Yêu thú thằn lằn đi vòng vòng quanh người hắn, nước dãi chảy thành một vòng thì đột nhiên cửa đá mở ra, hai người mặc y phục màu lam tiến vào.
- Thì ra là có người đến trộm đồ, thảo nào yêu thú thủ hộ lại làm ra kinh động lớn như vậy.
Một nam nhân tiến lên ra lệnh cho yêu thú rời đi, sau đó hướng Tô Thủy Nguyệt tra hỏi.
- Ngươi là ai, vào đây trộm thứ gì?
Tô Thủy Nguyệt nhếch môi muốn cười, sẽ có tên trộm nào công khai danh tính của mình sao? Rất may là hắn đã cất lư đồng vào trong túi trang bị, những người này căn bản không thể thấy được túi của hệ thống, bây giờ chỉ cần sống chết chiến đấu mà chạy ra ngoài thôi là được.
- Không trả lời sao? Ân Quân sư huynh, dùng đi.
Tô Thủy Nguyệt trợn to mắt, dùng, dùng cái gì mới được chứ? Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã biết được, người được gọi là Ân Quân sư huynh lấy từ trong ống tay áo ra một gói thuốc, vung vào mặt hắn. Tô Thủy Nguyệt ho lên sụ sụ hít vào không ít, trong chớp mắt liền mơ màng, nơi bên dưới vừa mới bị t.h.a.o làm qua ngứa ngáy không thôi.
- Ha ha, phát xuân rồi. Trên đời này không phải ai cũng được trải nghiệm qua những thứ trong này đâu, huynh đệ, ngươi thật tốt số!
Tốt cái rắm á, hắn không cần thử có được không, những cái thứ kinh khủng này. Hai sư huynh đệ nọ liền tiến tới nơi Tô Thủy Nguyệt đang ngồi, Ân Quốc một tay bóp miệng hắn, một tay mơn trớn cái cổ cao gầy vẫn còn ẩn hiện vô số vết hôn ngân mà Thanh Khê chân nhân tạo thành trước đó.
- Thì ra là một tiểu hư hỏng, cơ thể này đã tiếp qua bao nhiêu nam nhân rồi đây?
Tô Thủy Nguyệt nghiêng mặt tránh đi, hai mắt mờ mờ ảo ảo một tầng hơi nước, cả người đỏ lên, hình như dược đã bắt đầu phát huy tát dụng.
- Ân Lệ, đem qua đây.
Theo lời Ân Quốc, Ân Lệ đem qua một ngọc thế giả bằng đá giơ giơ lên trước mặt Tô Thủy Nguyệt.
- Thế nào, có thích hay không?
- Không, không cần...
Tô Thủy Nguyệt trợn trắng mắt muốn bò đi nhưng rất nhanh đã bị bắt lại, hai chân bị ép dang rộng ra. Ân Quốc đem tinh d.ị.c.h của yêu thú đã sớm tràn ra ngoài xoa xoa lên cây ngọc thế kia sau đó nhét vào trong động nhỏ của hắn. Thứ kia lạnh ngắt xuyên qua từng nếp gấp màu hồng của hắn, như có như không tiếp xúc tường thành mỏng manh của hắn.
- Lạnh quá... Ưʍ... Aa...
Tô Thủy Nguyệt phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ, cơn ngứa trong cơ thể đã được giảm đi ít nhiều, hắn vẫn còn giữ được lý trí nhưng lại bị kɧoáı ©ảʍ chiếm lấy chỉ có thể đung đưa hông nhận lấy từng cái đẩy ra rút vào của d.ư.ơ.n.g cụ giả.
- Nhìn xem, chưa gì đã phát tao như vậy rồi. Làm ta đây cứng luôn rồi!
Ân Lệ không chút ngại ngùng rút ra đại côn chính mình mà vuốt vuốt, Tô Thủy Nguyệt mơ màng nhìn thấy liền nuốt nước miếng thèm thuồng. Hắn muốn thứ đó đâm sâu vào trong hậu đình chính mình, điên cuồng thao lộng. Tiếng rêи ɾỉ đã bắt đầu lớn hơn. Chỉ là ngay lúc hắn sắp đạt được cực độ kɧoáı ©ảʍ thì Ân Quốc lại rút ngọc thế giả ra, hai tay bế hắn lên hướng ngay chỗ mấy con ngựa gỗ tiến tới. Tô Thủy Nguyệt phát giác được nguy hiểm liền dùng sức vùng vẫy, nhưng hình thể hắn so với Ân Quốc nhỏ con hơn rất nhiều không thể thoát ra được, ngay sau đó liền bị đặt trên lưng ngựa gỗ, nơi nhỏ bé ẩn sâu ở ngay trên đầu d.ư.ơ.n.g cụ giả ấn xuống.
- Không... Aaa... Không, thả ta ra!
Tô Thủy Nguyệt bị ấn xuống trên ngựa gỗ, thứ kia trên lưng ngựa từng chút, từng chút một xuyên qua cơ thể hắn. Tư thế từ dưới cắm lên đi vào vô cùng sâu, chẳng mấy chốc đã cắm đến nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể hắn. Ngựa gỗ lúc này bắt đầu đung đưa, vật ở trong cơ thể hắn không khác vật đại biểu cho nam nhân đang thao lộng, Tô Thủy Nguyệt bị kɧoáı ©ảʍ đánh chiếm ưm a rêи ɾỉ, nức nở khóc lên.
Ân Quốc và Ân Lệ đứng nhìn hắn bị ngựa gỗ thao cũng không ngừng sục đại điểu chính mình, âm thanh tục tằng thô lỗ.
- Sướиɠ như vậy sao, nhìn mặt hắn kìa, còn không biết bản thân là cái dạng gì sao?
- Thật đúng là một tiểu tao hóa!
Tốc độ ngựa gỗ rung lắc càng lúc càng nhanh, Tô Thủy Nguyệt hai mắt mờ mịt chảy ra hai hàng nước mắt, miệng khô khốc thở dốc rêи ɾỉ. Ngựa càng rung mạnh thì tốc độ cắm rút của thứ ở bên trong hắn cũng càng lúc càng nhanh, càng mạnh mẽ đánh lên xung quanh tường thành yếu ớt của hắn, mạnh mẽ sáp lên điểm mẫn cảm của hắn. So với tốc độ cắm rút của bất cứ nam nhân nào đều lớn hơn rất nhiều, điên cuồng, lạnh lẽo không có độ ấm lại làm hắn giống như phát điên lên.
- Aaaa... Sướиɠ quá! Tha ta! Tha ta... Aa ưʍ... Aaaaa!
Tô Thủy Nguyệt run rẫy bắn ra, chỉ là cơ thể trải qua cực khoái chưa kịp giảm xóc gì lại thêm một tầng lực đánh tới, ngựa gỗ vẫn không ngừng gia tăng tốc độ bức hắn đến phát điên.
- Không chịu được nữa, chơi chết nó!
Ân Lệ vừa dứt lời thì Ân Quốc cũng tiến lên đem cơ thể đã sớm nhão như bùn của Tô Thủy Nguyệt tách ra khỏi ngựa gỗ, thay d.ư.ơ.n.g cụ giả bằng đại điểu chính mình. Ân Lệ cũng ở phía trước đâm đại côn vào miệng Tô Thủy Nguyệt cắm rút điên cuồng. Tô Thủy Nguyệt bị cắm hết lần này đến lần khác đã sớm mơ màng không chịu nổi, mông bị Ân Quốc đánh đến đỏ lên năm dấu tay.
- T.h.a.o chết tao hóa ngươi, kẹp ta chặt như vậy!
- Aaa... T.h.a.o ta.. A, t.h.a.o chết ta!
Tô Thủy Nguyệt không còn rõ bản thân đang nói cái gì, hắn điên cuồng lắc mông, miệng vừa thoát khỏi đại côn Ân Lệ liền khóc lên cầu t.h.a.o, tác dụng của xuân dược cũng thật mạnh mẽ làm hắn gần như mất hết lý trí. Rất may mắn là vừa rồi khi Ân Quốc vừa cắm vào thì hệ thống đã hiện lên một dòng chữ.
"Vận hành tâm pháp của Cúc Hoa bí tịch sẽ giúp ký chủ nâng cao tu vi, đồng thời dưỡng sức, tốc độ hồi phục sau khi giao hợp sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Tô Thủy Nguyệt từ sớm đã đọc theo tâm pháp tu luyện của Cúc Hoa bí tịch, đem thần trí mơ màng vớt vát trở lại, chỉ là tâm pháp này có một điểm yếu đó là khiến hắn trở nên cực kì hư hỏng mà thôi, sẽ điên cuồng cầu t.h.a.o lại cộng với xuân dược làm hắn ngứa muốn chết. Ân Quốc ở phía sau hắn tốc độ cắm rút càng lúc càng nhanh, bóp hông eo hắn như muốn vỡ vụn, tiếng va chạm bạch bạch cùng với tiếng lép nhép của dịch thủy hòa vào nhau vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
- A a, sướиɠ quá, ta không giữ được nữa!
Ân Quốc càng đâm rút càng mạnh, tiếng bạch bạch giống như muốn đánh chết người sau đấy kịch liệt đâm tới, đẩy tới tận cùng phun ra một cỗ dịch đặc.
- Thoải mái... Aaaa!
Ân Quốc than lên một tiếng sung sướиɠ, chỉ là chưa đến năm giây đã cảm thấy cơ thể giống như bị rút hết sức lực, hắn không thể rút được thứ kia của chính mình ra khỏi cơ thể Tô Thủy Nguyệt, linh lực như bị hút cạn cuối cùng rống lên một tiếng rồi ngã xuống, cục thịt dư khô khốc bên trong cũng bị đẩy ra. Ân Quốc đã chết. Ân Lệ thấy thế liền dừng lại động tác cắm rút trong miệng Tô Thủy Nguyệt chạy lại chỗ Ân Quốc lắc vai kêu lên
- Sư huynh, sư huynh!
Nhưng Ân Quốc đã sớm là một cái xác khô bị rút hết linh khí cùng sức lực, co rúm lại đến thê thảm.
- Aaa!
Ân Lệ khóc rống lên, sau đó cũng ngã xuống. Tô Thủy Nguyệt đã lấy Thiên Thiên kiếm trong túi trang bị ra đâm trên lưng Ân Lệ, một phát chết ngay lập tức. Tô Thủy Nguyệt thở hỗn hển, mắt mang theo một tầng hơi sương, tác dụng của xuân dược vẫn còn làm hắn ngồi phịch cuống đất, bạch trọc tràn ra ngoài. Trước mắt bảng điều khiển hiện lên.
"Xác nhận ký chủ nhận được tinh d.ị.c.h của người khác, thăng lên cấp 8.
Cúc Hoa bí tịch cần hút thêm linh khí để tăng cấp. Bởi vì tu vi của ký chủ còn thấp nên tâm pháp của Cúc Hoa bí tịch chỉ có tác dụng với tu chân giả Nguyên Anh kỳ trở xuống. Khi ký chủ tu luyện lên đến Nguyên Anh kỳ sẽ có thể hút được linh khí của tất cả tu chân giả trong thiên hạ. Và Cúc Hoa bí tịch chỉ có tác dụng với người mà ký chủ muốn hút linh khí, hoặc người có ác ý với ký chủ."
Tô Thủy Nguyệt hít một hơi, từ trong túi trang bị đổi điểm hấp dẫn lấy một bộ y phục lành lặn mặc vào, sau đó chạy đến nơi tổ chức tiệc. Hắn phải nhanh gặp Thanh Khê, cùng người trở về, nơi bên dưới chỉ mới được cắm rút một ít đã ngứa đến không chịu nổi, muốn Thanh Khê, hắn muốn Thanh Khê, muốn cây đại điểu của Thanh Khê điên cuồng cắm trong người mình. Chỉ là không ngờ vừa đến nơi đã thấy bữa tiệc loạn thành một đoàn. Mỗi một vị tu chân giả đều có hai ba nam, nữ nhân quấn lấy, là lô đỉnh đã qua tu luyện đang không ngừng phục vụ người trên thân. Tiệc của Âu Dương gia không phải tiệc bình thường, không phải tiệc ăn uống hay gì cả, mà là tiệc chiêu đãi lô đỉnh để các tu chân giả hút lấy công lực. Thật mẹ nó âm tà, nhưng lại là bữa tiệc mà tu chân giả thích thú nhất, từng người từng người không ngừng quấn lấy lô đỉnh dưới thân mình, điên cuồng đem đại điểu sáp nhập, cắm cắm rút rút. Tô Thủy Nguyệt nhìn một lượt, Thanh Khê ở đâu, không phải là cũng bị đám lô đỉnh này quấn lấy rồi chứ? Thanh Khê là của hắn, chỉ có lô đỉnh duy nhất là một mình hắn, là ai cũng không được phép chen vào!
- Thanh Khê chân nhân công lực thật cao thâm, trước một bữa tiệc đầy những âm thanh khiêu gợi như vậy mà tâm vẫn vững như thái sơn a!
Tô Thủy Nguyệt nhìn lên ghế cao của bữa tiệc, hẳn là Âu Dương Nhạc chủ nhân của bữa tiệc âm tà này, cách đó không xa là Thanh Khê chân nhân đang bị hai tên lô đỉnh múa may quấn lấy. Bộ dạng xinh đẹp câu dẫn làm người khác nuốt nước bọt không thôi vậy mà Thanh Khê vẫn nhắm mắt đả tọa, vững vàng ngồi bất động không có một chút động tĩnh nào. Tô Thủy Nguyệt tròng mắt đỏ ngầu giống như phát điên chạy tới, đem chân đá hai tên lô đỉnh văng xa mấy mét.
- Thanh Khê là của ta!
Tô Thủy Nguyệt rống lên, lúc này Thanh Khê chân nhân mới mở mắt ra híp híp mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không. Tô Thủy Nguyệt bởi vì bị xuân dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cả người ửng đỏ buông tiếng thở dốc, lại bởi vì khung cảnh trước mắt làm cho động nhỏ phía dưới ngứa ngáy không thôi, người mà hắn muốn, Thanh Khê đang ở ngay trước mắt hắn. Tô Thủy Nguyệt mờ mịt quỳ xuống, bò lại trước mặt Thanh Khê bày ra bộ dạng câu dẫn lụy nhân, một tay hắn ở trên thắt lưng Thanh Khê kéo kéo, một tay luồn vào trong quần y, rờ mó đại điểu mà hắn đã muốn từ lâu. Thanh Khê nhìn thấy sự khác lạ liền vận công lực bày ra kết giới sau đấy dùng truyền tống phù đưa Tô Thủy Nguyệt đi. Trong sảnh tiệc vẫn còn văng vẳng tiếng nói.
- Người mà Thanh Khê muốn đã trở về. Đa tạ Âu Dương gia chủ đã tiếp đãi, hẹn dịp đáp trả.
Tô Thủy Nguyệt được Thanh Khê ôm vào trong lòng liền khổ sở than lên một tiếng.
- Thanh Khê... Thanh Khê!
Hai người lúc này đã trở về Thư Uyển Phong, Tô Thủy Nguyệt ôm Thanh Khê càng chặt, đem cả người y đẩy trên giường, sau đấy ngồi trên bụng y chà xát cái mông tròn với bộ vị đã sớm ***** **** như đá của y.
- Ta thật sợ ngươi ngủ với người khác!
Tô Thủy Nguyệt bộc lộ tâm tình, không phải bởi vì bị xuân dược khống chế. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại trở nên như vậy, chỉ cảm thấy nếu Thanh Khê ngủ với người khác hắn sẽ phát điên lên mất.
- Một người đang phát tao thì có thể hiểu được gì chứ?
Thanh Khê giơ tay đánh bốp lên cái mông tròn trịa của Tô Thủy Nguyệt, xoa xóa bóp bóp, rất nhanh dùng lực xé rách quần hắn, đem c.ô.n đã căng cứng của mình chen vào. Bởi vì đã được thao làm qua lại còn chứa bên trong không ít tinh d.ị.c.h liền dễ dàng cắm vào. Tô Thủy Nguyệt ăn được cây đại côn mà mình mong muốn liền thỏa mãn thở dốc.
- Hiểu, Thủy Nguyệt chỉ muốn Thanh Khê ngủ với một mình Thủy Nguyệt! Aa... Chỉ đâm đại côn to lớn vào một mình Thủy Nguyệt mà thôi!
Tô Thủy Nguyệt run lên khe khẽ, hông eo bắt đầu đưa đẩy, hắn từ phía trên nhiệt tình dùng lực nhún, nội bích non mềm tiết ra không ít d.ị.c.h ruột non bôi trơn, tràn cả ra ngoài, ở trên nhúm lông xanh xanh đen đen của Thanh Khê ướt lấy một mảng.
- Ngoan, ta sẽ chỉ t.h.a.o một mình ngươi.
Thanh Khê nheo mắt an ủi, hai tay bắt đầu thoát y phục Tô Thủy Nguyệt xuống nhìn cơ thể trần trụi đầy vết hôn ngân của chính mình liền nở một nụ cười nhàn nhạt. Thì ra biện pháp song tu còn có thể thao túng thần trí con người, khiến cho Tô Thủy Nguyệt thèm thuồng y như vậy, rất tốt. Tô Thủy Nguyệt nhận được lời giống như ước hẹn liền vui vẻ trong lòng, ngửa cổ cười lớn, tốc độ nhún càng mạnh mẽ hơn, Thanh Khê ở dưới cũng không lưu tình dùng lực đâm lên, tiếng bạch bạch vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vang vọng khắp phòng. Cách một lớp y phục vậy mà sức nóng vẫn lan tỏa nồng nhiệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ giống như đang nằm trong đống lửa, từng đợt từng đợt đánh tới như sóng dữ.
- Thanh Khê, Thanh Khê! Sướиɠ quá... Đâm ta, mạnh một chút!
Thanh Khê theo lời dùng tốc độ nhanh nhất cùng lực lượng mạnh mẽ nhất đâm tới. Tô Thủy Nguyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ bắn ra, ở trên mặt, trên cổ Thanh Khê đầy dấu vết bạch trọc trắng đυ.c của hắn. Thanh Khê lại giờ tay đánh bóp lên mông hắn một cái nữa.
- Đứa nhỏ hư hỏng!
- Thủy Nguyệt hư hỏng... Aaa, cầu Thanh Khê chơi chết! Aaaaa!
Tô Thủy Nguyệt như buông hết lý trí vừa khóc vừa rêи ɾỉ, động nhỏ càng ngày càng cơ khát không chịu nổi chỉ cầu được cắm rút mạnh mẽ hơn. Thanh Khê cũng không nhân nhượng dùng hết tốc lực, lô đỉnh tuyệt vời như vậy y còn có thể tìm một thứ khác thay thế sao? Y gia tăng tốc lực đến hết cỡ, càng đâm càng mạnh, cuối cùng đem cỗ nhiệt lưu nóng bỏng trút vào cơ thể Tô Thủy Nguyệt. Mành treo rung lắc dữ dội, Thanh Khê sau khi xuất ra cũng không hề có ý định dừng lại, y thay đổi tư thế đẩy Tô Thủy Nguyệt nằm ngửa ra từ phía trên đánh tới, dùng cách thức triệt để nhất để thâu tóm một người ở trong lòng. Điên cuồng quấn quýt, điên cuồng dây dưa. Tô Thủy Nguyệt mơ màng nhận lấy nụ hôn ướŧ áŧ trong khoang miệng, hai tay quấn lấy cổ Thanh Khê, hai chân cũng quấn lấy hông y không rời ra, đón nhận từng đợt mưa gió bão táp đánh tới trên thân thể mình. Tiếng ưm a rêи ɾỉ càng nhiệt tình làm cho sắc trời cũng ngại ngùng buông màn đêm xuống, ánh trăng vàng vọt xấu hổ nép sau cánh cửa ẩn hiện hai thân thể giống như dã thú quấn nhau không rời.