Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!

Chương 30

Thẩm Bất Phàm những tưởng những ngày tháng sắp tới hắn sẽ được an nhàn, tự do tự tại nhưng không nghĩ là còn chưa kịp nghỉ ngơi đến ngày thứ hai thì hệ thống đã giao nhiệm vụ.

"Hệ thống thân yêu xin được giao nhiệm vụ.

Giành hạng nhất ở Chúc Tiên đại hội.

Phạt: truyền tống về thế giới thực.

Thưởng: tan băng OOP, tự tạo tình tiết cho cốt truyện trở về sau."

...Mẹ nó cứ dọa truyền tống hắn trở về thế giới thực có gì vui không hả, hệ thống chết bầm này! Thẩm Bất Phàm vừa rủa vừa nghĩ, một điều mà hắn từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến.

"Ta đã mở ra bàn tay vàng nghịch thiên rồi có đúng không?"

"Sao có thể."

....Hắn đã ngủ với Văn Minh Ngọc rồi a, sao lại không thể, chẳng lẽ Văn Minh Ngọc lừa hắn, hai người đêm đó thực chất không có xảy ra chuyện gì! Thẩm Bất Phàm gân cổ gào lên, hệ thống liền đáp lời.

"Bàn tay vàng của ký chủ và Văn Minh Ngọc không liên quan gì cả."

"Lần trước là mi nói ngủ với Văn Minh Ngọc thì sẽ mở a!"

"Đùa thôi."

.......?!

Mẹ nó hệ thống lừa đảo, hệ thống một sao a a a! Hắn muốn trả hàng! Nếu như lần đó hắn thật sự muốn mở ra bàn tay vàng mà đi ngủ với Văn Minh Ngọc thì toi hắn rồi, nhưng cuối cùng hắn vẫn là đã ngủ với y...

"Kể từ bây giờ xin ký chủ hãy chăm chỉ luyện tập để theo kịp Thẩm Bất Phàm trong nguyên tác nếu không khi đến đại hội Chúc Tiên bị đánh thành đầu heo hệ thống xin không chịu trách nhiệm."

...Mẹ nó, quá đáng!

Thẩm Bất Phàm âm thầm khóc trong lòng, hắn đọc pháp quyết triệu Vô Ảnh kiếm ra, hắn vẫn chưa nhỏ máu nhận chủ với kiếm linh này nữa. Lỡ có một ngày Vô Ảnh kiếm nhìn thấy người nào vượt trội hơn hắn thì liệu có bỏ hắn chạy theo người khác hay không? Nếu là trong nguyên tác thì Thẩm Bất Phàm tin chắc Vô Ảnh kiếm sẽ không bỏ hắn nhưng cái thế giới được hệ thống cải biên này thì cái giống gì cũng có thể xảy ra được, Văn Minh Ngọc còn có thể cong thì hắn cái gì cũng dám tin là sẽ xảy ra.

Nghĩ vậy nhưng Thẩm Bất Phàm lại chỉ tùy tiện cầm kiếm chém vài đường chứ không có cắt tay nhỏ máu gì hết. Thẩm Bất Phàm yêu quý cái mạng của mình như vậy, mà Vô Ảnh kiếm lại ở trong hang hốc mấy trăm năm ai biết được là có sạch sẽ hay không, nhỡ đâu cắt một phát nhiễm trùng chết thì cũng không biết trách ai. Dù sao mạng sống vẫn là quan trọng nhất, không phải là hắn sợ đau đâu nha, thật đó, là hắn sợ nhiễm trùng, ha ha!

Hắn dựa vào ký ức của Thẩm Bất Phàm nguyên bản mà đánh vài đường kiếm, hắn từ lúc xuyên qua đến giờ không có tập luyện cho nên động tác không mấy thuần thục, lúc thì lực quá mạnh làm đổ cả một gốc cây lớn, lúc lại quá nhẹ cả một cành cây còn không đứt. Hắn luyện một hồi cuối cùng cũng làm chủ được kha khá lực đạo thì mồ hôi đã đổ ròng ròng ướt cả y phục.

- Tiểu Phàm.

Từ phía xa Trang Thu Vũ đi tới, trên tay y cầm một khay đựng thức ăn.

- Ta biết đệ ở sau núi luyện tập chưa có ăn gì nên ghé nhà bếp rồi đem tới cho đệ. Ăn đi cho nóng.

- Nghỉ một chút đã.

Thẩm Bất Phàm thở hồng hộc nằm ngửa ra đất, Trang Thu Vũ thấy vậy liền lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt hắn.

- Vũ huynh, huynh và Cát Lĩnh Nam rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Động tác lau mồ hôi của Trang Thu Vũ dừng lại, y siết chặt tay như muốn đem khăn tay bóp nát. Từ lúc Thẩm Bất Phàm từ thôn Hồng Ký trở về đến giờ đã qua nữa tháng, hắn cũng ít có gặp Trang Thu Vũ, mỗi lần hỏi về y thì đều được biết y lại đi tìm Cát Lĩnh Nam đánh nhau. Trang Thu Vũ là một người không thích gây sự, chắc chắn là Cát Lĩnh Nam đã làm ra chuyện gì đó khiến cho y phải giận dữ lâu như vậy.

- Không có gì... Tiểu Phàm..!

- Sao thế?

Thẩm Bất Phàm quay mặt nhìn, Trang Thu Vũ ít khi bày ra vẻ mặt không vui nhưng lúc này trên mặt y lại là bộ dạng thống khổ không gì nói nổi. Trang Thu Vũ bất ngờ kéo tay hắn ngồi dậy, không nói không rằng ôm lấy hắn.

- Vũ huynh..

- Để yên một lúc!

Thẩm Bất Phàm cũng không có đẩy Trang Thu Vũ ra, hắn vỗ vỗ lưng y.

- Được, được mà. Huynh có tâm sự gì thì cứ nói với ta.

- Không sao đâu, chỉ là.. lâu không gặp ta có chút nhớ đệ.

- Ta cũng nhớ huynh.

Lời muốn nói còn chưa nói tiếp thì âm thanh của hệ thống đã đùng đùng vang lên.

"Giá trị đi tìm chết của ký chủ đã vượt mức!

Giá trị đi tìm chết của ký chủ đã vượt mức!

Không thể tra ra số liệu, chúc ký chủ bình an!"

Cùng lúc đó hắn cũng thấy Văn Minh Ngọc đang đi tới, trên tay cũng là một khay đựng đồ ăn. Thẩm Bất Phàm giật mình đẩy Trang Thu Vũ ra, phủi người đứng thẳng dậy. Văn Minh Ngọc đi tới, nhướng mày nhìn hắn rồi lại liếc mắt nhìn Trang Thu Vũ một cái, điệu bộ khinh khỉnh vô cùng đáng ghét.

- Ta còn tưởng là Thẩm sư đệ luyện võ cực nhọc không nghĩ lại là ở nơi này ôm ôm ấp ấp, gian díu tư tình.

Thẩm Bất Phàm trợn mắt quát.

- Huynh bị điên sao?

Trang Thu Vũ lại mắng.

- Câm cái miệng không sạch sẽ của ngươi lại.

Văn Minh Ngọc chỉ nhếch mép cười như có như không.

- Ta không sạch sẽ, ha, Trang thiếu hiệp, Cát Lĩnh Nam vẫn còn đang chờ ngươi về bồi đấy.

- Ngươi..!

Trang Thu Vũ triệu kiếm đánh tới, lần này không phải là với Cát Lĩnh Nam mà là với Văn Minh Ngọc. Hai người đánh nhau thành một đoàn đem cả một góc rừng xới tung lên. Trang Thu Vũ tuy là anh tài luyện võ nhưng so với Văn Minh Ngọc đã có được Minh Nguyệt kiếm thì lại thua xa, chẳng qua bao lâu đã bị Văn Minh Ngọc đá văng xuống đất, máu miệng hộc ra.

- Thu Vũ!

Thẩm Bất Phàm chạy lại đỡ lấy, hắn nhanh tay nhét vào miệng Trang Thu Vũ đan dược trị thương còn truyền nội lực cho y.

- Văn Minh Ngọc! Huynh nổi điên cái gì!

- Là hắn đánh ta trước.

- Huynh... Mẹ nó đúng là đồ điên! Ta đã nghĩ huynh thật sự đã thay đổi không ngờ vẫn là thói cũ chỉ thích bắt nạt người khác!

- Ngươi...

Thẩm Bất Phàm không nói nữa mà cõng Trang Thu Vũ trên lưng, hắn phải nhanh chóng đem y đi trị thương, một đá vừa rồi của Văn Minh Ngọc hẳn là đã dùng hơn bảy thành công lực. Văn Minh Ngọc là muốn gϊếŧ Trang Thu Vũ luôn hay sao chứ!

Văn Minh Ngọc nhìn Thẩm Bất Phàm cõng Trang Thu Vũ đi mà hai tay siết lại, giỏ đồ ăn vẫn luôn được y giữ cẩn thận cũng bị ném luôn xuống đất đổ tan tành.