Hắn lần này là sử dụng kỹ năng thuấn di mà hệ thống đã cấp cho, ở cái thế giới tu tiên này người sử dụng được thuấn di là hầu như không có, chủ có thể sử dụng tốt khinh công thôi đã là tuyệt hảo lắm rồi. Đám đông bởi vì sự biến mất của Tô Thủy Nguyệt mà trở nên hỗn loạn, người đấm kẻ đá, tiếng chửi rủa không ngừng vang lên. Mà Tô Thủy Nguyệt lúc này đã đem Mộ Thanh Khê đi đến nơi mở kết giới của Dực Liên cổ vật để ra ngoài. Dưới sự giúp sức của hệ thống hắn dễ dàng mở ra được thông đạo sau đấy lại không tốn một chút sức lực nào thuấn di đưa Mộ Thanh Khê trở về Thư Uyển Phong.
Nơi này vẫn như lúc hắn mới rời đi không có khác biệt, nếu có kgác thì là thiếu đi một lô đỉnh là hắn mà thôi. Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy Mộ Thanh Khê li khai hắn ra, bộ dạng điềm tĩnh thay ra y phục đã bị dính bẩn mặc lại một bộ màu xanh dương, vẫn là tao nhã như vậy không chút gợn sóng.
- Ngươi tốt nhất nên đi đi, càng sớm càng tốt. Ngươi cứu ta thoát khỏi giam giữ của Mộ Dung Uyên nhưng không có nghĩa là thù hận giữa ta và ngươi đã không còn.
- Thanh Khê, ta có con của người rồi!
Tô Thủy Nguyệt đi vào trọng tâm chặn đứng lời đuổi thẳng thừng của Mộ Thanh Khê. Mà Mộ Thanh Khê y dường như đã đoán được hắn sẽ nói như vậy, một chút biểu tình gì cũng không cho, nhẹ nhàng trả lời.
- Bỏ đi là được, ngươi tự mình bỏ, ta không muốn ra tay.
Tô Thủy Nguyệt nghe đầu oong lên một tiếng, Mộ Thanh Khê vậy mà không một chút suy nghĩ liền nói bỏ đi, cốt nhục tương liên nói bỏ là bỏ được sao?
- Nó là hài tử của người, người nhẫn tâm sao?
- Tô Thủy Nguyệt ngươi nên nhớ cho kỹ ta đối với ngươi là gì, đứa nhỏ này không nên có, càng không thể có. Cho dù ngươi đem nó ra ép ta ta cũng sẽ không vì nó mà tha thứ cho ngươi. Chẳng phải ngươi cướp người trong tay ta sao, tốt, vậy hãy mang thai con của y, sinh con cho y.
Mộ Thanh Khê ngồi lên giường dùng tư thế đả tọa đả thông kinh mạnh, vận hành tâm pháp hóa giải toàn bộ khống chế trước đó. Tô Thủy Nguyệt bị cự tuyệt cũng không chùn bước, hắn chạy lại quỳ xuống bên cạnh Mộ Thanh Khê, áp đầu lên đùi y.
- Thanh Khê, ta biết là ngươi hận ta. Nhưng có thể nào tạm gạt đi thù hận, cùng ta sinh đứa nhỏ ra có được không?
- Ngươi rất yêu thích đứa nhỏ trong bụng hay sao? Là yêu thích nó hay yêu thích ta.
Mộ Thanh Khê không hiểu sao lại hạ giọng, giọng điệu có chút trầm đi. Tô Thủy Nguyệt thấy y cũng không còn quá căng thẳng liền đáp lời.
- Ta thực yêu thích người, muốn sinh con cho người, sống bên cạnh người.
Đột nhiên Tô Thủy Nguyệt nghe đầu có chút nặng, là Mộ Thanh Khê đang vuốt ve tóc của hắn, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng.
- Được, vậy khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại Thư Uyển Phong, sinh ra đứa nhỏ.
- Thật sao?
Tô Thủy Nguyệt giống như đã phát điên vội vàng ngước mặt lên nhìn Mộ Thanh Khê, trong mắt toát lên vui sướиɠ tột độ, hai tay nắm lấy tay y đang vuốt ve tóc mình mà áp lên má miệng cũng nở nụ cười mãn nguyện.
- Có lời này của người Thủy Nguyệt nhất định sẽ ngoan ngoãn, không trái ý người nữa. Cả Tề Xuân Thụy cũng không quan tâm.
Mộ Thanh Khê hơi híp mắt nhìn không lộ ra biểu tình gì nhưng tay còn lại đã sớm siết thành nắm đấm, gân tay nổi lên. Tề Xuân Thụy là người y yêu mấy trăm năm, nói cướp liền cướp, nói bỏ liền bỏ. Tô Thủy Nguyệt này, y nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết, cả đời không thể quay đầu.
Tô Thủy Nguyệt đi một vòng hít thở không khí trong lành ở Thư Uyển Phong, đã rất lâu rồi hắn mới quay trở lại nơi này. Mọi thứ vẫn như vậy không có gì khác biệt, đám đệ tử dưới trướng Mộ Thanh Khê vẫn không vừa mắt hắn, nhìn thấy hắn liền mỉa mai hắn là kẻ phản bội sư môn, cướp đi tình lữ của sư phụ. Nhưng chung quy lại vẫn là ganh tị bởi vì hắn lại được trở về Thư Uyển Phong, lại được đặc cách ở trong phòng riêng của Mộ Thanh Khê, được tự do đi lại, tự do làm mọi thứ mà hắn thích.
- Thật tốt, ta lại có thể trở lại nơi này. Sư phụ, người chịu tha thứ cho ta, ta rất vui.
Tô Thủy Nguyệt hướng ở ngay vườn hoa của biệt viện dựa lưng vào rào trúc, nheo mắt cười nhìn Mộ Thanh Khê đang phân loại dược liệu trên bàn đá. Mộ Thanh Khê cũng chỉ nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục tập trung phân loại.
- Được rồi, ngươi đang mang thai. Tốt nhất nên tránh đi ra ngoài, Thư Uyển Phong là nơi cao nhất của Cửu Dương phái gió rất lạnh.
- Ở mãi trong phòng cũng nhàm chán, ta không thích.
Tô Thủy Nguyệt xoay qua xoay lại rồi đi lại sau lưng Mộ Thanh Khê vòng hai tay qua cổ y, thủ thỉ bên tai y.
- Ta muốn ở ngoài này nhìn người một chút chẳng lẽ cũng không được sao?
Tô Thủy Nguyệt tự nhận bản thân vô liêm sỉ vì để có được sự quan tâm của Mộ Thanh Khê mà không từ thủ đoạn. Hắn đã về Thư Uyển Phong được một tháng, ở chung một phòng với y được một tháng, mỗi ngày chung giường, chung chăn gối, cũng tự cho bản thân đã giống như là đạo lữ của y rồi. Cái gì cũng muốn quản, cái gì cũng muốn bận tâm, mỗi ngày chỉ biết quấn lấy y.