Chồng Ơi... Anh Thật Đáng Yêu!

Chương 2: Lấy Lòng Con Trai, Câu Bà Xã.

Buổi sáng, Cốc Tử uể oải bò ra khỏi giường, như thường lệ cô cuống cuồng sửa soạn đưa Dược Dược tới trường rồi lại vội vàng tới công ty. Vừa tới cửa công ty, cô đã nhìn thấy Trần Kiều đang đứng đó, trên người mặc bộ vest trắng rất lịch sự, vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú chẳng khác gì hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích. Tay anh cầm một bó hồng lớn, lớp sương mờ buổi sáng vẫn chưa tan hẳn quẩn quanh người anh càng khiến anh trông như đang được phủ cả một bầu không khí ảo mộng. Không thể phủ nhận, sáng ra nhìn thấy một người với khuôn dung như vậy thực sự khiến người ta cảm thấy vui mừng hứng khởi, có điều, lúc này cô lại hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh nên lạnh lùng bước về hướng khác. Trần Kiều thì khác, anh đã gặp được người trong mộng của mình, trong lòng vừa hồ hởi lại vừa căng thẳng, anh chỉ biết cười và cười thật tươi, anh ôm bó hoa đến gần cô trước ánh mắt thán phục và ngưỡng mộ của bao nhiêu người, “Cốc Tử, chào em.”

Cốc Tử không dừng lại, cũng không hề tỏ chút nào lúng túng, cô đi thẳng về phía trước, chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.

Trần Kiều mặc kệ, lấy lòng “bà xã đại nhân”, chuyện này quan trọng tới mức nào anh thừa biết, mặt phải dày mới được, anh nhét bó hoa vào tay cô, “Em thích chứ?”

Cốc Tử đẩy bó hoa ra cười khẩy, “Đừng có ấu trĩ thế, Trần Kiều, đừng để tôi phải làm anh mất mặt.”

Trần Kiều vẫn cười, nụ cười có đôi phần vô lại, “Cốc Quân Nhan, có thật em không cho anh một cơ hội nào không?”

“Vô liêm sỉ!” Từ khi biết được sự thật, Cốc Tử chỉ hận không thể xé anh thành tám mảnh, đừng nghĩ tới việc cô nể mặt anh, càng đừng mong có cơ hội gì hết, chỉ nhìn anh một lần thôi cô cũng cho đó là thừa.

Nguồn ebooks: https://www.luv-ebook.com

Trần Kiều thấy cô đi dép cao gót cộc cộc bước những bước kiêu hãnh qua mình thì thở dài, trước mặt là vài đồng nghiệp của cô, có lẽ sự việc vừa rồi họ đều thấy cả, anh lịch sự cười chào bọn họ, “Chào các cô, tôi là bạn của Cốc Tử, có gì nhờ các cô giúp đỡ ”

Thế là xong, cả công ty đều biết Cốc Tử có anh chàng người yêu đẹp trai tuấn tú, vừa nhìn đã biết ngay là công tử con nhà quyền quý, Cốc Tử giải thích sao cho đặng? Nhưng sau cùng cô cũng chẳng thèm giải thích gì thêm, người ta tin hay không thì liên quan gì tới cô? Bao nhiêu năm nay, cô đã chịu đủ kiểu ánh mắt của mọi người, huống hồ đây chỉ là chuyện vô thưởng vô phạt. Nhưng nếu Trần Kiều dám tiếp tục bám riết cô, cô sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ.

Bên này, Trần Kiều tới công ty Cốc Tử, bên kia ông nội Trần Kiều giấu mọi người, bảo lái xe đưa ông tới trường mẫu giáo của Cốc Dược. Cô giáo ở trường biết ông nội Trần Kiều, công ty ông là nhà tài trợ lớn trong các hoạt động của trường, nghe xong yêu cầu của ông, cô giáo nhiệt tình dẫn Cốc Dược ra ngay.

Cốc Dược vừa gặp ông thì vò đầu bứt tai, nó tò mò hỏi ngay, “Ông ơi, ông tìm cháu có việc gì ạ?”

Vừa gặp thằng bé ông đã thấy xúc động vô cùng, ông cứ vòng vo chẳng biết trả lời nó ra sao. Ông vẫy tay với thằng bé, lại gần, miệng nở một nụ cười hiền từ, “Cháu ngoan quá, cho ông ôm cháu một cái được không?”

Cốc Dược nghe vậy thì lùi ra sau một bước, nó cảnh giác nhìn ông Trần, “Mẹ cháu dặn không được nói chuyện với người lạ, càng không được tiếp xúc với người lạ.”

Ông Trần nghe xong thì vừa ngạc nhiên vừa cười thành tiếng, ông liếc sang nhìn cô giáo của Cốc Dược, cô giáo hiểu ý chạy ra xoa đầu Cốc Dược nhẹ nhàng, “Cốc Dược đừng sợ, có cô ở đây, không sao đâu.”

Được cô giáo bảo đảm, Cốc Dược thận trọng bước tới, ông Trần ôm nó vào lòng, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, trong mắt ngấn lệ, chỉ chực trào ra khỏi khoé mắt, ông vuốt ve cái má bầu bĩnh của nó, “Trông giống ba cháu hồi bé lắm.”

Cốc Dược vừa nghe thấy thì nhíu mày lại, nó vừa hứng khởi lại vừa hoài nghi, “Ông biết ba cháu ạ?”

“Tất nhiên, ta là ông nội của ba cháu, hoặc cũng có thể nói ta là ba của ông nội cháu.”

“Cháu không tin!” Cốc Dược lắc đầu, ông Trần thấy bộ dạng vừa lắc đầu vừa kiên quyết của thằng chắt, liền tiện tay lấy tấm ảnh trong túi áo ra giơ ra trước mặt Cốc Dược, trong ảnh là một cậu bé khoảng chừng năm, sáu tuổi, “Cháu nhìn xem, đây chính là ảnh của ba cháu lúc còn nhỏ, có giống cháu không?”

Cốc Dược nhìn một lúc lâu, nó lắc đầu, “Không giống, ông nói dối, mũi ông sẽ dài ra.”

Ông Trần cười lớn, thằng bé quả thực vừa lanh lợi vừa đáng yêu quá. Ông nghĩ rồi lại lấy ra một tấm ảnh nữa đưa cho thằng bé xem, “Coi này, ba cháu giờ đã lớn rồi, trông như thế này, cháu xem cái mũi có giống không nào?”

“Ơ? Đây là chú Trần mà.” Cốc Dược nhìn Trần Kiều trong ảnh hồi lâu rồi trả lại cho ông Trần, nói “Ông rất giỏi lừa trẻ con ạ.” Nói xong nó quay lưng bỏ vào lớp học.

“Chú ấy sao có thể là ba mình được? Nếu phải, sao mẹ lại không nói cho mình nghe?” Cốc Dược lắc đầu, không thể nào đâu! Cốc Dược vừa đi vừa nghĩ, vừa lắc đầu quầy quậy, vào tới cửa lớp cậu dõng dạc tuyên bố cùng các bạn của mình: “Bên ngoài có một ông cụ thích lừa gạt.”

Ông Trần nghe thấy thế thì lặng người một lúc, thằng chắt này sao mà khó tiếp cận thế chứ! Cô giáo của Cốc Dược tỏ vẻ ngượng ngùng, giờ mới lên tiếng, “Ông Trần, trẻ con mà.”

Ông nội cười vui vẻ, “Sau này nhờ các cô chăm sóc thằng bé nhiều.”

Nói xong ông xin phép cáo lui, vừa đi vừa nghĩ bụng, Trần Kiều à, cháu phải cố lên, nếu con ruột mình mà cũng không thể đưa về nhà thì kém cỏi quá đấy!

Không thể tiếp cận được với Cốc Tử vào buổi sáng, Trần Kiều quyết định tìm cô vào lúc nghỉ trưa, không biết anh có quan hệ gì với ai trong công ty mà cứ ngang nhiên đi thẳng vào văn phòng của cô. Cốc Tử tâm trạng đang không vui, cô mặc kệ mọi người đang ở đó, thẳng tay giáng một quả đấm vào giữa mặt anh, “Anh không phải đi làm nên rỗi rãi vậy hả?”

Trần Kiều ôm mặt một cách bản năng, cảm giác miệng mình đầy vị tanh, anh vẫn cười trừ, “Cốc Tử, cuối cùng thì em cũng chịu nói chuyện với anh rồi.”

Cốc Tử thấy đồng nghiệp đang chăm chú ngó chuyện của mình y như xem tạp kĩ, nhất là mấy cô đồng nghiệp nữ, mắt cứ dán vào Trần Kiều, cô cười lạnh lùng, “Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh đừng làm phiền tôi, nếu không tôi gọi bảo vệ đó.”

Trần Kiều không biết làm thế nào, nghĩ bụng có lẽ giờ vẫn chưa phải lúc, anh bất đắc dĩ rời khỏi công ty, mặt buồn rười rượi. Anh quyết định rẽ qua chỗ Cốc Dược, cô giáo của Cốc Dược cũng quen biết anh thì không khỏi ngạc nhiên, sao hôm nay cả hai ông cháu nhà họ Trần đều tới đây vậy? Cô vốn là người nhiều chuyện, trong lòng nghĩ hẳn lại có chuyện con riêng con chung gì ở đây rồi. Cô mỉm cười nhã nhặn hỏi Trần Kiều, "Anh Trần cũng đến tìm Dược Dược phải không ạ?”

Trần Kiều hơi khó chịu nhưng cũng gật đầu. Cốc Dược không thích ngủ trưa nên lúc này được ra ngoài chơi nó thích lắm, thế nên anh đón thằng bé một cách dễ dàng. Thế nhưng hôm nay thằng bé dường như có tâm sự gì, gặp Trần Kiều xong thi thoảng nó cứ lấm lét nhìn anh, lúc lại nhăn mày nhăn mặt, chẳng khác ông cụ non là mấy.

Trần Kiều quan sát con hồi lâu, thấy mặt nó không giãn ra thì lấy làm lạ lắm, “Dược Dược hôm nay không vui sao?”

Cốc Dược quay đầu lại, nhìn Trần Kiều chăm chú từ trên xuống dưới, sau đó nghiêm túc lên tiếng, “Chú Trần, hôm nay có một ông già lừa đảo đến trường nói chú là ba cháu.”

“Hả, hả?” Trần Kiều tự nhiên thấy hoang mang, anh vội táp xe vào lề đường, chắc chắn là ông nội đã tới thăm thằng bé, ông nội quả thật nhanh chân quá. Trần Kiều vốn định nựng con trước rồi mới nói cho thằng bé biết sự thực, nhưng thằng bé lại nhắc tới trước, Trần Kiều không muốn giấu nó nữa bèn cười hỏi dò con, “Thế cháu nghĩ sao?”

“Không thể như thế được!” Cốc Dược lắc đầu, rồi nó lại nhíu đôi lông mày lại, tay chống dưới cằm, “Thực ra cháu cũng thấy chú lúc nhỏ trông rất giống cháu.”

Trần Kiều kéo nó lại gần sát mặt rồi chỉ vào chiếc gương chiếu hậu trong xe, “Chúng ta rất giống nhau phải không nào? Cháu xem hai cái mũi đều đẹp chưa này, cái miệng cũng vậy, nhất là lúc cháu nhíu mày ấy, trông lại càng giống chú.”

Cốc Dược chớp mắt gật đầu lia lịa. Trần Kiều bắt đầu nghiêm túc hơn, “Dược Dược, thực ra chú chính là ba cháu.”

Trần Kiều vội ôm lấy đứa bé như sợ nó chạy vụt đi mất, “Dược Dược, ba xin lỗi, ba xin lỗi con rất nhiều, ba cũng vừa mới biết tới sự tồn tại của con.” Vậy là anh đã nhận con, đã nói ra được điều mà anh muốn nói suốt mấy ngày qua. Trong giây phút xúc động ấy nước mắt anh trào ra, rồi cứ thế anh vừa ôm chặt thằng bé vừa khóc tu tu, may mà lúc ấy đang giờ đi làm nên không có mấy người xung quanh, cũng không có người nào đi đường hiếu kỳ ngó lại nhìn.

Cốc Dược lặng im, mặt mày méo xẹo, mội lúc lâu mới nói, “Xấu hổ quá đi thôi, mẹ nói con trai thì không được khóc, chú lớn thế này rồi, sao chú lại khóc?” Cốc Dược đưa bàn tay bé xíu của nó ra lau nước mắt cho Trần Kiều, Trần Kiều nắm lấy bàn tay ấm áp của thằng bé hạnh phúc nói, “Dược Dược, được gặp con ba vui quá nên mới xúc động.”

Cốc Dược chớp mắt như dò xét Trần Kiều, một lúc sau nó lắc đầu, “Chú lừa cháu, cháu không tin đâu.”

“Dược Dược, cháu đi bệnh viện với chú để bác sĩ nói cho cháu nghe nhé. Bác sĩ nói chắc cháu tin rồi chứ?” Trần Kiều thấy Cốc Dược không nói gì thì tưởng thằng bé đã xuôi, nào ngờ thằng bé lại thêm phần ủ rũ, “Chưa bao giờ cháu thấy mẹ nhắc đến ba, mẹ nói ba không yêu mẹ.”

“Sao lại thế được, ba yêu mẹ rất nhiều, nhưng mẹ không yêu ba, hễ gặp ba là mẹ lại đánh ba.” Trần Kiều vội trấn an thằng bé, giọng luống cuống.

“Tại sao vậy?”

“Vì khi đó ba đã làm một chuyện khiến mẹ tổn thương, cả đời này chắc mẹ sẽ không tha thứ cho ba.” Trần Kiều nói rồi làm ra vẻ thương cảm, “Vậy nên mẹ muốn trừng phạt ba, để cả đời ba không biết tới sự tồn tại của con.”

Duợc Dược còn nhỏ, cái đầu ngây ngô của nó làm sao hiểu được những chuyện phức tạp, nhất là với những chuyện đột ngột thế này. Mặt khác nó lại rất hào hứng, cuối cùng thì khát khao được có một người ba đã chiến thắng nó, nó trầm tư rất lâu rồi mới nói, “Vậy chúng ta đi bệnh viện đi chú Trần.”

Trần Kiều xúc động, nước mắt nước mũi vẫn còn giàn giụa, anh lại ôm thằng bé thật chặt mà hôn hít, “Dược Dược, ba yêu con rất nhiều!”

Khuôn mặt Cốc Dược không mấy ánh lên niềm hoan hỉ, nó chỉ nhìn Trần Kiều âu sầu rồi nói, “Ba cháu đã bỏ cháu năm năm, nếu chú là ba cháu thật, sau này cháu sẽ không gặp chú nữa.”

Trần Kiều khựng lại, anh nhìn thằng bé với cặp mắt buồn vô hạn.

Dược Dược quay mặt đi cho khác rầu rĩ, “Còn nữa, mẹ chưa bao giờ đánh cháu, kể cả lúc cháu tè ra giường, mẹ cũng chưa bao giờ đánh cháu. Thế mà chú đã bị mẹ đánh, chứng tỏ chú đã làm chuyện còn tệ hơn cả tè dầm.”

Có đúng là con trai mình không đây, thằng bé láu cá quá thể. Trần Kiều vừa buồn cười vừa sửng sốt trước những câu nói ngô nghê mà rất đúng của con, sau đó lại có phần bối rối....

Nhưng sau thì anh vẫn quyết định đưa Cốc Dược tới bệnh viện cùng mình. Sau khi lấy máu để làm mẫu xét nghiệm xong, anh dẫn thằng bé đi ăn, đi chơi. Thường ngày Cốc Tử bận rộn, rảnh ra chút nào là cô lại tranh thủ làm thêm để kiếm tiền, không có mầy thời gian đưa con đi chơi nên thường thì Cốc Dược chỉ được ngồi xem hoạt hình hoặc chơi người máy một mình. Hôm nay được Trần Kiều đưa đi chơi nhiều nơi, nó không giấu nổi niềm vui.

Nhưng Cốc Dược vẫn thận trọng nhớ lời mẹ dặn, ăn chơi xong xuôi đâu đấy lại bắt đầu quay ra nghi ngờ, bất ngờ hỏi Trần Kiều, “Rốt cuộc chú có phải ba cháu không?”

Trần Kiều cũng sợ thằng nhóc con trở mặt không nhận mình, anh xoa đầu nó nhẹ nhàng nói, “Xét nghiệm phải mấy hôm nữa mới xong, lúc đó ba đưa con đi cùng, con sẽ biết ngay nhé.”

“Cháu chỉ là trẻ con, chú muốn lừa cháu thì dễ lắm.” Cốc Dược ra vẻ không dễ bị bắt nạt.

Trần Kiều chả biết nói sao, cái thằng bé này, nó còn đáo để hơn cả mình lúc nhỏ! Anh ôm nó vào lòng, “Cốc Dược, như thế này không đáng yêu chút nào. Ba phải nói thế nào thì con mới tin?”

“Cháu muốn ba nuôi cháu xác nhận!”

Trần Kiều chau mày tức khắc, “Ba nuôi?”

“Vâng, ba nuôi. Ba nuôi rất tốt với cháu, chưa bao giờ ba lừa gạt cháu.” Cốc Dược cười tít mắt, ra vẻ kiêu hãnh.

Trần Kiều hơi biến sắc mặt, “Có phải cái người lần trước chú nhìn thấy ở sân bay không?”

“Vâng, đó là ba nuôi của cháu, có phải rất đẹp trai không?” Nói xong nó toét miệng cười, bộ dạng rất thích thú, như vẻ cố tình trêu tức Trần Kiều.

Cơn giận của Trần Kiều từ đâu ngùn ngụt kéo đến, chỉ hận không đánh cho thằng nhóc con này một trận được, ba ruột của mình thì không gọi, lại đi nhận một người lạ làm ba. Nhưng nghĩ một hồi, anh sao có thể bực tức so đo với một cậu nhóc con được, anh nói với nó bằng giọng mềm mỏng, “Dược Dược, bình thường ba nuôi có hay tới chơi với con không?”

Dược Dược lắc đầu, “Không ạ, ba nuôi sống ở Mỹ, mỗi năm chỉ về một hai lần, nhưng lần nào cũng đưa Dược Dược đi chơi.”

“Thế mẹ con có đi cùng không?”

“Tất nhiên là có ạ!”

“Vậy mẹ con có thích chú ấy không?” Hỏi xong câu đó, Trần Kiều tự thấy mình thật ngốc, ai đời lại đi hỏi trẻ con những chuyện này, nó đã biết gì đâu!

“Hình như mẹ không thích ba nuôi, ba nuôi cầu hôn mẹ mấy lần nhưng mẹ không nhận lời.”

“Thật... thật không?” Trần Kiều lắp bắp, như mừng hơn bắt được vàng, nhưng ngay sau đó anh lại chột dạ, thấy có gì không đúng, “Mà cháu biết cầu hôn là thế nào không?”

“Cháu thấy trên tivi mà, người ta đem tặng rất nhiều rất nhiều hoa, còn tặng cả nhẫn nữa này, sau đó họ quỳ xuống rồi hỏi ‘em có đồng ý làm vợ anh không’ nữa này. Thực ra cháu rất mong mẹ đồng ý, vì như thế cháu sẽ có ba, nhưng mỗi lần thế mẹ toàn lườm cháu nên cháu không dám nói gì nữa.”

“Bình thường mẹ con có đi cùng các chú khác không?” Trần Kiều thừa cơ hỏi thằng bé điều mà anh đang rất quan tâm nhưng không dám hỏi Cốc Tử.

“Không có đâu! Trước cũng có một chú nói thích mẹ, nhưng từ khi biết mẹ có cháu các chú không chơi với mẹ nữa.”

Trần Kiều sung sướиɠ, kéo thằng bé lại sát mình hơn mà hôn một cái rõ kêu, “Dược Dược, con nghĩ mẹ con có thích ba không?"

Dược Dược lắc đầu, rồi gật đầu, rồi lại lắc dầu khiến Trần Kiều lúng túng chẳng hiểu ra sao, “Thế rốt cuộc ý con là thế nào?”

“Cháu không biết...”

Haiz, thế mà cũng làm anh căng thẳng mất một lúc, Trần Kiều nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói, “Dược Dược, ba yêu mẹ con, yêu rất nhiều, từ khi con chưa ra đời ba đã yêu mẹ rồi, con có ủng hộ ba không?"

Cốc Dược cúi đầu không nói lời nào, Trần Kiều lại tiếp, “Ba nuôi và ba đều muốn lấy mẹ con, nên chắc chắn chú ấy sẽ bảo ba không phải ba con, có thể con sẽ tin chú ấy mà không tin ba.”

“Vậy phải làm sao ạ?” Cốc Dược hỏi.

“Con nói xem, ngoài chú ấy ra con còn tin ai nữa?”

“Cô Tiếu Tiếu ạ.” Cốc Dược suy nghĩ trong giây lát rồi đáp.

“Được rồi, năm ngày nữa ba qua đón con, những lời ba nói hôm nay tạm thời đừng vội nói lại cho mẹ nghe, được không?” Trần Kiều làm ra vẻ nghiêm nghị, nói tiếp, “Con cũng muốn biết ba có phải là ba con thật hay không, đúng chưa nào?”

“Vâng.” Cốc Dược gật đầu xác nhận. Trần Kiều vốn định đưa thằng bé đến chỗ Cốc Tử nhưng nghĩ lại thấy đây không cách hay, cứ để thằng bé nhận anh là ba ruột của nó đã rồi hãy tính chuyện khác. Nghĩ rồi, anh đưa Cốc Dược trở lại trường mẫu giáo.

Năm ngày sau, Trần Kiều liên lạc với bệnh viện, biết kết quả xét nghiệm đã xong, trong lòng anh vừa căng thẳng vừa hồi hộp. Dù thế nào thì đây cũng là chứng cứ chứng tỏ mối quan hệ ruột thịt mãi mãi không thể cắt đứt giữa anh và Dược Dược. Anh lại đến trường xin phép đưa thằng bé ra ngoài, lại bảo Dược Dược gọi điện cho Tiếu Tiếu, đúng lúc Tiếu Tiếu và chồng là Cố Triết Xuyên đang cùng ra ngoài dạo phố nên cả hai cùng tới. Cốc Dược vừa thấy họ thì vội lại gần ôm ấp tình cảm, Trần Kiều thấy vậy trong lòng có chút ghen tị, Dược Dược đều thân thiết với mọi người hơn ba ruột của nó là anh.

Cốc Dược ôm lấy chân Tiếu Tiếu nói khẽ, “Cô Tiếu Tiếu, chú ấy bảo chú ấy là ba cháu, bây giờ đi bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm, cháu không biết gì cả, cô phải nói thật với cháu nhé.”

Tiếu Tiếu không tin vào những gì tai mình vừa nghe, cô nhìn Cốc Dược rồi lại quay sang Trần Kiều cứ như thế mấy lần, đúng là càng nhìn càng thấy giống, cô quay sang chồng khẽ kêu lên cầu cứu, “Anh Xuyên...”

Cố Triết Xuyên ngược lại khá điềm tĩnh, anh vỗ vỗ vào vai vợ mình để trấn tĩnh cô rồi bế Cốc Dược lên, nói, “Nếu vậy, chúng ta đi xem xem thế nào.”

Lúc lấy két quả xét nghiệm, Cố Triết Xuyên cũng đi cùng, Trần Kiều cầm tờ giấy nhưng chẳng hề nhìn qua, giúi thẳng vào tay Cố Triết Xuyên ngay khi vừa nhận lấy, “Tôi không dối chuyện này đâu.”

Cố Triết Xuyên lấy tờ giấy xem một lượt rồi điềm tĩnh bảo, “Trước đây tôi đã nhận ra là anh thích cô ấy, nhưng hai người đã để lỡ mất năm năm, e rằng con đường trước mắt vẫn còn mờ mịt lắm.”

“Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.” Trần Kiều ngậm ngùi.

Sau khi Cố Triết Xuyên nói Trần Kiều đúng là cha ruột Cốc Dược, thằng bé chẳng nói gì cả, nó chỉ cúi đầu xuống, không nức nở tiếng nào nhưng nước mắt thì cứ lã chã rơi. Tiếu Tiếu lau mặt cho nó, vừa đùa vừa dỗ dành, “Dược Dược ngoan, Dược Dược không khóc nhè nhé.”

“Cô Tiếu Tiếu, chúng ta đi thôi!” Cốc Dược bất ngờ nắm lấy tay Tiếu Tiếu kéo đi. Trần Kiều không biết phải làm sao, anh chạy tới quỳ trước mặt thằng bé, hai tay đặt lên vai nó, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn, “Dược Dược, con không thể làm ngơ với ba như thế chứ.”

Ánh mắt Trần Kiều nhìn nó vô cùng bi thương, mặt anh méo xệch đi, muốn khóc mà không khóc được, “Là ba không tốt, ba đáng bị đánh đòn, ba đáng chết, ba không nên đối xử với hai mẹ con như vậy. Dược Dược tha thứ cho ba được không? Ba sẽ dành cả cuộc đời để thương yêu con, yêu mẹ con.”

Cốc Dược thấy Trần Kiều như vậy, nước mắt nãy giờ cố kìm nén giờ lại ào ra, nó ùa vào vòng tay Trần Kiều vừa đấm vừa đá, nức nở, “Ba xấu lắm, ba xấu lắm, ba không phải là người tốt, huhuhu...”

Tình cảnh ấy khiến những người chứng kiến cũng phải mủi lòng, hai cha con cuối cùng đã có ngày hội ngộ, ôm chầm lấy nhau chẳng khác nào trên phim. Người qua lại trong bệnh viện rất đông cũng hiếu kỳ vây thành vòng ngó nghiêng, thậm chí còn có cả mấy tay nhà báo. Cố Triết Xuyên và Tiếu Tiếu thấy thế vội kéo hai cha con vào xe, cẩn trọng, “Muốn khóc thì vào xe mà khóc, không thì người ta lại cười cho...”

Tiếu Tiếu và Cố Triết Xuyên ngồi ở ghế sau, một lúc sau thấy hai cha con đã bình tĩnh đôi chút, Trần Kiều nói với con, “Từ bây giờ, ngày nào ba cũng mua kem cho con ăn, ngày nào cũng đưa con đi chơi, con chịu không?”

“Vâng, con muốn cả người máy.”

“Được, ba tặng con cả búp bê nữa nhé.”

“Không, đó là đồ chơi của con gái mà... Con muốn cưỡi ngựa.”

“Cưỡi ngựa?”

“Chính là con được cưỡi trên lưng của ba đó.” Giọng Cốc Dược lúc này vẫn còn nghẹn ngào.

“Được, được.”

Cốc Dược vốn được nghe các bạn cùng lớp kể ba chúng nó chiều chuộng thế nào, giờ nó cũng muốn được thử tất cả. Trước đây, nó chỉ biết im lặng mà thèm thuồng, giờ nó cũng có ba rồi, nó muốn ba bù đắp tất cả cho nó.

Tiếu Tiếu thấy vậy thì không khỏi bật cười, “Hai ba con làm hoà với nhau cũng nhanh thật đấy!”

Cố Triết Xuyên cũng xuýt xoa theo vợ, “Anh ta quả tốt số, tự dưng trên trời rớt xuống cho một đứa con trai, đến anh cũng phát thèm.”

Vừa hay Trần Kiều quay lại, anh bảo, “Hai người cũng sinh một đứa đi, sinh một đứa con gái, rồi sau này làm bà xã của con trai tôi.”

“Nghỉ ngay, dựa vào cái gì mà cậu muốn độc chiếm hết cái tốt thế!” Trong mắt Tiếu Tiếu, Trần Kiều vẫn là thằng nhóc con theo đuôi Cốc Tử ngày nào, lầm lầm lì lì lại hay giận dỗi, ai ngờ giờ cũng chẳng phải tay vừa, chuyện động trời như thế, suốt năm năm nay, cái khuôn mặt ấy cũng thật là biết diễn kịch quá, “Hứ, cậu có con rồi cũng chưa chắc tay đâu, Cốc Tử sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.”

“Anh chị, mong anh chị giúp đỡ tôi, à không, xin anh chị đừng cản đường tôi là được.” Trần Kiều lập tức chuyển bộ nhăn nhó khó khăn như trước.

Tiếu Tiếu thấy vậy không khỏi bật cười, miệng lưỡi gã này như được bôi dầu vậy, không như lúc trước, nếu chẳng may đâm phải gã thì ánh mắt gã sẽ lập tức sa sầm xuống, chỉ gườm gườm nhìn người ta chứ mồm mép không bắn như súng liên thanh thế này.

Tiếu Tiếu ngẫm lại thấy trước đây mình cũng vô tâm mới nghĩ quan hệ giữa Cốc Tử và Trần Kiều là bình thường. Giờ nghĩ kỹ lại thấy lúc trước Trần Kiều tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng đã dành rất nhiều tình cảm cho Cốc Tử. Có lần nghỉ hè, cô, Tiểu Võ, Cốc Tử và Trần Kiều cùng đi Tây An chơi, trên đường đi, Trần Kiều dường như đã nghĩ không biết bao cách tách cô và Tiểu Võ ra để được ở riêng rẽ cùng Cốc Tử. Cậu ta vốn không thích chụp ảnh, ấy vậy mà lại cứ bám lấy Cốc Tử đòi chụp hình hai người, thêm một người nữa vô ý xen vào là giẫy nảy lên. Giờ mới thấy ánh mắt của anh trước đây, thực đúng là tràn đầy mong muốn chiếm hữu Cốc Tử.

Trần Kiều vừa nhận con trai xong thì trong lòng vô cùng hoan hỉ, anh tỏ ý muốn mời họ đi dùng bữa cùng mình, nhưng buổi tối Cố Triết Xuyên đã có hẹn nên từ chối rồi đưa Tiếu Tiếu về trước. Về phần Tiếu Tiếu, cô cũng nghĩ vợ chồng cô không nên xen vào chuyện này quá sâu, còn phải xem thái độ của Cốc Tử như nào nữa.

Trần Kiều rất giữ lời, chỉ cần con trai đưa ra yêu cầu thì lập tức anh làm nó thỏa mãn hết. Anh đặt thằng bé ngồi lên vai mình rồi công kênh đưa con đi dạo phố, muốn ăn gì, uống gì, chơi gì anh đều chiều hết. Cốc Dược cũng vui sướиɠ ra mặt, nó thoải mái ngồi trên vai Trần Kiều nhìn ngó khắp nơi, chốc chốc lại cười phá lên. Trần Kiều lần đầu tiên được biết đến niềm vui làm bố, hạnh phúc đến nỗi miệng cười không khép lại được. Hai người vui quá mà không biết một chuyện Cốc Tử không tìm thấy con, lòng đang nóng như lửa đốt.

Trần Kiều để điện thoại ở chế độ im lặng, tâm trạng lại đang rất hưng phấn nên anh quên mất việc phải chỉnh lại điện thoại cho trở về trạng thái bình thường. Cốc Tử hỏi thăm được số điện thoại của Trần Kiều qua Tiểu Võ xong, gọi mãi không thấy anh nghe thì càng lo lắng, hơn một lần đã định báo cảnh sát.

Trời gần tối, Trần Kiều bỏ điện thoại ra xem thì thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, lại đều là của “bà xã” (vì anh lưu số Cốc Tử trong máy mình là “bà xã”) thì lập tức hạ Dược Dược xuống rồi nhăn mặt thở than, “Thôi xong rồi Dược Dược, phen này chắc mẹ con gϊếŧ ba mất thôi.”

Cốc Dược đang ăn kem, nó liếʍ từng miếng từng miếng một, nước kem ngọt mát khiến cu cậu nghe chừng khoái khẩu, thấy Trần Kiều nói vậy thì bất ngờ lặng người đi, tỏ ra hoảng hốt, “Ba mau gọi cho mẹ, xin lỗi mẹ đi ba! Rất hiệu nghiệm đấy!”

Trần Kiều gọi lại cho Cốc Tử, chưa kịp nói xin lỗi thì Cốc Tử đã quát lên, sau đó chặn họng anh, “Im đi, Dược Dược đâu?” Qua giọng nói, anh biết Cốc Tử đang nổi trận lôi đình.

“Con rất ổn, để con ăn xong anh sẽ đưa con về ngay.”

“Từ nay về sau, không được phép của tôi mong anh đừng tuỳ tiện đem thằng bé đi! Anh Trần, anh hãy hiểu cho tấm lòng người làm mẹ này.”

“Nhưng anh là ba thằng bé, Cốc Quân Nhan!” Trần Kiều đột nhiên bốc hỏa, anh giận dữ ấn nút kết thúc cuộc gọi.

Cốc Tử không ngờ Trần Kiều lại đột nhiên buông thõng một câu như vậy, thấy điện thoại báo bên kia tắt máy, cơn giận của cô lại bừng lên, cô chỉ muốn ném ngay cái điện thoại ra khỏi tay mình.

Cốc Dược mặt mày lấm lem vài vết kem, nó ngẩng đầu lên nhìn Trần Kiều với con mắt thông cảm, “Ba xong rồi, không ngờ lại dám hung dữ với mẹ.”

Trần Kiều lấy giấy ăn lau sạch sẽ mặt mũi cho con rồi nói với giọng thảm thương, “Dược Dược, cả thể xác và tinh thần ba đều bị mẹ con giày vò, con không cho ba phản kháng chút nào sao?”

“...”

Dược Dược im lặng thở dài, lát sau nó mới chậm rãi bảo, “Nhưng mà, dù gì thì cũng không liên quan tới con. Mẹ chưa bao giờ làm tổn thương người vô tội cả.”

Trần Kiều chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy Dược Dược nói tiếp, “Nhưng chắc là mẹ giận lắm”, rồi nó lại liếʍ láp chiếc kem, mặt đăm chiêu y như ông cụ non.

Trần Kiều lấy tay sờ sờ lên cằm mình, rồi đột nhiên anh mím môi, “Dược Dược, ba con mình cá cược với nhau đi!”

“Gì ạ?”

“Tí nữa ba sẽ đi thơm mẹ con một cái, nếu thành công thì từ sau cứ tới cuối tuần con phải đi chơi với ba, nếu không được thì con muốn sao cũng được, đồng ý không?”

Cốc Dược dựa vào bàn, nó cười hì hì ranh mãnh, “Ba nuôi còn chưa bao giờ thơm mẹ...”

Trần Kiều nghiêng hẳn người lại sát Cốc Dược rồi hôn nó một cái rõ kêu, niềm vui tràn ngập khuôn mặt anh, đột nhiên anh thấy chuyện này đầy tính thách thức, “Đi thôi con, hôm sau ăn tiếp... Chúng ta về thôi...”

Trần Kiều lái chiếc xe hơi đắt tiền của mình đưa con trai về, vừa dừng trước cổng nhà đã thấy Cốc Tử đang đứng đó trông ngóng, nhìn thấy con cô vội chạy ra vồ ngay lấy tay con rồi kéo thằng bé đi. Trần Kiều chạy lên trước chặn cô lại, anh cười hì hì, “Cốc Quân Nhan...”

Cốc Tử nhíu mày, bao nhiêu lời nói khó nghe nằm trong cổ họng nãy giờ đã sẵn sàng bật ra ngay, nhưng Trần Kiều nhanh nhẹn quay lại chặn ngay miệng cô bằng một nụ hôn rất nhẹ nhàng. Nhân lúc Cốc Tử chưa kịp phản ứng gì thì anh đã vẫy tay chào cô, khoé miệng còn nguyên nụ cười mãn nguyện, “Tạm biệt, Cốc Tử.”

Cốc Tử như phát điên, cô định quay lại phản kích cho bõ tức thì đúng lúc đó Dược Dược kéo tay cô lại, “Mẹ ơi mẹ... Con bảo này.”

“Có gì tí nữa nói.”

“Mẹ ơi con phải nói ngay...” Cốc Dược vẫn bám chặt tay mẹ nó, hai mắt nó tròn xoe tỏ vẻ thỏ non ngơ ngác, Cốc Tử bị con kéo đã để tuột mất kẻ to gan kia, vì hắn đã nhanh chân lên xe rồi chạy mất. Cô nghiến chặt răng, ngồi thụp xuống tét bôm bốp vào mông thằng bé, “Con với cái, con cố ý phải không?”

Cốc Dược bụm miệng khóc, nó rời tay Cốc Tử ra chạy nhanh lên lầu, “Mẹ đánh con, con không chơi với mẹ nữa, mẹ xấu lắm.”

“Nhóc con.” Cốc Tử chạy hai bước thì túm được thằng bé, cô vạt cho thằng bé thêm mấy phát nữa rồi hét lên giận dữ, “Vừa rồi người kia nói gì với con?”

“Đó là ba con, cô Tiếu Tiếu đã làm chứng rồi.”

“Anh ta...” Cốc Tử giận nghẹn cả họng.

“Mẹ ơi, ba phải sống với mẹ chứ, tại sao ba con không được ở với mẹ? Ba nói ba đã làm điều có lỗi với mẹ nên mẹ mới không nhìn mặt ba, cũng không cho con nhận ba. Vậy ba đã làm điều gì sai hả mẹ?” Dược Dược vừa mếu máo vừa hỏi Cốc Tử.

“Cốc Dược, con lên nhà ngay cho mẹ.” Cốc Tử cố gắng giữ bình tĩnh, nói rõ ràng từng chữ thay cho việc trả lời câu hỏi của con. Cô thấy tim mình như nát tan thành trăm mảnh, khốn kiếp, con trai do cô một tay nuôi lớn giờ lại đứng về phía người ngoài.

Cốc Dược thấy mẹ giận thì cứ ngồi khóc rưng rức, mắt nó đỏ hoe, nó cẩn thận tới từng hơi thở, không dám nói thêm gì với mẹ rồi lũn cũn theo lên lầu. Tiểu Võ đang ở sẵn đó, mồm miệng như bôi mật, Cốc Dược chạy tới ôm lấy Tiểu Võ, liên tục gọi cô. Tiểu Võ thấy Cốc Tử đang giận thì đưa thằng bé về phòng rồi chốt cửa lại, một mình Cốc Tử ở ngoài, cơn giận đang bùng lên trong ruột mà không biết làm thế nào xả cho sạch.

Tiểu Võ dỗ dành Cốc Dược một lúc thì thằng bé kể hết mọi chuyện vừa xảy ra giữa ba và mẹ nó cho cô nghe. Tiểu Võ nghe chuyện tự dưng thấy vui vui trong lòng, cô bảo thằng nhỏ, “Bác là chị họ của ba cháu, nghĩa là bác của cháu, chúng ta là họ hàng với nhau. Từ sau bác sẽ bảo vệ cháu, cháu gọi bác đi, không được gọi là cô Tiểu Võ nữa, nhé!”

“Vâng.” Cốc Dược ngoan ngoãn gật đầu, rồi nó đưa tay xoa xoa mông mình, “Hôm nay mẹ đánh cháu, mẹ dữ quá, có phải vì cháu ở cùng với ba nên mẹ không cần cháu nữa không?” Vừa nói xong thì nước mắt nó lại chảy ròng ròng, cái miệng chu lên nom đến ghét.

Tiểu Võ không phải người tinh tế, có đánh chết cô cũng không biết trong đầu thằng bé còn nghĩ những gì, cô kéo nó lại gần xoa xoa mông cho nó, giọng cưng nựng, “Yêu cho roi cho vọt, con ngoan nào, đừng khóc...”

Đêm đó, Cốc Dược ngủ cùng với Tiểu Võ vì cửa phòng Cốc Tử khoá chặt, mặc cho Tiểu Võ sang gõ cửa bao lần, “Này, cậu là người lớn mà lại đi giận dỗi thằng bé à? Cốc Tử, mở cửa mau!”

Trong phòng, Cốc Tử nằm đờ đẫn trên giường mắt thao láo nhìn trần nhà. Cô khó chịu chứ, cô đau khổ ngược xuôi bao năm nay còn anh ta thì tiêu diêu tự tại, cớ gì chỉ một câu nói mà anh ta nghiễm nhiên được nhận lại thằng bé? Thâm tâm cô lúc này thầm ước giá thằng bé không phải cốt nhục của anh ta thì tốt biết bao, cô không cam tâm, nhưng không cam tâm mãi có được không? Ông trời ơi, sao lại nhẫn tâm đến thế?

Cốc Dược không kìm được lòng nữa, cô khóc bật lên thành tiếng, nấc nghẹn liên tục, khóc mệt quá thì ngủ lăn ở chỗ Tiểu Võ một đêm.

Sáng hôm sau Dược Dược thức dậy rất sớm, nó chạy ngay sang cửa phòng Cốc Tử rồi cứ thế quỳ thẳng lưng ở đó, trông rõ tội nghiệp. Tiểu Võ trông thấy cũng xót xa đến trào nước mắt, cô kéo thằng bé đứng dậy nhưng thế nào nó cũng không chịu. Mãi tới khi Cốc Tử mở cửa, nó mới vòng tay ôm lấy chân mẹ, cái đầu be bé của nó gục vào chân mẹ rồi cứ thế mà gào lên, “Mẹ ơi... mẹ... mẹ ơi!”

Cốc Tử cả đêm ngủ không ngon giấc, giờ cô phải trách ai đây, chẳng lẽ lại trách con trai mình. Thằng nhóc con này đáng yêu và tình cảm biết bao, cô cúi xuống ôm con rồi hôn lên má nó, xoa nhẹ mái tóc nó, “Ăn gì đây, nhóc con?”

Cô vốn định dạy cho thằng bé một trận, cấm nó từ sau không được nói chuyện với Trần Kiều, nhưng giờ lòng cô đã mềm lại đôi phần, từ lúc thằng bé bắt đầu hiểu chuyện đã khao khát được gọi một tiếng ba, giờ nó biết có ba rồi, bắt hai ba con đoạn tuyệt với nhau thật chẳng phải tàn nhẫn với thằng bé quá sao? Cô không muốn gặp Trần Kiều là một chuyện, nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, dù muốn đến mấy cô cũng chẳng gạt bỏ đi được sự thật. Mới đó mà con trai cô đã bị thu phục rồi, cái tên Trần Kiều này cũng thật không vừa. Cô thở dài thườn thượt rồi bế con đứng dậy ra gian bếp, sau khi đặt con ngồi ngay ngắn ở bàn, cô mở tủ lạnh lấy ít đồ ra làm mấy món Dược Dược vẫn thích ăn. Ăn xong, cô dọn dẹp qua rồi đưa Cốc Dược đến trường.

Cốc Tử đưa con tới trường xong thì đã sát giờ làm, cô định bụng bắt taxi tới công ty thì xe Trần Kiều đã đỗ ở đó, mặt mày hớn hở, anh cất tiếng gọi kiểu vô cùng thân mật, “Cốc Tử, lên xe đi!”

Với Cốc Tử mà nói, khuôn mặt của Trần Kiều lúc này thực sự rất gợi đòn, nụ cười đó trông lại càng xấu xa, vô sỉ. Lần này cô không từ chối, đàng hoàng bước lên xe rồi bảo, “Chúng ta nói chuyện đi.”

Trần Kiều cảm thấy chiến thắng đã đến rất gần mình, cô ấy chịu nói chuyện là tốt rồi. Anh lái xe rất thận trọng, chủ ý kéo dài thời gian để ngồi với cô lâu lâu một chút, sau khi đi gần như trọn một vòng thành phố anh mới chọn một quán cà phê xinh xắn, lãng mạn để dừng lại. Cốc Tử vốn ghét cà phê, cô chỉ ra phía trước, giọng quyết đoán, “Sang quán trà đối diện đi!”