Một tuần sau cơ thể Hạ Hàn nhanh chóng hồi phục.
Khoảng thời gian này, Lam Kỳ Ngôn giữ cô rất chặt, đến mức khiến cô có chút khó chịu.
Cô nói muốn anh đưa cô đi tìm Lộ Sơ thì bị anh quát một trận.
"Đến tìm con đàn bà đấy làm gì? Nếu không phải vì cái miệng quạ của ả thì em có gặp nguy hiểm không?"
"Nhưng tôi cần gặp cô ta để xác minh lại mối quan hệ với Lam Thần Vũ. Trước khi làm phẫu thuật tôi không muốn có bất kì nguy hiểm nào xảy ra cho anh."
Lam Kỳ Ngôn bất lực với cô gái nhỏ, anh nhấc bổng cô lên quăng vào xe.
"Tôi có chân mà?" Hạ Hàn càu nhàu.
"Tại sao lúc nào mở miệng ra em cũng gọi tên Lam Thần Vũ trước vậy?"
Hạ Hàn im bặt. Lúc sau cô bĩu môi, quay mặt nhìn ra ngoài kính xe không nói gì.
"Em ghen cô ta và Lam Thần Vũ?" Lam Kỳ Ngôn chủ động hỏi.
"Còn không phải anh ghen với anh ta?"
Lam Kỳ Ngôn nhướng mày: "Hay lắm Hạ Hàn. Còn biết tôi đang ghen?”
"Lộ Sơ từng là hôn thê của Lam Thần Vũ, cô ta rất hận anh, hơn nữa bây giờ còn biết được thân phận của anh. Tôi e rằng tin tức về anh còn sống sẽ không còn là bí mật nữa."
"Em đang lo lắng cho tôi?"
Hạ Hàn "Ừm" nhẹ một tiếng.
Lam Kỳ Ngôn lặng người khi thấy đôi mắt màu khói đang rưng rưng một lớp nước.
"Sau chuyện hôm ấy, em dường như rất dễ khóc?" Vừa nói anh vừa đưa tay gạt đi giọt nước mắt ở khoé mắt cô.
Hạ Hàn ngả đầu dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn ra cửa kính xe, nơi đang làm bàn trượt cho những hạt tuyết rơi xuống gặp hơi nóng xe liền hóa thành giọt nước chảy xuống khe cửa.
"Tôi không muốn Lam Thần Vũ vì trách nhiệm mà cưới tôi nếu trái tim anh ấy vẫn còn yêu Lộ Sơ."
Lam Kỳ Ngôn khựng lại, mặt bắt đầu tối đi: "Trong lòng cô ấy, người kết hôn với cô ấy chỉ có hắn ta thôi ư?"
Anh lạnh giọng hỏi: "Em yêu Lam Thần Vũ rồi?"
Hạ Hàn tròn mắt.
"Ha... ha ha, đúng là nực cười..."
Lam Kỳ Ngôn ôm mặt cười như khóc, tiếng cười mỉa mai như tiếng lòng thê lương. Anh là người bảo vệ cô, thay cô dằn mặt tình địch nhưng lúc nào người cô nghĩ đến cũng chỉ có Lam Thần Vũ, tiếng gọi cửa miệng của cô cũng chỉ có ba chữ "Lam Thần Vũ".
Anh tự hỏi, trong tim cô có chỗ nào dành cho anh không?
"Em xuống xe!"
"Anh nói gì cơ?"
Hạ Hàn từ đầu đến cuối không biết mình đã chọc phải chỗ nào của anh.
"Tôi nói xuống xe ngay lập tức!"
Lam Kỳ Ngôn gào lên. Anh răm rắp cởi dây an toàn của cô ra, mở kính xe đẩy cô xuống.
Hạ Hàn chật vật rời khỏi xe. Cô chẳng hiểu chuyện gì khiến anh đột nhiên phát điên nên rất tức giận: "Anh lại phát điên chuyện quái quỷ gì nữa vậy?"
"Đúng, trong mắt em tôi luôn là một kẻ điên nóng nảy! Tôi thật ngu ngốc khi chỉ vì một câu nói của em ngày hôm đó mà học cách trở nên dịu dàng."
Chính là câu "Tôi rất sợ anh sẽ biến mất"!
Lam Kỳ Ngôn lạnh lùng đóng cửa một cái "Rầm" rồi chạy đi mất hút.
Hạ Hàn đứng đó nhìn theo chiếc xe mà mày nhíu lại buồn bã, trong lòng bức bối như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm.
"Đồ ngông cuồng đại ngốc, người đầu tiên tôi để tâm nào phải Lam Thần Vũ chứ."
Rồi cô thở dài, tự bắt taxi đến chỗ Lộ Sơ.
"Phải làm sao đây, anh ấy hiểu lầm mình mất rồi..."
Cô đến đoàn phim thì hay tin Lộ Sơ đã hoãn lại dự án ở Hollywood và trở về Thượng Hải để trấn an tinh thần.
Triệt Lâm đang chuẩn bị ra sân bay thì thấy cô.
Thấy chỉ có mỗi anh, Hạ Hàn định bỏ đi thì bị anh giữ lại: "Hôm nay anh về Thượng Hải. Em... có muốn cùng anh ngồi lại trò chuyện một chút không?"
Hạ Hàn thẳng thừng từ chối song Triệt Lâm lại không từ bỏ.
"Vậy để anh đưa em về nhà, đến nơi anh sẽ ra sân bay."
"Tuỳ anh!" Hạ Hàn lạnh lùng đáp.
Xe của Triệt Lâm rẽ vào khu nội bộ đặc biệt thì giảm dần tốc độ rồi dừng lại trước một căn biệt thự to lớn.
Ngũ quan anh đanh lại, đôi mày đen rậm nhíu vào nhau toát lên sự hoài nghi: "Đây là nhà em à?"
"Là nhà của chồng tôi!"
"Vậy sao..."
"Thì ra người đàn ông hôm đó là chồng của cô ấy. Cô ấy kết hôn rồi..."
Hạ Hàn nhìn vào nhà, trái tim còn đang đập thình thịch khi nghĩ đến Lam Kỳ Ngôn mà miệng đã thốt ra gọi anh một tiếng "chồng".
Triệt Lâm ngồi ở ghế trước nhìn vào kính chiếu hậu trong xe thấy Hạ Hàn không có động thái gì liền nuôi chút hy vọng: "Em có muốn cùng anh trở về Thượng Hải không?"
"Tại sao tôi phải đi cùng anh?"
"Anh nghe Lộ Sơ nói thời gian này em gặp rất nhiều nguy hiểm. Anh lo lắng em ở bên cạnh người đàn ông không rõ lai lịch đó sẽ không an toàn."
Triệt Lâm vừa dứt câu, tiếng "cạch" của cửa xe phát ra.
"Anh ấy an toàn hơn bất kỳ ai!"
Hạ Hàn thẳng thừng bước xuống xe, dứt khoát đi một mạch vào trong không có lấy một cái ngoái đầu nhìn lại.
Triệt Lâm như bị tạt một gáo nước lạnh, bần thần ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng quen thuộc của cô gái nhỏ, cổ họng anh nghẹn lại, môi mấp máy chẳng thể nói rõ thành câu.
Đến khi thấy Hạ Hàn đóng cánh cổng lại, sự vương vấn trong lòng mới thúc đẩy anh gọi lớn tên cô.
"Tiểu Hàn!"
Hạ Hàn miễn cưỡng dừng chân, hoàn toàn không thể làm ngơ như tiếng ruồi bọ muỗi kêu.
Môi Triệt Lâm vô thức vẽ ra nụ cười nhưng ánh mắt lại tràn đầy thê lương. Nỗi day dứt như thể đang trào phúng vay lấy chất giọng trầm ấm của anh.
"Anh xin lỗi..."
"Vì?"
"Tiểu Hàn, anh không cố ý phản bội em. Anh yêu em, anh còn yêu em rất nhiều, chúng ta có thể quay lại như trước không?"
"Quay lại?" Hạ Hàn hừ lạnh, "Triệt Lâm, đừng để tôi khinh thường loại đàn ông tham lam như anh. Anh lại định chơi trò bắt cá hai tay như lúc trước nữa ư?"
Toàn thân Triệt Lâm sững ra như hoá đá, anh cứng miệng, bất lực gục đầu xuống.Vốn dĩ sự thật là như vậy, anh không có cách nào bao biện cho tội lỗi của mình.
"Anh xin lỗi... nhưng em phải biết điều này, Tiểu Hàn... anh chưa bao giờ ngừng yêu em! Ở bên cạnh Hạ Mạn nhưng không có ngày nào là anh không nhớ đến em."
"Anh có biết anh bây giờ xứng đáng là vua của tra nam không?"
"Anh xin lỗi."
"Nếu biết có ngày hôm nay thì khi đó anh sẽ lựa chọn ở bên cạnh tôi chứ?"
"Anh..."
"Được rồi Triệt Lâm! Đủ rồi!"
Không thể phủ nhận Triệt Lâm là mối tình đầu mà Hạ Hàn từng dốc cả tâm sức để yêu nhưng tất thảy mọi thứ đều đã chìm vào dĩ vãng xa xôi.
Sự thật sẽ luôn luôn tàn nhẫn, và quá khứ cũng chỉ là một danh từ phù phiếm khiến những con người mê muội cứ mãi ngủ quên trong những hồi ức tốt đẹp mà chính họ đã tạo ra.
Đối với Hạ Hàn, Triệt Lâm là người "đừng nên nhắc đến dù chỉ một lời".
Mỗi câu nói chất chứa sự day dứt của Triệt Lâm, Hạ Hàn có nào không hiểu nhưng tất cả đã thật sự quá muộn! Trái tim cô bây giờ đã thuộc về một người khác rồi.
Cô hờ hững đáp: "Đến muôn vạn kiếp sau, tôi cũng sẽ không bao giờ nhận lời xin lỗi của anh."
"Em hận anh đến vậy sao?"
"Đừng để tôi nhìn thấy anh thêm lần nào nữa."
"Em tuyệt tình như vậy sao? Không thể cho anh thêm một cơ hội nữa? Cơ hội âm thầm bảo vệ em cũng không được?"
Hạ Hàn mỉm cười, lắc đầu: "Nửa năm trước, chính là cơ hội của anh."
Cô quay đầu lại, gió lạnh tạt qua mái tóc cô, thấp thoáng ẩn hiện những mảng bỏng thâm sì trên gương mặt xanh xao.
"Hy vọng sau này chúng ta đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng. Anh hạnh phúc với Hạ Mạn của anh, tôi có sống có chết cũng không liên quan đến anh!"
Cô nhếch môi rồi chợt cao giọng, ngữ khí khách sáo mỉa mai không khác nào đang nói với một người xa lạ: "Cảm ơn tiên sinh đã cho tôi đi nhờ xe. Tạm biệt!"
Hai chữ "Tạm biệt" Hạ Hàn cố tình nói vừa chậm rãi vừa nhấn nhá như thể để Triệt Lâm một lần liền nghe thấu được sự dứt khoát và tuyệt tình của cô.
Cánh cửa đóng lại, Hạ Hàn đã vào trong. Cảnh vật nơi đây bỗng trở nên u ám lạ thường trong cái nhìn ngơ ngác của người đàn ông.
Bóng lưng đứng quan sát ở cửa sổ tầng hai cũng lui đi, tấm rèm cửa phủ xuống giữa bầu trời trắng xoá.
Đôi mắt đen láy dần trở nên vô hồn, Triệt Lâm ngồi gục đầu trên vô lăng. Điện thoại reo lên mấy hồi chuông từ Hạ Mạn nhưng anh không nghe.
"Cho đến tận bây giờ anh vẫn không cam tâm vì mình đã đánh mất em..."
Xe của anh đỗ trước cửa biệt thự chẳng biết đã bao lâu trôi qua. Chỉ thấy tuyết rơi càng lúc càng dày, rơi xuống nóc xe đã hình thành một lớp trắng muốt...
*****
Hạ Hàn không ngờ việc của cô lại mất thời gian đến vậy. Cô định mở cửa thì nhận ra cửa không khoá, trong nhà cũng tối om giống như bị mất điện.
"Chẳng lẽ bọn chúng bắt anh ấy đi rồi?"
Đột nhiên nỗi bất an dâng lên khiến Hạ Hàn sợ hãi, cô nhanh chân chạy lên phòng tìm Lam Kỳ Ngôn.
Đứng trước cửa phòng, tay cô run run đưa lên nắm tay cầm. Sự lo lắng cho anh thôi thúc cô phải nhanh mở cửa.
Tiếng "cạch" nhẹ phát ra, Hạ Hàn rón rén bước vào, lại là một mảng đen bao trùm tầm mắt cô.
Cô nuốt nước bọt, khẽ giọng gọi: "Lam Kỳ Ngôn?"
Không nghe động tĩnh gì, nỗi thấp thỏm trong lòng Hạ Hàn hình thành lúc một lớn. Cô bước chậm vào trong, tay lần mò theo bờ tường để tìm công tắc đèn, miệng vẫn luôn gọi tên anh.
"Kỳ Ngôn? Anh có đó không, trả lời tôi đi!"
Dường như nhận ra trong câu nói có chút hoang mang vì lo lắng. Người đàn ông ngồi thinh trong bóng tối chậm rãi đứng lên, vô ý làm rơi chiếc ly còn sót lại chút rượu xuống sàn.
Hạ Hàn nghe có tiếng động lớn thì giật mình: "Kỳ Ngôn?!"
"Kỳ Ngôn? Là ann phải không?"
Lần này tiếng gọi của cô đã thật sự hốt hoảng. Bất ngờ từ phía sau xuất hiện một vòng tay ôm chầm lấy cô. Hạ Hàn chết cứng người, đoạn nghe thấy hơi thở nam tính đã thấm đẫm men say của người phía sau, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nắm lấy tay anh gỡ nhẹ ra, quay lưng lại đối diện với anh. Hai tay cô sờ lên mặt anh, ngón tay khẽ vuốt ve.
"Kỳ Ngôn? Có sao không?"
"Không sao..."
Hạ Hàn nhíu mày: "Cửa không khoá, phòng tối om, tôi còn nghĩ anh bị bọn chúng tấn công rồi."
Trong không gian u tối phát ra tiếng cười khẽ. Anh ôm ghì lấy Hạ Hàn, lặng một lúc mới nói: "Em lo lắng cho anh ta đến vậy sao?"
"Lam Thần Vũ? Là anh?"
"Em mong chờ tôi là Lam Kỳ Ngôn phải không?"
Hạ Hàn vội bật đèn lên, cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì say khước và ánh mắt buồn bã của Lam Thần Vũ.