ giấu mọi người trong nhà tự đi nạo thai. Con bé mới mười chín tuổi.”
Cốc Tử im lặng không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Trần Kiều im lặng, mãi lâu sau mới cất được tiếng, “Cốc Tử, anh xin lỗi em…”
“Gì vậy?”
“Ngày trước anh chỉ đứng từ lập trường của mình mà nhìn nhận vấn đề, nhưng sau chuyện này thì anh hiểu rồi.” Trần Kiều bặm môi trầm ngâm, Cốc Tử cũng không nói gì, mãi sau mới giơ tay nắm tay anh, nhẹ nhàng, “Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”
Cốc Tử nói Trần Kiều dừng xe bên cửa hàng mua ít đồ bồi bổ, trong lúc ấy Trần Kiều gọi mấy cuộc không biết cho ai, thế nào mà nhanh chóng thuê được một bảo mẫu tới khách sạn chăm cho Hoằng Tử. Hoằng Tử thấy Cốc Tử đến thăm mình thì rất vui, luôn miệng gọi Cốc Tử là chị dâu, chị dâu. Cốc Tử dù gì cũng là người đã từng trải qua chuyện này nên nhẹ nhàng chia sẻ đôi điều với cô em họ, dặn dò cô chú ý giữ gìn sức khỏe, nhất định phải nghỉ ngơi một thời gian cho hồi phục hẳn.
Trên đường về nhà Trần Kiều bỗng nhiên triết lý, “Con gái thật dễ bị thiệt thòi.”
“Đúng thế.”
“Nếu anh biết thằng đó là ai anh sẽ đấm vỡ mặt nó ra.”
Nói chuyện thiệt thòi thêm một lúc thì hai người chuyển qua chủ đề tình một đêm. Ban đầu Trần Kiều tưởng Cốc Tử sẽ không hào hứng tham gia nhưng thấy tinh thần cô thoải mái, nói chuyện liên tục với anh thì cũng thấy nhẹ nhõm phần nào, anh cũng kể cô nghe chuyện này trong đám bạn bè của anh trước đây là rất bình thường, thậm chí còn thường xuyên xảy ra.
“Anh nói cho em nghe, bọn họ có một hội với tên riêng 419. Bọn họ rất hay tụ tập bàn luận nhiệt tình về chuyện đó, lại thường xuyên đi đông vui với nhau như vậy, anh nghi là có quan hệ tập thể.” Trần Kiều nói xong lại hưm một tiếng như để thăm dò ý tứ của Cốc Tử rồi lại nói tiếp: “Có điều, anh đảm bảo, anh không hề làm như vậy, chỉ lặng lẽ ngồi một bên quan sát thôi.” Cốc Tử tuy luôn cho rằng bản thân cô coi hiện tượng xã hội này là rất bình thường, nhưng đến khi chính tai nghe được nhiều chuyện người thật việc thật như vậy thì cũng bất giác lắc đầu than thở: “Thanh niên bây giờ thật là…”
Cả hai im lặng một lúc, mãi lâu sau Cốc Tử mới lên tiếng, giọng nghiêm trọng, “Có con trai cũng phải giáo dục nghiêm khắc. Dược Dược nhà mình nhất định không được giống anh ngày trước.”
“Sao, sao vậy?” Trần Kiều quay sang nhìn Cốc Tử, cô trừng mắt nhìn anh, “Lại còn muốn em nhắc lại hả?”
Trần Kiều gật đầu vẻ ngượng ngùng, “Ừ, bà xã anh nói đúng rồi!”
“Thượng bất chính, hạ tắc loạn, người lớn mà không gương mẫu thì trẻ con nhất định sẽ nổi loạn ngay. Anh làm cha sau này nhất định phải nghiêm khắc với bản thân để làm gương cho con. Em cũng không mong Dược Dược làm lên công trạng to lớn gì, chỉ mong nó đừng làm chuyện gì sai, nếu sau này nó dẫn cô nào đó vác cái bụng kềnh về nhà chắc người làm mẹ như em chết mất.”
“Ừ.” Trần Kiều cười, quay sang nắm lấy tay cô, “Quân Quân, em tốt quá. À, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra đâu, em yên tâm, nếu không anh sẽ đánh gãy chân Dược Dược.”Hai người về đến nhà thì Dược Dược đã ngủ say từ lúc nào trên sô pha, Cốc Tử ngắm khuôn mặt ngây thơ của con khi ngủ thì không khỏi mỉm cười hạnh phúc, cô bế con vào giường đi ngủ rồi thì thầm, “Con mình trông đáng yêu quá, thằng bé nhất định sẽ trở thành một người đàn ông tốt.”
“Thực ra lúc nhỏ anh cũng đáng yêu như thế…” Trần Kiều nghe Cốc Tử nói thế thì lập tức hùa theo dây máu ăn phần.
“Anh còn mặt mũi mà nói thế à?” Cốc Tử làm bộ trừng mắt, lúc nhỏ anh có dễ thương không cô không biết, nhưng khi làm gia sư cho anh thì cô thấy anh chẳng đáng yêu chút nào, nếu không phải vì món tiền lương hấp dẫn ngày đó thì chắc cô đã sớm co giò chạy. Cô lấy chăn đắp cho Dược Dược rồi vừa đá Trần Kiều vừa nhăn mặt đẩy anh ra khỏi phòng, “Thực ra lỗi này không phải hoàn toàn của anh, thật may là Dược Dược của chúng ta rất đáng yêu.”
Trần Kiều hơi tủi thân, anh ôm chặt cô rồi đẩy cô vào tường hôn tới tấp, “Anh cũng đâu xấu đến mức đó, chẳng lẽ anh chỉ có một ưu điểm vậy thôi sao?” Hơi thở anh gấp dần, nhưng Cốc Tử đẩy anh ra, “Em muốn đi tắm bây giờ…”
“Mình cùng tắm nhé.” Anh cười khẽ rồi buông lỏng cánh tay đang ghì chặt cô ra, đặt cằm mình lên đầu cô rồi cứ di đi di lại trên đó, hơi thở anh dồn dập trên đầu cô. Anh vuốt mái tóc Cốc Tử rồi nói, “Cốc Tử, em thật tốt…”
Cốc Tử cười híp cả mắt, “À, Trần Kiều, hôm nay anh gặp Bỉ Cốc phải không, Cốc Ánh Dương ấy?”
“Ừm.” Trần Kiều đáp một tiếng rồi véo má cô, “Lúc chúng ta đang tình cảm tuyệt đối không được nhắc tới người đàn ông khác, nghe không? Anh sẽ ghen đó.”
“Anh thấy cậu ấy thế nào?” Cốc Tử cười cười hỏi lại.
Trần Kiều như chỉ đợi có thế, ra đòn vùi dập ‘đối thủ một thời’, “Hắn ta ấy à, chỉ là một gã lăng nhăng nửa mùa, là kẻ thứ ba chỉ giỏi đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.”
“Xì, anh nói linh tinh.” Cốc Tử thấy Trần Kiều nói có vẻ nghiêm trọng quá thì cười phá lên.
“Ai thèm nói linh tinh với em.” Trần Kiều mở nước ấm xong thì quay sang lột mạnh quần áo Cốc Tử, Cốc Tử ngượng ngùng lùi lại phía sau, “Để em tự cởi mà…”
“Để anh làm cho…”
Giằng co mãi thì hai người cũng cởi xong quần áo, Trần Kiều kéo Cốc Tử vào ngâm mình trong nước ấm, anh ngồi sau lưng ôm lấy cô, hôn nhẹ lên lưng cô, “Gã đó làm ở tầng dưới công ty em đó, bình thường chắc em và hắn có thể sẽ gặp nhau. Anh nói cho em biết, em nhất định phải đề phòng hắn, hắn xấu xa lắm, chuyên gia đi hớt vợ người khác đó.”
“Không, cậu ấy không thế đâu!” Cốc Tử tỏ vẻ không tin những điều Trần Kiều vừa nói, “Lúc nhỏ cậu ấy rất tốt, em vẫn nhớ hồi em học mẫu giáo cậu ấy vẫn hay tới đón em về vì khi ấy ba em làm việc ở nhà máy rất bận, không có thời gian tới đón nên đều là cậu ấy đưa em về. Cậu ấy còn mua đồ ăn cho em, lúc nhỏ gia đình em không có tiền nên mấy đồ ăn vặt đều là cậu ấy để dành cho em đó.”
Trần Kiều nghe Cốc Tử nói thì thấy không thoải mái chút nào, “Em không biết chứ, con người ai cũng có thể thay đổi cả. Hắn trưởng thành trong môi trường nào nào, ba hắn cũng là người hám tiền hám sắc chuyên làm hại con gái nhà lành, thế thì hắn tốt đẹp được không, hồi học đại học hắn ra vào nhà nghỉ thường xuyên như cơm bữa. Có điều cũng không thể phủ nhận được rằng hắn rất thông minh, thành tích học tập hay thể thao đều rất tốt.”
“Ờ.” Cốc Tử nghĩ ngợi, trong lòng cũng hơi ngờ ngợ nhân cách thật của Cốc Ánh Dương. Cô biết việc Trần Kiều chạm trán anh ta cũng là do sau đó anh ta gọi điện cho cô có ý ly gián, chia rẽ hai người. Cô hít một hơi thật sâu, thật may là đã không có chuyện gì xảy ra. Suy cho cùng, cô cũng đã rút ra cho mình được vài bài học từ việc hiểu lầm lần trước với Trần Kiều, đến giờ cô ở cạnh Trần Kiều đã lâu, cũng coi như là hiểu được phần nào cách đối nhân xử thế của anh. Nghĩ đến đây, Cốc Tử mím môi cười rồi quay lại ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh rồi đưa mấy ngón tay lên véo véo nghịch ngợm, cô cười thủ thỉ, “Thực ra anh cũng không gầy lắm nhỉ.”
“Tất nhiên” Trần Kiều hất nước lên cọ lưng cho cô, mài tay trên tấm lưng nõn nà của cô, “Anh vẫn đi tập gym đấy, em có muốn đi tập không, anh có thẻ kim cương, để anh làm cho em một cái.”
“Thôi, có thời gian như vậy em thà ở nhà ngủ còn hơn.” Cốc Tử uể oải đáp.
“Chúng mình đang độ trẻ trung, phải cố gắng gìn giữ bản thân mới phải chứ!” Trần Kiều túm lấy tay cô, “Tuần sau nữa anh đưa em đi mát xa chân nhé, bạn anh…”
“Lại là bạn anh, xì, này, trong đó có dịch vụ gì đặc biệt không?”
“Haiz, Cốc Tử, đầu em lại nghĩ mấy chuyện bậy bạ rồi đó.” Trần Kiều thở dài, “Nhưng anh vẫn chưa được thử, haha…”
“…”
Từ hôm sau đó, Cốc Tử thường xuyên tới thăm Nhậm Hoằng Tử, cứ hết giờ làm cô lại qua chuyện trò với cô em họ, hỏi xem cô bé có chỗ nào không thoải mái không, thỉnh thoảng còn hầm mấy món canh bổ dưỡng cho cô bé ăn. Nhậm Hoằng Tử ở đây tĩnh dưỡng vài hôm thì thấy đã khỏe hơn, cô nói muốn quay lại trường đi học. Cốc Tử không chịu, cô ấn Hoằng Tử ngồi xuống giường, nghiêm giọng nói, “Hoằng Tử, nạo thai tuy không hại người bằng sinh con nhưng vẫn phải nghỉ ngơi, chăm sóc thật cẩn thận mới được. Giờ em mới bắt đầu học kỳ thôi, cũng chưa có môn nào quá nặng nên cứ ở đây thêm vài ngày nữa, ngồi xem tivi hay nghịch máy tính cũng được. Bên ngoài giờ cũng lạnh lắm.”
“Chị dâu, chị tốt với em quá!” Người nhà Nhậm Hoằng Tử tuy yêu chiều cô, nhưng ngược lại cũng rất nghiêm khắc với cô, lại bận kinh doanh nên hầu như không có thời gian dành cho cô nhiều. Giờ nhận được sự quan tâm chân tình của Cốc Tử, Nhậm Hoằng Tử thực sự xúc động, thấy chị dâu mình rất ấm áp, cô ôm lấy Cốc Tử mà nước mắt cứ thế lăn dài hai bên má. Sụt sịt trên vai Cốc Tử một hồi cô mới bảo, “Chị dâu, em có nhiều chuyện muốn nói nhưng không dám thổ lộ cùng ai, em có thể nói với chị được không?”
“Em yên tâm, có gì cứ nói chị nghe.” Cốc Tử gật gật đầu.
Nhậm Hoằng Tử lau nước mắt, “Chị dâu, trước đây chuyện em thích anh họ là thật đấy…”
“Hả?” Cốc Tử mở to mắt, cô không dám tin vào điều tai mình vừa nghe.
“Nhưng chị yên tâm, việc này cũng chẳng đi đến đâu, vì anh họ không thích em, với cả tụi em còn là họ hàng của nhau.” Ngưng một lát Nhậm Hoằng Tử tiếp tục, “Bình thường, trước mặt mọi người em thường tỏ ra không bận tâm tới anh ấy, nhưng em thích anh ấy thật… Sau đó hai người kết hôn, em cũng quyết buông tay, trong lòng em buồn lắm. Em yêu đương qua lại với nhiều bạn trai nhưng lúc nào cũng ngầm đem họ ra so sánh với anh họ một cách vô thức, sau cùng thì cũng chẳng mối nào thành. Dạo trước em tới quán bar với bạn chơi, sau đó không biết lên giường với ai…”
Cốc Tử mím chặt môi, xoa đầu em họ, “Hoằng Tử, con bé này…”
“Em không phải là trẻ con nữa, phải tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm. Đó không phải là lần đầu tiên của em nữa, nhưng em không ngờ lần này mình lại dính, em, em cứ chủ quan đến thời gian an toàn rồi nên… Có thể vì em uống thuốc giảm cân nên tuyến nội tiết bị rối loạn…”
“Trời, em còn uống thuốc giảm cân nữa ư?” Cốc Tử tròn xoe mắt, lấy tay sờ vào em Tiểu Tử, “Em đã gầy đến thế này rồi.”
“Không, chị xem mặt em vẫn béo như thế này, giảm thế nào cũng không nhỏ gọn đi được.” Nhậm Hoằng Tử vừa nói vừa lấy tay sờ lên mặt mình, “Chị xem này, bao nhiêu là thịt.”
Cốc Tử thấy cô em họ tuy không còn nhỏ nữa nhưng tính cách thì vẫn rất trẻ con. Đột nhiên cô nghĩ đến Tiểu Võ, Tiểu Võ cũng được sinh trưởng trong môi trường như thế, nhưng quả thật bạn cô vẫn thuần khiết biết bao, cả như Trần Kiều nữa, thực ra cũng đâu đến nỗi.
Đằng sau cả gia tộc này là tiền bạc và quyền lực, con cái họ được hưởng thụ những đặc quyền mà những người bình thường có nằm mơ cũng không bao giờ có được, muốn tránh khỏi bị cám dỗ bởi chúng cũng là điều rất khó khăn. Nhậm Hoằng Tử còn nói rất nhiều chuyện nữa với Cốc Tử. Hồi đại học, Cốc Tử có học qua môn tâm lý học đại cương, tuy không phải là chuyên ngành của cô nhưng cô cũng tìm hiểu nhiều nguồn tài liệu, đến giờ có thể hiểu được phần nào tâm lý Hoằng Tử, thậm chí Cốc Tử còn lấy ra vài bài để thuận đường khuyên nhủ cô em. Hoằng Tử nghe Cốc Tử nói này nói kia như hiểu ra được điều gì rồi, mà cũng hình như chưa hiểu lắm. Cuối cùng Cốc Tử bảo, “Em muốn giảm cân cũng được, nhưng tuyệt đối không được theo cách nguy hiểm này.”
Nhậm Hoằng Tử cũng khá nghe lời, đã hứa với Cốc Tử không làm việc gì thì sau này nhất định sẽ không làm nữa. Rồi Hoằng Tử nhanh chóng ngủ thϊếp đi, Cốc Tử chỉnh chăn cho cô rồi ra ngoài. Hôm nay Trần Kiều khá bận, phải ở lại văn phòng giải quyết cho xong việc nên về hơi muộn, anh qua đón Cốc Tử về nhà. Cốc Tử vừa ngồi vào xe, Trần Kiều cầm lấy bó hoa đặt vào tay cô, “Tặng em này.”
“Hoa đẹp quá, sao tự nhiên lại tặng em?” Cốc Tử hít hà bó hoa vừa nhận.
“Làm gì có cái gì là tại sao với tự nhiên chứ!”
“Vì em chăm sóc em họ anh ư?”
“Em thực sự chẳng lãng mạn chút nào.”
“Nhưng trước đây anh chưa tặng hoa cho em khi nào…”
“Ai bảo anh chưa tặng em bao giờ, anh tặng rồi mà em ném đi đó, nên anh cứ tưởng em không thích.”
Trần Kiều quay sang nhìn Cốc Tử, “Hồi trước em đối xử với anh tệ quá, xì, phải như anh đây này, anh chẳng bao giờ thù lâu nhớ dai như em đâu.”
Cốc Tử quay sang cười với anh thật ngọt, “Vâng, vậy thì em biết rồi! Cám ơn anh.”
Thời gian này công việc của Trần Kiều rất bận, hầu như lúc nào cũng thấy anh vùi đầu vào công việc. Thỉnh thoảng Cốc Tử cũng thấy nhớ anh, nhưng như vậy cũng tốt, may mà anh không phải là phường vô tích sự, chứ gặp phải mấy công tử nhà giàu chẳng biết làm gì, ngoài tiền ra chẳng còn thứ gì khác thì thực sự vô cùng đau khổ.
Mỗi dịp cuối tuần Trần Kiều đều cố dành thời gian nghỉ ngơi với gia đình nhưng không phải lúc nào cũng thu xếp được, khi nào anh bận Cốc Tử lại một mình đưa Dược Dược qua thăm ông bà nội. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng tốt dần hơn, nhiều điều trước kia không nói ra được thì giờ bà Trần đã có thể nói với Cốc Tử, bà bảo nhà họ Trần ít người, giờ Cốc Tử còn trẻ nên sinh thêm con cái. Cốc Tử nghe vậy chỉ cười không nói lời. Mẹ Trần Kiều rất cưng cháu nội, mỗi lần Dược Dược đến bà đều mừng ra mặt, còn Dược Dược thì mỗi lần ở đó về đều rất quyến luyến, nó ngoắc hai cánh tay vào cổ bà nội, cái miệng chu lên nũng nịu, “Bà nội, tuần sau cháu lại tới, bà nội phải nhớ cháu nhé.”
Bà Trần cười rồi gật đầu, “Ừ, cháu ngoan quá.”
Sau đó, bà Trần thường xuyên chạy qua lại nhà Cốc Tử, mỗi lần sang đều không quên mang theo món ngon bổ dưỡng, rồi rất vui khi thấy món ăn được giải quyết sạch sẽ. Cốc Tử thì lại có vẻ ‘đau khổ’ về điều đó, buổi tối hôm đó kiểu gì cô cũng thủ thỉ với chồng, “Này, em không muốn ăn đồ bổ quá đâu.”
Trần Kiều đang ngồi chỗ máy tính viết báo cáo kế hoạch cũng quay sang nhìn cô, “Em tưởng anh muốn hả, giống như phải uống xuân dược vậy, sau đó đi làm anh cũng nao nao hết cả người.”
Cốc Tử bụm miệng cười quay về chỗ mình rồi lại lạch cạch gõ bàn phím, rồi đột nhiên cô dừng lại hỏi chồng, “Này, hay mình sinh thêm đứa nữa nhỉ!”
Trần Kiều cười hóm hỉnh, “Thực ra anh thì rất sẵn lòng, thật đấy, em sinh mười đứa anh cũng chịu.”
“Xì…” Cốc Tử trừng mắt nhìn anh, “Để em nghĩ kỹ đã, chỉ là em thấy Dược Dược cũng lớn rồi…”
“Vì con lớn rồi nên nếu mình có con nữa thì Dược Dược cũng có thể giúp bố mẹ trông em được…”
“Ai da, anh thật là…” Cốc Tử cười phì, ngay sau đó cô lại chau mày, “Nhưng tuổi em cũng đã nhiều rồi…”
“Thế nên mới càng cần sinh con sớm mà…”
Một tuần sau, Trần Kiều đưa hai mẹ con đi ngâm chân. Đây là lần đầu Dược Dược được ngâm chân nên thấy rất thích thú. Cả nhà vừa ngồi xem tivi, uống nước ngọt, vừa ngồi ngâm chân, cảm giác thư thái và dễ chịu vô cùng, chỉ có điều ngâm chân xong lại khiến Cốc Tử khó chịu nhiều ngày sau đó.
Sau hôm đi ngâm chân, Cốc Tử thấy mình đến tháng, mà lại bị ra rất nhiều. Cô liên tục phải vào nhà vệ sinh, tâm trạng rất mệt mỏi, cuối cùng cô nắm lấy tay Trần Kiều mếu máo, “Em cứ như bị sảy thai ý, ra nhiều lắm, hu hu…”
“Không phải chứ?” Mặt Trần Kiều trắng bệch, toàn thân anh run lẩy bẩy, “Mình…mình đi bệnh viện đi…”
“Không, em chỉ nói kiểu như thế thôi…” Nói rồi Cốc Tử ngồi phịch xuống sô-pha, “Chắc tại ăn canh bổ của mẹ nhiều, xong hôm qua lại đi ngâm chân nên thông kinh hoạt huyết đó, hì hì, lần này em…”
Vừa mới nãy Trần Kiều còn tái mặt, thực sự sợ hãi, giờ thì anh như trút được gánh nặng, đưa tay véo má Cốc Tử, “Em thật là, làm anh hết cả hồn…”
“Hì, thì em chỉ nói kiểu tương tự đó thôi mà…”
“Có cần anh mua bỉm cho em không?”
Cốc Tử ngáp một cái, mặt cô hơi đỏ lên vẻ ngượng ngùng, “Hình như không đủ dùng thật, anh mua giúp em nhé?”
“Được, em chỉ dùng của hãng ấy thôi, đúng không?”
“Thật không?” Cốc Tử bán tín bán nghi.
“Ừ, sao lại không?” Trần Kiều gật đầu, “Em còn muốn mua gì khác nữa thì nói nhé, anh đi mua cả thể.”
“Em còn muốn ăn dứa khô nữa, nhớ xin nhiều bơ cho em. Còn cả món… xôi nếp nước dừa trộn đu đủ…”
“Được.” Trần Kiều lại quay sang hỏi Dược Dược thích ăn gì rồi khoác áo đi xuống. Cốc Tử ngồi trên sô-pha bất giác mỉm cười mãn nguyện, trong lòng cô lúc này thấy ấm áp vô cùng, có người chiều chuộng quả là thật thích. Hồi xưa mỗi lần đến tháng cô thường bị đau bụng, nhưng không ở gần mẹ nên cô chỉ chịu đựng một mình, giờ có Trần Kiều rồi thì khác, cô có thể nhõng nhẽo, làm nũng với anh, cơn đau vì thế cũng như giảm đi một nửa.
Cốc Tử nằm gọn trên sô-pha vừa xem tivi vừa nhí nhách ăn dứa khô, trên bàn còn để sẵn bát canh ấm mà Trần Kiều mới mang lên cho cô. Cô lấy ra một miếng dứa khô hua hua trước mặt anh, “Anh có ăn không?”
“Dược Dược còn không thèm ăn anh càng không thèm, em ăn đi cho đỡ ghiền.” Trần Kiều vốn không thích đồ ngọt, chỉ nhìn thôi đã thấy ngấy rồi.
Cốc Tử ngược lại rất thích món này, cô cho miếng dứa khô vào miệng rồi quay sang nhìn anh ra vẻ trêu ngươi, “Được, em ăn cho anh thèm nhỏ nước miếng thì thôi, chẹp chẹp…”
“Em ngốc…” Trần Kiều không mấy khi thấy Cốc Tử trong bộ dạng đó nên cốc nhẹ lên đầu cô, miệng cười tủm tỉm.
Nửa đêm Cốc Tử chợt tỉnh giấc, cô với tay bật đèn làm Trần Kiều cũng tỉnh theo, “Sao thế em?”
“Em bị ra nhiều quá thì phải…” Cốc Tử chau mày, cô cẩn thận bò xuống giường chạy ngay vào nhà vệ sinh, Trần Kiều thấy chỗ cô nằm cũng có vết máu thì mặt mũi trắng bệch cả ra, anh cũng vội bò dậy lấy áo khoác của mình vào nhà vệ sinh đắp lên đôi chân trần của cô, đứng bên cạnh xoa xoa mặt cho cô, “Khó chịu lắm không em?”
“Ừm, em không sao.” Cốc Tử ngáp ngủ.
Trần Kiều ra ngoài lấy quần chip và khăn cho Cốc Tử rồi lại đi pha một cốc nước đường đỏ với nước ấm cho cô uống. Một lúc sau Cốc Tử mới khoác áo của anh đi ra, trông dáng điệu uể oải đầy mệt mỏi, “Trần Kiều, anh sợ nhìn máu thì sang ngủ với Dược Dược đi.”
“Không, anh không sao.” Trần Kiều lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, anh lót một lớp khăn lên chỗ Cốc Tử vừa nằm, “Em muốn ngủ tiếp hay mình đi bệnh viện.”
“Đi bệnh viện làm gì, chỉ là đến tháng bình thường thôi mà. Nhưng, lúc nào đó anh có thể nói thầm với mẹ được không, em không muốn ăn mấy đồ bổ đó nữa đâu. Những thứ đó vừa đắt lại khó mua, nhưng… nhưng em không muốn ăn… Mà từ sau đừng có lôi em đi ngâm chân nữa đấy!”
Cốc Tử mệt mỏi, người cứ như lả đi do kinh nguyệt ra nhiều quá, vừa được một lúc lại muốn vào nhà vệ sinh ngay
“Ừ, ừ anh biết rồi.” Trần Kiều đưa tay tắt đèn rồi kéo cô vào sát mình, xoa xoa người để cô dễ chịu, luôn miệng thủ thỉ, “Ừ, sẽ không làm gì hết, không làm gì hết nữa…”
Cốc Tử bị ra nhiều máu quá nên phải ở nhà nghỉ ba hôm liền. Trong mấy ngày đó, Trần Kiều đưa Cốc Tử về nhà một bận rồi lựa lời nói với mẹ anh chuyện đó. Mẹ Trần Kiều vừa nghe đã thấy sợ, bà nắm lấy tay Cốc Tử xót xa, “Thế này thì không biết trôi mất bao nhiêu chất dinh dưỡng rồi. Không được, từ giờ mẹ sẽ bảo người mang đồ ăn ngon sang cho các con, Quân Quân thì không được đi làm nữa, phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, mẹ thấy sắc mặt con không tốt lắm.”
Cốc Tử nghe bà Trần nói thế thì tròn mắt thất kinh, tình cảnh này thật đáng khóc trong bi thương quá, cô khẽ đá vào chân Trần Kiều ra hiệu cho anh, Trần Kiều vội nói, “Mẹ, ngày nào mẹ cũng mang đồ ăn cho tụi con như vậy, mẹ nuôi Quân Quân cứ như nuôi… heo ấy à?”
“Sao, con không thích à?” Bà Trần trừng mắt nhìn Trần Kiều, “Còn trẻ như thế này, sức khỏe là trên hết! Mà con xem thân thể Cốc Tử cân đối như vậy, đừng có học con bé Nhậm Hoằng Tử mà giảm cân gì nhé, rõ ràng là dáng người đẹp lắm rồi mà cứ đòi giảm cân nữa, chẳng mấy chốc chỉ còn trơ bộ xương không. À, Trần Kiều, dạo này Hoằng Tử có tới tìm con nữa không?”
“Không ạ, nó tìm con có việc gì?” Trần Kiều liến thoắng không chớp mắt.
“Con bé này không được rồi! Càng ngày càng tệ, lúc nào cũng ở ngoài lang bạt kỳ hồ, con gái con đứa gì mà chẳng biết tự trọng gì cả.”
Cốc Tử nghe mẹ chồng nói thế thì chẳng biết nói gì nữa đành ngồi im, bà Trần lại quay ra bảo con dâu, “Quân Quân, Tiểu Kiều thích ra ngoài chơi thì chẳng sao, đàn ông con trai mà, cũng nên giao thiệp bạn bè, ngoại giao công việc. Nhưng con vẫn phải quy định thời gian cho nó, tuyệt đối không cho nó ra ngoài ngủ lang ban đêm, cái gì nên nghe thì nghe theo, cái gì không nghe được thì phải cấm tuyệt đối. Con xem đó, ba Trần Kiều tính khí khó khăn như vậy, nhưng bao nhiêu năm nay mẹ và ba chưa bao giờ phải một lần đỏ mặt tía tai với nhau…”
“Mẹ à, mẹ khéo thật…” Cốc Tử cười hì hì, cô chợt nghĩ tới ba Trần Kiều, tính tình ông đúng là có hơi cổ quái thật, tuy rằng bây giờ quan hệ giữa cô và ông đã được cải thiện nhiều, nhưng về cơ bản cũng không thể gọi là thân thiết được, mỗi lần gặp ông cô đều cảm thấy mất tự tin một cách kì lạ.
Nói chuyện thêm một lúc, bà Trần gọi bảo mẫu mang ra ít đồ bổ dưỡng bày khắp mặt bàn, trước mặt con dâu và con trai, “Các con mau ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Không hiểu sao bà Trần ngày càng có cảm tình với Cốc Tử, phần vì thấy mẹ con nói chuyện rất hợp, thành ra có chuyện gì bà cũng đem ra nói với cô, Cốc Tử nghe mẹ chồng kể chuyện thì cũng cười hì hì tám chuyện với bà. Bà Trần còn nghe nói con dâu có viết tiểu thuyết nữa thì cũng tò mò, còn bảo lúc nào đưa cho bà một quyển để đọc, Trần Kiều định nói gì đó nhưng Cốc Tử đã vội đạp chân anh vì sợ anh lỡ lời, “Vâng, chắc một hai tháng nữa sẽ có sách mới ra, nhưng là sách cho tuổi teen ấy mẹ ạ.”
“Không sao, không sao, mẹ đọc được hết, con cũng thấy mẹ còn trẻ đấy thôi.” Bà Trần cười híp cả mắt rồi lại tiếp, “Cho mẹ vài quyển có được không?”
Cốc Tử ngẩn người ra, Trần Kiều vội đỡ lời, “Mẹ, mẹ làm gì vậy, mẹ định mang sách của cô ấy đi khoe ạ?”
“Ha ha, thì có sao nào, Tiểu Quân là con dâu của mẹ mà. Trong số bạn bè mẹ, người có tiền thì nhiều nhưng người có văn hóa thì không mấy đâu…”
Cốc Tử bất giác nghẹn họng, ‘người có văn hóa’, cô ngượng ngùng, “Mẹ ơi, chỉ là mấy cuốn sách trẻ con thôi, không có gì to tát đâu ạ.”
©STENT
“Không sao, khoe với họ lấy hình thức là được rồi.” Bà Trần đắc ý cười lớn, “Mẹ muốn cho bọn họ thấy con dâu mẹ cũng có tài lắm chứ bộ. Mà như vậy mẹ cũng có thêm chút thể diện.”
Lúc đầu bà Trần còn có ý thăm dò thương lượng, nhưng giờ thì bà đã nói chắc chắn như đinh đóng cột thế này khiến Cốc Tử như bị đặt vào thế đã rồi, không dám nói gì thêm. May mà cô cũng chẳng coi trọng lắm mấy thứ đánh giá này nọ của thiên hạ, nên dù có đôi chút chột dạ trước thái độ hồ hởi như thế của mẹ đối với tiểu thuyết của mình, cô vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lát sau, bà Trần lại quay sang Cốc Tử, “Mấy món này ngon không con? Mẹ biết con không thích ăn các món ngấy quá, nên dặn họ làm thanh đạm thôi, nhưng cái này nhiều chất dinh dưỡng lắm đó con, người khác không có mà ăn đâu.”
“Con cám ơn mẹ.” Cốc Tử vốn chẳng muốn biết đấy là món gì, với cô đồ bổ thứ nào cũng khó ăn cả, càng khó tìm càng quý hiếm, cô ăn lại càng thấy buồn nôn. Bà Trần thì vẫn cười hỉ hả, “Hôm qua ông nội các con nằm mơ, nửa đêm gọi điện cho ta bảo Cốc Tử có tin vui rồi…”
Đến lúc này thì thực sự Cốc Tử không biết nói gì hơn cả, cô chỉ muốn khóc, Trần Kiều cười hì hì vỗ vai mẹ, “Mẹ, mẹ phải tin tưởng con, chuyện này không vội được. Khi nào con có thời gian rảnh, tâm lý phải thoải mái thì Cốc Tử mới dễ có em bé được…”
Cốc Tử vốn định kế hoạch, chỉ có một con thôi, nhưng ai trong gia đình Trần Kiều cũng thích đông con nhiều cháu. Mà cô đâu phải chưa sinh chứ, đã có Dược Dược kháu khỉnh đáng yêu như thế rồi còn gì, cô vẫn phải sinh thêm sao? Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, nếu đã quyết định sinh thêm đứa nữa, thì thời điểm này cũng được coi là thích hợp, cô không muốn làm thai phụ khi đã lớn, đẻ xong đã toan về già.
Còn nhớ lúc Dược Dược còn nhỏ nó chỉ muốn có thêm em để chơi cùng, nhưng giờ chắc thằng bé không còn nhu cầu đó nữa. Ở nhà ba mẹ Trần Kiều về tới nhà, Cốc Tử liền kéo Dược Dược lại nói chuyện, “Dược Dược, nếu mẹ sinh thêm cho con một em trai để chơi cùng, con có chịu không?”
Dược Dược chau mày phụng phịu, “Ba mẹ xấu quá, lúc nào cũng chỉ muôn gạt con đi thôi.”
“Không phải, không phải vậy đâu con.” Cốc Tử lắc đầu trấn an thằng bé.
“Nếu mẹ sinh em nữa có phải mẹ sẽ không còn yêu con nữa không?” Dược Dược vẫn tỏ vẻ lo lắng và bực bội, Cốc Tử thấy bộ dạng con thế thì toét miệng cười. Dược Dược lại bảo, “Từ lúc ba mẹ kết hôn mẹ chưa ôm con lần nào.”
Cốc Tử phá lên cười, cô kéo con vào lòng, thơm vào má con hết bên này đến bên kia một lúc lâu mà nựng, “Dược Dược à, con thật là đáng yêu, mẹ yêu con nhất trên đời. Nhưng con trai lớn lên chẳng phải sẽ ôm bà xã của mình sao?”
“Nhưng vợ con vẫn chưa sinh ra, vẫn trong bụng cô Tiếu Tiếu kia.” Thằng bé chau mày trả lời rất nhanh không cần nghĩ ngợi.
Trần Kiều rửa xong dâu tây thì mang lên cho hai mẹ con, anh nhón tay lấy hai quả cho vào miệng Cốc Tử và Dược Dược rồi ngồi xuống bên cạnh con trai, vuốt ve má nó, “Dược Dược à, bây giờ cô Tiếu Tiếu đã biết con muốn điều này nên nhốt em bé trong bụng mãi không cho em bé ra đó.”
“Anh này, ăn nói linh tinh.” Cốc Tử lườm Trần Kiều, không cho anh nói thêm câu gì hết.
Mẹ Trần Kiều vẫn tiếp tục chiến dịch bồi bổ cho họ, Trần Kiều ăn vào như ăn phải thuốc kí©ɧ ɖụ© nên ham muốn tăng cao, anh ghé sát môi Cốc Tử thỏ thẻ, “Em ơi, không mặc áo mưa có được không? Có được không hả em?” Thấy cô có vẻ đã xao lòng thì quẹt mũi mình sang mũi cô nghịch ngợm, “Có được không hả em, mình sinh thêm một đứa nữa, hay hai ba đứa nữa cũng được nhỉ?”
Cốc Tử mơ màng nhìn anh, cô như bị thôi miên bởi giọng nói ngọt ngào đến hút hồn của chồng, “Em nghĩ đã nhé…”
Trần Kiều phủ phục lên người cô, thấy cô hoảng hốt thì tiến vào trong luôn, Cốc Tử dễ chịu thốt lên một tiếng, tay liên tục đập vào lưng anh, “Tiểu Kiều cô nương, hỗn với lão gia quá.”
“Thưa nữ vương điện hạ, hãy đón nhận mầm giống của thần.” Trần Kiều cười hì hì nói, “Anh quyết định hộ em được không?”
Trần Kiều nói rồi tăng nhanh tốc độ lả lướt trên thân thể cô. Mọi khi anh rất nhớ lời cô, lần nào cũng mặc áo mưa đàng hoàng, từ sau khi hai người chính thức ở cạnh nhau đây là lần đầu tiên anh tự do cấy mầm sống của mình trên mảnh đất thân thể cô. Xong xuôi, anh lại lấy một cái gối chèn dưới mông cô, bắt cô phải nằm yên đó không được động đậy, Cốc Tử hơi bối rối, cô xua tay hỏi anh, “Anh làm gì vậy hả?”
“Để chúng kết hợp với nhau dễ hơn ấy mà.” Trần Kiều mãn nguyện gật đầu, mắt cười nhíu lại ra vẻ am hiểu, rồi lại như sợ Cốc Tử động đậy chân tay anh bèn giữ chặt tứ chi cô, năm phút rồi mười phút trôi qua, hai người cứ mở to mắt nhìn nhau như vậy, cuối cùng Cốc Tử không chịu được nữa bèn đẩy anh ra, “Anh ra kia đi.”
Trần Kiều cười phì, anh ngoan ngoãn bò xuống khỏi người cô rồi ôm cô vào lòng thủ thỉ, “Mình vào bồn tắm ngâm người chút đi em.”
Cốc Tử nằm yên trong lòng anh hồi lâu không nói gì, mãi sau cô mới thỏ thẻ, “Trần Kiều, hôm nay là ngày an toàn.”
“Hả?” Trần Kiều thảng thốt làm bộ chán nản gật đầu nói, “Ờ.” Tiếp đó anh lại vui vẻ lên tiếng ngay: “Ngày nào mình cũng thử, mà suốt một tháng xem sao.”
“Em…” Cốc Tử véo mạnh vào phần thịt trên vai anh nhưng toàn bộ cánh tay anh rất rắn chắc, chẳng thể nhéo được. Sau đó, cô nhẹ nhàng bảo chồng, “Thứ năm tuần sau em phải đi công tác rồi.”
“Em không đi không được sao?” Trần Kiều buồn bã hỏi lại.
“Thế sao được! Lần này đúng ra tới lượt Miêu Miêu, nhưng mẹ cậu ấy ốm nên em đi thay. Trước kia em có con nhỏ không đi đâu, đều là cô ấy đi thế cho em, thế nên xét về tình hay lý, lần này em không từ chối được.”
“Em đi đâu, thời gian và địa điểm thế nào, nếu đi được anh sẽ đi cùng em.” Trần Kiều thấy việc này khó mà xoay chuyển từ phía Cốc Tử nên đành nghĩ cách khác.
“Anh cũng bận như thế cơ mà! Thôi, không cần phải uất ức đâu, em sẽ sớm về thôi. Giờ có anh thật tốt, anh sẽ chăm con cho em.”
Trần Kiều biết chuyện Cốc Tử đi công tác thì tụt hết cả hứng, muốn cười cũng không sao cười nổi, anh buồn bã ôm lấy cô, thỉnh thoảng lại quay sang cắn cô một miếng như để trả thù, “Vậy thì em đi, nhưng nhớ mau về với anh, nghe không?”
“Tiểu Kiều cô nương ngoan nhé, thỉnh thoảng nhớ em sẽ gọi điện cho. Mà từ giờ tới thứ năm tuần sau còn cả chục ngày, anh lo gì chứ?”
“Ừ nhỉ…” Trần Kiều gật đầu rồi lại cười hỉ hả, “Ý em là, anh có thể thoải mái…phải không?”
“Đừng mà…” Cốc Tử tá hỏa vội đẩy anh ra, Trần Kiều nắm lấy hai chân cô kéo ngang ra lôi sát vào phía mình, khi cơ thể Cốc Tử trôi sát lại phía anh, cô bèn vội bám lấy hai thành bồn tắm, sợ đâu sẽ bị ngụp xuống nước. Cốc Tử đỏ mặt hất nước vào anh, “Anh, tại sao anh lại đáng ghét như vậy chứ…”
“Người ta bảo con gái nói ghét là yêu đó…”
‘Xí!” Mặt Cốc Tử mỗi lúc một đỏ bừng hơn, thấy anh cười mãn nguyện thì mắt cũng như bị bỏ bùa vì vẻ đẹp của anh. Cốc Tử gồng hết sức nhoài mình về phía trước một chút, tóm chặt lấy cơ thể anh, chuẩn bị hôn anh…
“Trời ơi, Cốc Tử… bỏ anh ra” Trần Kiều kêu oai oái, “Anh sắp gãy…sắp gãy tới nơi rồi.”
Cốc Tử hoảng hốt, cô vội lùi lại phía sau, Trần Kiều nắm lấy chỗ đó rưng rưng nước mắt, “Anh mà gãy là tội vạ đâu em chịu đó nghe.”
Cốc Tử cũng hoảng, cô vội trèo lên xả nước cho sạch, lau khô người rồi ngồi bên cạnh bồn tắm vuốt ve đầu anh, “Anh ổn chứ?”
“Anh mà phải đi viện vì chuyện này thì có phải rất mất mặt không…” Mặt Trần Kiều bị hơi nước nóng phả lên mặt đỏ bừng, mắt anh lúc này vẫn còn ngấn lệ, trông đến thảm thương, Cốc Tử vội nựng, “Không đâu không đâu, anh còn đau lắm không, hay em đưa anh đi bệnh viện.”
Trần Kiều được Cốc Tử quan tâm thì được đà ôm lấy đầu cô rưng tức một hồi, nước mắt rơi lã chã xuống cổ cô. Cốc Tử tỏ ra ngượng ngùng, vỗ vỗ lưng anh, “Tiểu Kiều cô nương, đừng khóc, đừng khóc nữa mà…”
“Nhưng anh đau, thực sự là anh đau lắm…” Trần Kiều mếu máo, miệng anh bẹt ra, nước mắt lại lưng tròng.
“Vậy để em xoa cho anh…”
“Ừ, đợi anh ra khỏi bồn đã.” Nói rồi, Trần Kiều lau sạch người rồi ra giường nằm để Cốc Tử xoa bóp cho mình.
Dù gì cũng là chỗ nhạy cảm ban đầu Trần Kiều không chịu nổi, anh kêu oai oái, Cốc Tử kiên nhẫn nhẹ nhàng xoa bóp thêm một lúc thì anh thấy dễ chịu hơn. Cốc Tử mở tròn mắt rồi cười ngượng nghịu, “Anh dễ chịu hơn chưa?”
“Em xoa thêm cho anh đi, cậu chàng thích em đấy.” Trần Kiều nhắm hờ mắt lại, chỉ cảm thấy dễ chịu vô cùng. Anh nằm nghiêng trên gối ngắm Cốc Tử đang cần mẫn xoa bóp cho mình, biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc đó thật sự là đẹp chết đi được, Cốc Tử quay sang thấy anh thế thì mắng yêu, “Đúng là đồ dâʍ đãиɠ.”
“Thật không? Thật không hả? Hay em cũng cùng với anh đi…” Trần Kiều nhếch môi cười mơn trớn, trông vừa gợi cảm lại vừa mê hoặc.
“Ai da…”
“Em đừng ngừng lại, xoa thêm lúc nữa đi, anh đau lắm…”
Cốc Tử trừng mắt nhìn anh, “Coi như hôm nay em nợ anh, lần sau thì đừng có hòng nhé.”
Điều khiến Cốc Tử thấy phiền não nhất chính là, đây là lần đầu tiên cô chủ động với anh nhưng không ngờ lại khiến anh ra nông nỗi này, thật là xấu hổ.
Cả buổi tối hôm đó Trần Kiều luôn cảm thấy vô cùng vui vẻ, người cứ bay bổng như trên chín tầng mây, từ nỗi lạc lõng lúc đầu cho tới say đắm cao trào hiện nay, nghĩ tới thôi thực sự đã quá đỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tối nằm ngủ, anh ôm lấy thân thể mềm mại của Cốc Tử rồi hít hà hương thơm dịu nhẹ vấn vương trên người cô, thấy mãn nguyện khó tả. Dạo này hai người không còn mâu thuẫn với nhau chuyện đi ngủ nữa, anh đồng ý để cô tắt đèn, cô thì đồng ý để anh ôm cô ngủ, đúng là mỗi người nhường nhịn một chút thì đâu cũng vào đấy cả.
Hôm sau, Trần Kiều đến công ty với tinh thần thoải mái, vào tới văn phòng mới biết Lisa xin nghỉ phép. Lisa đã làm việc cùng anh hai năm, hai người cũng rất hợp nhau, giờ không có cô trợ giúp bên cạnh anh thấy có vẻ hơi bất tiện.
Mấy hôm sau Lisa mới đi làm trở lại, sắc mặt cô nhợt nhạt, Trần Kiều hỏi han tình hình thì không ngờ Lisa cũng thật thà kể lại với anh, “Sếp, tôi vừa đi nạo thai nên sức khỏe không tốt lắm.”
Trần Kiều chửi lên thành tiếng ‘khốn kiếp’ trong miệng, anh biết rõ thủ phạm lại là tên Cốc Ánh Dương kia, “Lisa, tôi cũng chẳng biết nên nói gì với cô cả, nhưng tôi có thể cho cô nghỉ phép năm.”
“Cám ơn sếp.” Lisa cúi gập người chào Trần Kiều rồi xin phép ra ngoài, Trần Kiều thoáng chút lo lắng, thời gian tới không có cô thư ký thạo việc này bên cạnh có lẽ công việc của anh cũng sẽ không được thuận lợi lắm.
Công việc của Trần Kiều độ này đã bận vậy, Cốc Tử cũng sắp phải đi công tác ngoại tỉnh. Ngay từ chục hôm trước Trần Kiêu rất sợ đến ngày này, cuối cùng thì ngày này cũng đến, anh cảm thấy trống trải vô cùng. Hai vợ chồng trẻ vừa trải qua tháng ngày mật ngọt vẫn dính nhau như kẹo, giờ dù chỉ rời xa nhau mấy hôm thôi cũng thấy não ruột rồi. Trước ngày Cốc Tử đi công tác, Trần Kiều đích thân chuẩn bị hành lý giúp cô. Thấy Trần Kiều cái gì cũng muốn nhét vào va-ly bắt mình mang theo, Cốc Tử vội vã ngăn anh, “Em đi có hai hôm thôi mà, mang nhiều đồ như vậy dùng có hết đâu.”
Nhưng Trần Kiều cũng nhất định không nghe, “Sô-cô-la ngon lắm, bánh này cũng ngon nữa, trên đường lỡ thèm ăn thì em còn có cái mà ăn chứ! Với cả nhỡ trong khách sạn không có gì thì em đói cũng có cái lót dạ, mấy thứ đồ này cũng không nặng.” Cốc Tử thấy anh nói cũng có lý thì đành gật đầu. Hôm sau, Trần Kiều lại đích thân đưa cô ra sân bay, lúc sắp tiễn cô vào cửa anh vội hôn vào má cô, “Em sớm về với anh nhé.”
Cốc Tử cười, trêu anh, “Đừng như trẻ con ấy, anh xem Dược Dược còn khá hơn kìa.”
Dược Dược cũng chạy lên ôm mẹ, “Mẹ sớm về với con nhé!”
“Ừ” Cốc Tử gật đầu, “Lần này em đi gặp khách nước ngoài là xong thôi, về sẽ mua quà cho hai ba con nhé.”
Lần này Cốc Tử phải đi gặp khách hàng người Anh cũng đã lớn tuổi, lúc ông cười đã hằn những vết nhăn, nhất là ở đuôi mắt. Vừa gặp Cốc Tử ông bắt tay cô rồi như chẳng muốn buông ra, Cốc Tử chau mày nhưng miệng vẫn cố giữ nụ cười lịch sự.
Đây là công việc, khách hàng của công ty lần này là một sếp lớn. Trong công việc, Cốc Tử luôn rất nghiêm túc, thận trọng, nói lời nào cũng đúng mực nghiêm chỉnh. Ban đầu ông khách của cô còn nói chuyện công việc, nhưng sau cùng lại đi lệch chủ đề, hau háu nhìn cô với thái độ bất lịch sự, thậm chí còn vô duyên vô cớ kể mấy chuyện cười khiếm nhã, dâʍ ɖu͙© ngay trên bàn ăn cho Cốc Tử nghe.
Cốc Tử khéo léo từ chối rất nhanh, may mà đối phương cũng không o ép gì, cũng không còn nhìn cô với ánh mắt như trước nữa. Sếp Cốc Tử sau đó còn hỏi cô đầy ẩn ý, “Hai người nói chuyện với nhau ổn chứ?”
“Cũng ổn…” Cốc Tử nhún vai gật đầu cho qua chuyện.
“Thế thì tốt, cô vất vả rồi.” Nói rồi ông ta đưa cho Cốc Tử một phong bì, “Ngày mai có thể về nhà rồi, cô đi mua ít quà cáp gì đi.” Cốc Tử cười cảm ơn, quay lưng bước đi cô mới hít một hơi thật sâu, may quá, cuối cùng thì cũng xong xuôi đâu đấy rồi. Cô ra trung tâm thương mại gần đó xem đồ, hết nhấc cái này lên lại đặt cái kia xuống do biết tính Trần Kiều cũng khá kén chọn, thậm chí có lần anh còn cằn nhằn với cô, nói rằng quần áo cô mua không đẹp, không có gu thẩm mỹ… Cốc Tử nhớ lại chuyện đó thì lẩm bẩm mắng anh trong miệng nhưng vẫn luôn tay lựa đồ sao cho ưng ý. Xem qua xem lại, sau một hồi vất vả cuối cùng cô nhìn thấy một đôi nhẫn đôi, cô cẩn thận đeo thử lên tay thấy rất đẹp nên quyết định mua về. Chọn đồ cho Dược Dược thì đơn giản hơn nhiều, nhóc con cũng thích đẹp, nhưng thường đồ gì cứ Cốc Tử thấy đẹp thì thằng bé cũng thấy đẹp và ưng ý hết.
Cốc Tử về đến khách sạn rồi gọi điện về nhà cho Trần Kiều và Dược Dược, lát sau lại có điện thoại từ Cốc Ánh Dương gọi đến.
“Alô, Bỉ Cốc à?”
“Cốc Tử, cậu ở đâu đấy? Đang ở thành phố S hả?”
“Ừ, sao cậu biết?”
“Thì mình cùng chung một công ty mẹ mà, chuyện của cậu mình còn không rõ sao?” Cốc Ánh Dương nói rồi cười hì hì bên kia đầu dây, “Mình nhìn thấy cậu rồi, quay lại đi.”
Cốc Tử vẫn giữ ấn tượng tốt với Cốc Ánh Dương y như hồi còn bé, nhưng vì lần trước Cốc Ánh Dương đã bày tỏ tình cảm, rồi sau đó còn tỏ ý chia rẽ Trần Kiều và cô, cộng thêm những lời nhận xét của Trần Kiều về anh ta nữa nên lần này cô cũng hơi e dè. Thấy Cốc Ánh Dương cúp điện thoại, đang đứng vẫy tay với cô ở đằng xa cô cũng bước lại phía đó, vừa đi vừa nói, “Tình cờ quá.”
“Ừ, đúng là tình cờ thật!” Cốc Ánh Dương cười rạng rỡ, anh ta nhìn thấy hai túi trên tay Cốc Tử thì đưa tay ra như muốn đỡ hộ, “Cậu đi mua đồ à?”
“Ừ, mình mua ít đồ cho Dược Dược ở nhà.”
Cốc Ánh Dương liếc xuống cổ tay nhìn đồng hồ rồi nói, “Vẫn còn sớm, chúng mình ngồi đâu đó uống gì đi.”
Cốc Tử không tiện từ chối, cô đi với Cốc Ánh Dương tới một hộp đêm ở bên kia đường, trong lòng bắt đầu thấy có gì e ngại. Cô vốn không thích những nơi như thế này, ngay cả với Trần Kiều cô cũng chưa bao giờ cùng anh đi tới những nơi như vậy. Cốc Ánh Dương gọi phục vụ mang tới hai ly uýt-ki, dưới ánh đèn mờ ảo, Cốc Tử thấy mắt Cốc Ánh Dương hơi nhướng lên, là ánh mắt hồ ly điển hình, cô nhấp một ngụm rượu rồi hỏi, “Sao cậu lại ở đây?”
“Vì cậu…” Cốc Ánh Dương trả lời rất nhanh, khi nói câu đó mắt anh ta dạt dào tình cảm, lại bồi thêm đôi nét u buồn, “Tiếc là mình xuất hiện muộn quá.”
Không thể phủ nhận được rằng trong hoàn cảnh này anh ta rất hấp dẫn, có phần giống với vai nam chính trong những phim Hàn Quốc lãng mạn. Cốc Tử dè chừng, mắt cô chớp liên hồi, “Bỉ Cốc, cậu chưa uống rượu mà đã say rồi à?”
“Đúng, rượu chưa uống nhưng người thì đã say rồi.” Anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên trên tay Cốc Tử, “Cốc Tử, ở thành phố xa lạ này chúng mình bắt đầu lại có được không?” Nhân lúc Cốc Tử chưa kịp phản ứng, anh ta lấy ngón út nghịch ngợm đường chỉ tay cô, miệng cười rất gian xảo. Cốc Tử thấy như vừa có một luồng điện chạy dọc sống lưng, bất chợt nhớ lại những hành động lỗ mãng của ông khách sáng nay, cơn giận dữ của cô dồn nén từ sáng giờ được dịp trỗi dậy, cô nhanh chóng rút tay lại rồi lạnh lùng cười nhạt, “Cốc Ánh Dương, mình vẫn còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè.”
“Khoảng cách giữa bạn bè và tình nhân vô cùng mong manh…” Anh ta đứng dậy nghiêng người về phía cô, hơi thở phả ngang tai cô nồng nàn. Ấn tượng của Cốc Tử về Cốc Ánh Dương lúc này chẳng khác gì nhận định của Trần Kiều hôm trước, là một tay lừa tình chuyên nghiệp, nếu lý trí của cô không vững vàng dễ có lẽ đã bị hắn lừa lên giường. Đầu cô lúc này vụt qua hình ảnh Trần Kiều và Dược Dược, không suy nghĩ gì hơn, cô cầm ly rượu hất thẳng vào mặt hắn, “Cậu đàng hoàng lại đi.”
Dù gì hồi nhỏ hai người cũng chơi thân với nhau, Cốc Tử cũng không muốn động chân động tay với Cốc Ánh Dương ở chỗ như thế này, cô cầm túi đồ của mình bước nhanh ra ngoài, trong lòng lầm bầm chửi rủa Cốc Ánh Dương cặn bã, lại trách mình sao không nghe lời Trần Kiều căn dặn… Gã này đúng là một tên chuyên lừa tình vợ người trắng trợn, thật đúng là đồ cặn bã.
Cốc Tử vừa đi được vài bước, đang định bước lên taxi sát đó thì thấy có người kéo chặt mình về phía sau. Người lái xe taxi nhìn thấy thì văng tục một tiếng rồi bỏ đi ngay. Cốc Ánh Dương ghì sát Cốc Tử vào người hắn, rót vào tai cô những lời đường mật, Cốc Tử chau mày hỏi, “Cậu nói xong chưa?”
Cốc Ánh Dương nắm lấy tay cô, “Cốc Tử, cậu vẫn nóng tính như vậy.”
Cốc Tử im lặng không nói gì, chỉ nghe thấy hắn tiếp tục, “Thực ra mình không có ý gì khác, dạo này mình cố nhịn không gặp cậu nên mới theo cậu tới đây nói chuyện thôi. Mình đưa cậu về nhé!”
“Thôi khỏi, cảm ơn.”
“Ở đây không an toàn lắm, để mình đưa cậu về. Vừa rồi mình đã cư xử hồ đồ, thực lòng xin lỗi cậu.”
Cốc Tử bấm bụng cố tin hắn thêm một lần nữa, cô gật đầu đồng ý để hắn đưa về. Trên đường về Cốc Ánh Dương không đả động tới mấy lời đường mật nào nữa, chỉ kể lể là mình học hành thế nào, từng trải qua những việc gì, bản thân Cốc Tử viết tiểu thuyết bấy lâu nay cũng mong có thêm tư liệu để viết, nên hắn nói gì cô cũng ghi nhớ trong lòng, thỉnh thoảng mới hỏi lại vài câu lấy lệ. Không thể phủ nhận được rằng hắn cũng rất có duyên khi nói chuyện.
Cốc Ánh Dương đưa Cốc Tử tới sảnh khách sạn thì đột nhiên đẩy cô vào tường, Cốc Tử trừng mắt nhưng không hoảng hốt, cô nhếch mép cười, “Cốc Ánh Dương, cậu nghĩ tôi có gì khác với mấy cô gái kia?”
Mặt hắn ánh lên cảm xúc, “Em đẹp hơn tất cả bọn họ.”
“Thật ư?” Cốc Tử cười phá lên, “Cậu có biết người ta bảo rằng người phụ nữ càng đẹp thì tâm địa càng thâm độc không?” Nói rồi cô không đợi Cốc Ánh Dương phản ứng gì liền ra tay tấn công, tay trái tay phải thi nhau đấm tới tấp lên người hắn, với cách đánh này ít người có thể đỡ lại được. Chỉ trong vài phút Cốc Ánh Dương đã bị cô đánh nằm lăn ra đất, máu như muốn ộc ra khỏi miệng, hắn cố gắng muốn ngước đầu lên nhìn Cốc Tử, cảm giác như vẫn không thể tin vào sự việc vừa xảy ra với mình. Cốc Tử thủng thẳng cúi xuống xách hai túi đồ của mình, tay chỉnh lại quần áo cho nghiêm chỉnh rồi quay đầu bước đi, trước đó còn kịp buông một câu đủ cho Cốc Ánh Dương nghe thấy, “Lần sau định lừa tình ai thì nhớ tìm hiểu cho kỹ càng trước đã nhé.”
Về tới phòng khách sạn, Cốc Tử vào nhà vệ sinh rửa tay thật sạch, sau đó đứng trước gương sửa lại tóc, vừa sửa vừa lẩm bẩm, “Cốc Tử, hình tượng vĩ đại của mày đã sụp đổ rồi.” Rồi cô thở dài một tiếng, hình ảnh Cốc Ánh Dương lúc còn bé trong cô so với hắn bây giờ đã khác nhau một trời một vực, hóa ra con người ai cũng có thể thay đổi cả.
Cô vẫn nhớ Tiếu Tiếu thường nói với cô ‘thanh mai trúc mã’ ý nghĩa thế nào, tốt đẹp ra sao, cô thở dài, nhưng không phải thanh mai trúc mã nào đến khi trưởng thành cũng đều không thay đổi cả. Tắm rửa xong xuôi, Cốc Tử mở điện thoại ra xem thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Trần Kiều, cô vội vàng nhấc máy gọi về nhà, Trần Kiều bắt máy ngay, phàn nàn sao cô để cho anh lo phát sốt, trách cô sao không sớm nhấc máy cho anh yên lòng.
“Ui chai, Tiểu Kiều cô nương, em đi tắm một cái mà, đừng có trách em nữa được không?”
“Cùng nhau đi, hi hi…” Bên kia đầu dây giọng Trần Kiều đầy vẻ hứng khởi.
“Ha ha, mà hôm nay anh thế nào, Dược Dược có ngoan không?” Cốc Tử ôm lấy chăn, vừa cười lớn vừa hỏi.
Dược Dược ở bên cạnh giật lấy điện thoại từ bố, giọng nũng nịu, “Mẹ ơi, mẹ sớm về với con, ba nấu ăn chán lắm, khó ăn kinh khủng. Dược Dược đói bụng… đói bụng lắm mẹ ạ…”
“Nhóc con, đưa máy cho ba.” Trần Kiều giật lấy điện thoại từ tay Dược Dược, thậm chí còn làm bộ dọa ép thằng bé để nó tránh ra xa, “Chẳng phải sau đó ba đã mua đồ bù cho con rồi ư?” Cốc Tử nghe thấy thế thì cười phì, hai cha con nhà này, suốt ngày chí chóe.
Trần Kiều tám hết chuyện này tới chuyện kia với Cốc Tử, không muốn để Dược Dược làm phiền anh bèn chạy vào nhà vệ sinh nói cho thoải mái, lời ngọt ngào nào cũng có thể dễ dàng tuôn ra một cách trơn tru từ miệng của anh. Cốc Tử nghe mà mặt cũng đỏ lên như gấc, tim đập thình thịch, cô vội vã chuyển chủ đề, “Đưa máy cho em nói chuyện với con, không em cúp máy bây giờ…”
“Nhưng anh nhớ em lắm, mai em về phải không?”
“Ừm, đúng rồi, mai là em đã về rồi.”
“Em nhớ anh không?”
“Có.” Nói xong Cốc Tử lại thấy khuôn mặt mình thêm phần nóng ran lên.
“Em Quân Quân của anh thật đáng yêu.” Trần Kiều hôn chụt qua điện thoại hai cái rồi mới mở cửa nhà vệ sinh ra ngoài, đưa điện thoại cho Dược Dược, không quên mở loa ngoài rồi nói, “Này, đến lượt con nói chuyện với mẹ.”
Dược Dược xịu mặt xuống khi thấy ba mở loa ngoài, nghĩa là không tôn trọng quyền ‘bí mật’ của nó với mẹ thì liền quay sang lườm ba một cái, “Mẹ ơi, ba đáng ghét lắm, ba không chịu rửa bát, bát đũa để cả chồng trong bếp. Quần áo ba cũng không giặt, bộ quần áo có hình con gấu tuyệt đẹp của con hôm nay không mặc được rồi. À, mà ba cũng không lau nhà, đi bẩn hết cả tất, ba còn vứt rác lung tung khắp nơi, tất bẩn cũng vứt quanh nhà hôi ơi là hôi ấy.”
“Nhóc con này, không được nói linh tinh”. Trần Kiều cốc đầu thằng bé rồi trừng mắt nhìn nó, “Còn nói nữa ba cho ăn đòn đấy.”
Cốc Tử biết Trần Kiều hoàn toàn có thể làm vậy nên cô thở dài, rời tay cô ra là thế, cô quay sang nựng con, “Dược Dược, mai mẹ về rồi mà ba vẫn còn thế thì từ sau hai mẹ con mình ngủ với nhau, không chơi với ba nữa, chịu chưa?”
“Vâng ạ…” Dược Dược thấy mẹ đứng về phía mình thì vỗ tay sung sướиɠ.
“Hai mẹ con thật xấu quá, không thể như vậy được.” Trần Kiều phản kháng yếu ớt bên cạnh.
Sắp đến lúc được về nhà nên buổi tối hôm đó Cốc Tử ngủ không được ngon giấc lắm, hôm sau lên máy bay cô thấy người hơi mệt mỏi bèn đeo bịt mắt để ngủ cho ngon. Vừa thϊếp đi được một lúc thì đã thấy có người lay lay mình, Cốc Tử hơi khó chịu bỏ bịt mắt ra, nào ngờ lại là Cốc Ánh Dương. Cô vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ, “Là anh à? Sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?”
“Mình đổi chỗ cho người ta.” Cốc Ánh Dương đoán Cốc Tử sẽ không ra tay ở chốn đông người này nên quay sang cười với cô, khóe môi hắn nhếch lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Thật tình cờ nhỉ?”
Cốc Tử ậm ừ, trong lòng nghĩ bụng tình cờ cái con khỉ. Cô quay sang phía bên kia tránh không nhìn hắn, thật là, đang ngủ ngon mà lại bị làm phiền thì thật là khó chịu. Cô lấy một quyển sách trong túi ra ngồi đọc, Cốc Ánh Dương thấy cô không để ý gì tới mình thì hỏi, “Cậu đọc sách gì vậy?”
Cốc Tử quay sang liếc nhìn hắn rồi bảo, “Đây là câu chuyện về một người đàn ông và một người đàn bà.”
“Có hay không?” Cốc Ánh Dương tiếp tục giữ nụ cười mê hoặc trên môi.
“Hay”. Cốc Tử liếc hắn một cái, đuôi mắt hắn vẫn còn vết thương của trận đòn tối qua, tự nhiên cô thấy dễ chịu hơn một chút thì nói tiếp, “Câu chuyện kể về một người đàn ông có thói trăng hoa, đùa giỡn hết người phụ nữ này tới người phụ nữ khác, cuối cùng có một thiên sứ chính nghĩa xuất hiện cắt bỏ bộ phận đó trên cơ thể hắn đi, cho vào nồi áp suất ninh nhừ, khử trùng… Đọc thấy thật sảng khoái.”
Mặt Cốc Ánh Dương như thể bị rút gân, bỗng nhiên co rúm lại, hắn ngượng ngùng rồi cười lên mấy tiếng, “Thế có gắn lại được không?”
“Cậu nghĩ là có được không?” Cốc Tử cười nhạt, “Trên thế giới có rất nhiều người suy nghĩ không bình thường, cậu là người đào hoa cánh rơi lả tả xung quanh, biết đâu có lúc… ha ha…”
Từ sau lúc đó Cốc Ánh Dương không nói gì với Cốc Tử cho đến khi máy bay hạ cánh. Lúc xuống sân bay, hắn bảo Cốc Tử hôm trước tự lái xe tới nên ngỏ ý muốn đưa cô về nhà, Cốc Tử nghe vậy thì từ chối thẳng thừng, “Cảm ơn, không cần đâu, ông xã tôi tới đón rồi.”
Cốc Tử nói câu này rất tự nhiên, thuận miệng đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng phải ngạc nhiên, vừa nói xong thì Trần Kiều cũng đã xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào. Hôm nay thời tiết ấm áp, anh mặc một chiếc áo len màu trắng cổ chữ V, trông rất trẻ trung thoải mái, anh vội ôm chặt lấy cô, hôn lên má cô mấy cái, mắt sáng rực lên, “Em yêu, chào mừng em trở về.”
Cốc Tử sửng sốt đẩy anh ra rồi khẽ phàn nàn vẻ ngượng ngùng, “Này, đang ở nơi công cộng đấy, chú ý một chút đi anh.”
“Anh nhớ em chết đi được ấy!” Trần Kiều vòng tay ôm chặt lấy eo cô, sau đó tỏ vẻ như lúc này mới nhìn thấy Cốc Ánh Dương, anh giữ nguyên sắc mặt nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ không vui, “Sư huynh, sao tình cờ vậy, anh cũng đi cùng chuyến à?”
“Ừm, tình cờ gặp Cốc Tử, bọn mình nói mấy chuyện ngày xưa, Cốc Tử vẫn nhớ những chuyện hồi tụi mình còn nhỏ.”
Cốc Tử chau mày lườm hắn, đúng là kẻ nói dối chuyên nghiệp, nói bừa mà mặt không chút biến sắc.
“Thế à?” Trần Kiều nhìn sắc mặt Cốc Tử thì cười mỉm, “Bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi, Quân Quân, em nói dối nhé, rõ ràng em ghét quá khứ, chẳng giữ tấm ảnh cũ nào…” Trần Kiều nói rồi lại quay sang Cốc Ánh Dương, “Cám ơn sư huynh đã hao tổn công sức chăm sóc vợ tôi.”
Cốc Tử cười ngượng ngùng mấy tiếng, cô bước lên bám lấy tay anh thỏ thẻ, “Sao anh lại bóc mẽ em thế?”
Lúc này người ngượng ngùng nhất chính là Cốc Ánh Dương, trước khi quay lưng bước đi Cốc Tử còn quay sang vẫy tay với hắn, “Tạm biệt nhé.”
Cốc Tử và Trần Kiều đi được một lúc, cô mới hỏi, “Con đâu anh?”
“Mẹ đưa con về bên nhà rồi, bà bảo tối đưa sang. Chúng ta ngồi nói chuyện với nhau một chút đã nhé.” Trần Kiều nói rồi kéo tay Cốc Tử đi nhanh về phía trước, Cốc Tử trừng mắt, “Này, anh ghen đấy à?”
“Hơi hơi, nhưng không hiểu sao cứ nhìn thấy hắn là anh khó chịu.” Trần Kiều nói không cười chút nào, anh kéo tay Cốc Tử đi như bay, Cốc Tử cười tủm tỉm, “Đúng là Tiểu Kiều cô nương của em, rất có triển vọng.”
“Anh nhớ em lắm…” Trần Kiều quay lại cắn vào tai cô, Cốc Tử như sực nhớ ra điều gì, cô mở túi lấy cặp nhẫn đôi rồi đeo vào tay anh. Trần Kiều ngạc nhiên không để đâu cho hết, xong Cốc Tử đẩy người anh, “Này, anh có thích không đấy?”
Miệng Trần Kiều mở rộng hết cỡ, anh mân mê chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh tế, nhãn cầu long lanh, rồi quay sang ôm chầm lấy cô. “Anh thích anh thích lắm, vô cùng thích, cảm ơn em nhiều nhiều.”
Cốc Ánh Dương đứng đằng sau thấy hết cảnh họ ân ái với nhau thế thì thấy hơi khó chịu trong lòng, nghĩ lại chuyện tối qua lại thêm phần mất mặt, chỉ muốn tìm cái hố nào để chui xuống ngay lúc ấy.
Không hiểu sao Trần Kiều ngày càng thấy ác cảm với Cốc Ánh Dương, anh vừa lái xe vừa kể hết mọi chuyện về hắn cho Cốc Tử nghe, thậm chí cả chuyện cô thư ký Lisa của mình có bầu cũng nói tháo cả ra rồi dặn, “Chuyện này tuyệt đối không để lộ nghe em.”
“Em biết rồi.” Cốc Tử nghe xong thì rùng mình, cô cũng kể cho Trần Kiều nghe chuyện vừa xảy ra tối hôm qua với mình, tuy có lược bớt đi vài đoạn nhưng cũng khiến Trần Kiều lập tức sửng cồ lên, “Cái gì? Hừ, đáng lẽ vừa rồi anh phải cho hắn một trận.”
“Thôi, việc đó bỏ đi anh, xé ra to rồi chẳng ai cảm thấy thoải mái cả.” Cốc Tử chau mày. “Còn anh nữa, cứ hành động lỗ mãng tới lúc đó em biết phải làm sao!”
“Em yên tâm.” Trần Kiều gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn bực dọc, dám động tới bà xã thân yêu của anh ư, anh sẽ cho hắn xuống mười tám tầng địa ngục.
Cốc Tử về tới nhà thì thấy nhà cửa cũng không bừa bộn lắm, bát đĩa đều đã rửa sạch thì gật đầu tỏ vẻ hài lòng, “Thế còn được, chứ nếu mà anh để nhà thành cái chuồng lợn thật thì cứ yên tâm là phải quỳ gối chịu phạt nhé.”
Trần Kiều như chẳng để ý tới điều Cốc Tử vừa nói, nhào tới đẩy cô tới sô-pha, anh hít hà tới tấp cổ cô chẳng khác nào chú cún con, “Quân Quân, anh yêu em…”
“Đừng thế mà anh, ban ngày ban mặt…” Cốc Tử đỏ mặt ngượng ngùng định đẩy anh ra nhưng Trần Kiều đã cười hì hì thanh minh, “Anh đang ngửi xem có mùi của ai khác không?”
“Đáng ghét! Mà có cũng liên quan gì tới anh, cứ nghĩ linh tinh đi, em đi tìm giai bao thật cho xem.”
“Em dám ư, nếu thế anh cũng đi tìm gái bao.”
“Vậy em sẽ cắt đứt ‘thằng nhóc’ của anh, ngâm vào nước muối, lại cho vào lò áp suất hầm nát, hầm xong lại băm tơi…” Cốc Tử lườm anh, Trần Kiều nói linh tinh một hồi rồi vỗ đét vào mông cô một cái, “Đánh chừa em.” Nói rồi anh nhanh tay kéo tay cô để vào chỗ bụng dưới của mình, “Em Quân, em sờ mà xem, nó sợ em ỉu xìu cả ra rồi.”
“Hứ, kinh sợ mà ỉu xuống rồi, chắc sau này không thể cứng lên được nữa nhỉ…?”
“Em đáng ghét.” Trần Kiều bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Lúc hai người ở nhà tắm đi ra thì Dược Dược gọi điện về, giọng nói rất ngọt, “Alô, ai đấy ạ?”
“Mẹ đây con.”
“À, mẹ ạ, mẹ là ai ạ?”
“Nhóc con, mới mấy hôm mà đã quên mất cả mẹ rồi, con có muốn về không, mẹ đi đón.”
“Là lá la, con ở cửa rồi, ông nội đưa con về đây ạ.” Dược Dược cười hì hì.
Cốc Tử giật mình, cô cúp điện thoại rồi vội nhắc Trần Kiều, “Mặc quần áo vào ngay, Dược Dược và ba đang ở cửa đó.”
“Mặc cái gì mà mặc.”
Cốc Tử sửng sốt, “Mau lên, nếu không ba anh sẽ nghĩ lung tung đó, rằng đời sống vợ chồng của chúng ta trụy lạc quá.”
“Xì, ba không nghĩ thế đâu.” Nói vậy nhưng Trần Kiều biết mình không thể ra mở cửa trong trạng thái trần như nhộng thế này được, anh với vội chiếc áo ngủ khoác vào còn Cốc Tử mặc một bộ đồ ở nhà rồi cùng ra mở cửa, “Con chào ba, ba đến rồi ạ. Con mời ba vào nhà ạ.”
“Ừ.” Ba Trần Kiều trả lời ngắn gọn rồi dắt tay Dược Dược vào nhà.
Sau khi Cốc Tử và Trần Kiều làm lễ cưới, đây là lần đầu tiên ông Trần tới đây. Ông ngồi trên ghế, đưa tay đón lấy chén trà Cốc Tử mới mang ra rồi nhìn xung quanh, đầu gật gật tỏ vẻ khá hài lòng, lát sau mới cất tiếng hỏi Cốc Tử, “Con mới đi công tác về hả?”
“Vâng ạ, con vừa mới về thôi ba.” Cốc Tử ngồi đối diện với ông Trần, điệu bộ vẫn hơi khép nép, cô ngồi trước ông như một học sinh nhỏ ngồi trước người thầy nghiêm khắc. Ông Trần thấy Cốc Tử có vẻ không tự nhiên lắm thì chậm rãi bảo, “Có lẽ trước đây chúng ta đã có chút hiểu lầm nhau. Ta là người làm cha nên hồi đó nói năng quá nghiêm khắc, giờ chúng ta đã là cha con một nhà rồi, giữa con và Trần Kiều ta cũng sẽ ưu ái con nhiều hơn.”
“Con cảm ơn ba…” Cốc Tử rưng rưng xúc động, dù gì ông cũng là người bề trên, dù ông đã từng nặng lời với cô điều gì thì giờ cô cũng không còn hờn trách ông nữa.
Ông Trần ngồi nói chuyện một hồi, trong đó có nhắc tới chuyện muốn Cốc Tử tới làm việc ở công ty Trần Kiều nhưng Cốc Tử lắc đầu từ chối, cô bảo mình không hiểu gì về tài chính, đầu tư, cô chỉ giỏi mỗi tiếng Anh, vả lại hiện giờ cô cũng khá hài lòng với công việc của mình. Ông Trần chú ý nghe Cốc Tử nói rồi gật đầu, cũng không muốn cô phải miễn cưỡng điều gì, ông ngồi thêm một lát rồi nói có việc phải về ngay. Dược Dược tiễn ông ra cửa, vừa vẫy vẫy tay tạm biệt vừa lễ phép chào ông, “Cháu chào ông nội ạ.”
“Ông chào cháu, khà khà…” Tiếng ông Trần cười vang như tiếng chuông đồng, cũng vẫy vẫy tay chào lại Dược Dược, Trần Kiều nhìn thấy cảnh đó không khỏi cười theo, “Ba anh cũng có lúc làm mấy động tác trông đến là trẻ con.”
Cốc Tử cười phì, rồi như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô vội vàng bảo, “Thôi chết, hôm nay em còn phải làm nốt tài liệu…”
Dược Dược chào ông xong thì vội vàng quay vào ôm lấy chân mẹ, “Mẹ ơi, trước khi viết mấy thứ thiếu trong sáng đó Dược Dược muốn ăn cơm ngon của mẹ nấu cơ.”
Cốc Tử bẹo má con một cái vì sự lém lỉnh của nó rồi gật đầu đồng ý, cô quay sang nhìn Trần Kiều vẻ trách móc vì xót con, “Anh thật là, không biết làm món gì để thằng bé phải thèm thuồng tới mức này…”
Trần Kiều chu mỏ, đến lượt anh đưa tay véo má Dược Dược, “Con thật đáng ghét, hôm rồi ba chẳng đưa con đi ăn bò bít tết, hôm qua là cơm cà-ri lại còn cả cơm cà rốt nữa, con chả đã ăn no tới tròn cả bụng rồi còn gì?”
“Cái đó khác mà! Dù gì cơm mẹ nấu vẫn là ngon nhất trên đời.” Dược Dược chống chế, không quên nói thêm mấy câu khiến Cốc Tử mát lòng mát dạ.
Thấy Cốc Tử bắt đầu làm cơm, Trần Kiều lẳng lặng về phòng gọi điện thoại cho một người bạn của mình, “Alô, Tiểu Chung hả?”
“Ai da, Trần thiếu gia, bỗng nhiên hôm nay ngài tìm tiểu nhân có chuyện gì ạ?”
“Lâu lắm không liên lạc với anh em thân thiết rồi, mai có thời gian không, qua gặp mặt một chút.”
“Dạ, tất nhiên là được thưa ngài, để em gọi mấy anh em cùng đi.”