Vào ban đêm vì đã ngủ gần nguyên cả ngày, nên lúc này đây Bạch Đa Đa cũng không thấy buồn ngủ. Đầu óc cậu nghĩ lung tung đủ thứ, bây giờ cũng chỉ có thể ngồi ở bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, ngơ ngẩn nhìn những ánh sao sáng lốm đốm ngoài cửa sổ.
Trên bàn sách có ánh đèn vàng ấm chiếu vào, chùm ánh sáng màu cam rực rỡ khuếch tán ra từ khắp bóng đèn, cho đến khi tới chỗ ranh giới mới yếu ớt biến mất, vừa đủ để làm ngập tràn ánh sáng trong căn phòng không lớn phòng nhỏ này.
Bạch Đa Đa xuất thần mà vùi ở trong ghế salon, muốn tập trung tinh thần suy nghĩ đến lựa chọn khó khăn mà Lâm Hàm Ý đã đưa ra cho cậu vào chiều nay. Nhưng sự mệt mỏi đã làm tinh thần bay tới chỗ nào khác, cuối cùng cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, cứ giống như không muốn nghĩ gì thêm nữa.
Đột nhiên, trên cửa sổ thủy tinh trong suốt trước mặt phát ra một tiếng bộp bộp, như tiếng một hòn đá bị ném vào cửa sổ.
Bạch Đa Đa sửng sốt đến tỉnh táo trở lại, nhìn ngoài cửa sổ thấy không có động tĩnh gì, mới vừa bỏ qua ý nghĩ trong đầu phải đi kiểm tra trước, thì tiếng đá chọi đã vang lên.
Lần này cậu thấy rất rõ ràng, đúng là có một hòn đá nhỏ bị ném từ dưới lên trên.
Bạch Đa Đa buồn bực đứng lên đến gần chỗ sân thượng nhỏ, cậu không có mở cửa sổ ra, chỉ dán mắt qua lớp cửa kiếng nhìn xuống phía dưới tìm kiếm, sau đó mới liếc mắt đã nhìn thấy được người đáng ra phải rời đi từ chiều rồi.
Ánh trăng yếu ớt chiếu phản quang lại áo khoác leo núi màu trắng của anh, làm cho Bạch Đa Đa vẫn có thể nhìn thấy anh trong bóng tối.
Là Triệu Bình Phong.
Diện tích sân nhà họ Bạch không hề nhỏ, bốn phía cảnh vật chung quanh đều là cánh rừng và vườn hoa các kiểu. Sân thượng chỗ phòng ngủ của Bạch Đa Đa đối diện với một nơi hiếm người đặt chân, mà hiện tại Triệu Bình Phong đang đứng ở chỗ khúc cây vạn tuế cao, từ giữa ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu.
Ánh sáng quá mờ khoảng cách không gần, bọn họ thấy không rõ biểu cảm của nhau, Bạch Đa Đa áp mặt vào trong cửa sổ, hai tay đã không tự chủ được mà nắm lại, đột nhiên cảm thấy có chút lạ lẫm mà chớp mắt một cái.
Triệu Bình Phong đang làm gì vậy, tính cosplay Roméo và Juliet sao?
Bạch Đa Đa bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, mặc dù đã quá lỗi thời, nhưng quả thực cậu cảm thấy rất muốn cười.
Mà người đứng ở phía dưới cứ như đã nhận ra tâm tình của cậu, đột ngột chuyển động.
Bóng trắng trong góc tối kia lao xuống bức tường ở dưới khu nhà , biến mất khỏi tầm mắt của người trên lầu vì vấn đề góc nhìn. Bạch Đa Đa không biết anh muốn làm gì, do quá ngạc nhiên không chắc mà hấp tấp đẩy cửa sổ ra, vịn vào giàn giáo một tấc vuông chiều rộng ở bên ngoài, cúi người nhìn xuống.
Chỉ thấy Triệu Bình Phong vọt tới sau góc nhà, đột nhiên nhảy phốc một cái về phía trước, nhảy đến một độ cao không thể tin được. Đồng thời anh duỗi tay nắm lấy chóp đỉnh bệ cửa sổ nhô ra ngoài ở lầu một, lòng bàn chân đạp vào mặt tường sần sùi, mượn lực đòn bẩy để nhảy lên, sau đó thêm mấy động tác, cơ thể linh hoạt đến lạ, toàn bộ quá trình không quá 10 giây. Mà loạt động tác này vẫn nhẹ như không, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, chớp mắt thôi đã thấy anh đến tới tận lầu hai phía trên ban công.
Bạch Đa Đa trợn mắt há mồm mà nhìn chuỗi động tác vượt qua cả độ nhận thức của cậu, lại không dám la to thành tiếng sợ đánh thức người nhà. Cũng không biết thế nào, khi Triệu Bình Phong vừa muốn bước trên trước mặt cậu ở chỗ bệ cửa sổ, cậu lại nhanh chóng đem người rụt về, sau đó một tiếng lạch cạch mà đóng cửa sổ lại + chốt khóa chặt vào.
Triệu Bình Phong mới vừa leo tới nơi: “… “
Phần góc sân thượng ở ngoài cửa sổ nhỏ kinh khủng, anh chỉ có thể dùng một tay bám chặt vào chỗ thân sắt trên mép cửa (?), cơ hể cao lớn vững vàng đứng ở nơi đó, dáng vẻ nhìn rất thành thạo.
Động tác mới vừa rồi của Bạch Đa Đa hoàn toàn là theo bản năng, mới vừa đóng cửa đã sợ rằng Triệu Bình Phong sẽ ngã xuống, lúc đang nghĩ phải lập tức mở cửa sổ ra lại thấy anh đã đứng vững, cậu liền không muốn cho người ta vào nữa.
Một cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt tách rời ra hai người đang gần trong gang tấc, người ở bên trong không chịu nhìn qua bên này. Còn người bên ngoài lại giống như đã nhiều năm không gặp, ánh mắt có khao khát cháy bỏng mà khóa thật chặt lại gương mặt của cậu.
Triệu Bình Phong dùng khớp tay khẽ gõ một cái lên mặt kiếng.
Bạch Đa Đa nhịn không được mở mắt ra nhìn anh, quần áo của anh so với ban ngày có vẻ nhếch nhác dơ hơn chút, nhưng tư thế không hề thấy sự chật vật, chỉ là cảm xúc phức tạp trên gương mặt đó khiến cậu nhìn không ra.
Mặt của hai người đang kề sát nhau rất gần, gần đến mức nếu không bị cách trở bởi lớp kiếng, thì đã có thể hôn nhau ngay trong khoảnh khắc này rồi.
Triệu Bình Phong nhìn với ánh mắt đầy thương yêu người yêu bé nhỏ bị chính mình chọc giận đến chưa chịu tha thứ. Nhìn cậu mở thật lớn đôi mắt lên do đang ngửa đầu. Ánh sáng màu cam bị hàng mi cong vυ't và dày chia thành từng mảng rơi vào, nhất thời trong lòng tim như tan chảy hẳn ra.
“Anh rất nhớ em”, bốn chữ được thốt ra trầm khẽ, xuyên thấu qua lớp cửa kiếng cách âm, trái ngược với hơi thở nóng bỏng phà vào lên lớp kính tạo thành một mảng sương trắng.
Triệu Bình Phong im lặng trong nháy mắt rồi, rồi dùng ngón tay vẽ lên trên lớp sương mờ chỗ cửa kính.
Mỗi nét bút mỗi phác họa ra, trân trọng lại kiên định, cứ như mỗi một nét viết lên đều khắc vào nỗi nhớ và tình yêu sâu đậm. Bạch Đa Đa lẳng lặng nhìn bốn chữ chậm rãi thành hình ở trước mắt: “Anh rất nhớ em”, sóng mắt khẽ lay chuyển, dán vào nhìn chỗ ngón tay đã tự động gõ vào mặt kiếng từ lúc nào.
Lớp sương trắng bỗng bị người đàn ông đứng ở ngoài xóa đi, thay bằng một thứ khác để sát ngay trước mặt cậu — là một tấm ảnh chụp đã hơi bạc màu.
Trong tấm ảnh, cậu bé học sinh có khuôn mặt rất đáng yêu, mặc một bộ đồ vest trắng tinh, cổ áo còn thắt một cái nơ con bướm nhỏ màu đỏ, hai tay vừa đủ lớn để cầm một quả táo đỏ, gương mặt nhỏ non nớt đang nhìn về phía ống kính cười thật tươi, lúm đồng tiền ẩn hiện. Do bức ảnh đã lâu năm nên màu sắc không còn được tươi sáng rực rỡ, nhưng vẻ hạnh phúc thể hiện từ đuôi lông mày, trong mắt của cậu bé ấy, vẫn có thể làm người ta thấy ngọt ngào tận trong tim.
Bạch Đa Đa nghi ngờ nhìn tấm hình cỡ 12×9 này, càng nhìn càng thấy quen quen, một lát sau mới phản ứng được, “A” một tiếng rồi sờ lên đường nét tấm ảnh mà nghĩ, cậu bé trong bức ảnh chả phải chính là cậu khi còn bé sao? Sao anh ấy lại có bức này.
Triệu Bình Phong nhìn thấy cậu kinh ngạc trong chốc lát rồi nhìn nhìn bức hình, một hồi sau lại nhìn thoáng qua anh ở ngoài cửa sổ, do nghi hoặc mà miệng hơi mở mở ra, nhìn có sức sống hơn nhiều.
Anh nhếch miệng nở nụ cười, muốn ra hiệu nên gõ một cái vào chỗ cửa chớp trạm trổ ở bên phải tấm kính.
Bạch Đa Đa nhíu mày thoáng do dự, nhưng sự tò mò vì bức hình cuối cùng vẫn chiến thắng nỗi bận tâm của cậu. Cậu gỡ dây xích ở góc cửa, bên tay trái cửa chớp đã có một khe hở hẹp mở ra.
Như một con thỏ nhỏ chốn trong gốc cây không chống lại được cám dỗ, ngây ngây ngô ngô thò đầu ra ngoài một chút vậy, lúc này đang cẩn thận quan sát tình huống tứ phía xung quanh.
“Con sói xám” phải kềm chế lại sự kích động muốn lập tức ‘nuốt chửng’ cậu, ánh mắt dịu dàng mở miệng êm tai nói: “Đây là bức ảnh chụp em lúc năm tuổi”.
“Chắc hẳn em không nhớ gì đâu, nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, thật ra là vào lúc em mới bốn tuổi rưỡi thôi”.
Từ rất sớm như vậy rồi sao?
Giọng nói từ tính dễ nghe truyền đến theo khe hở, ánh mắt Bạch Đa Đa mê man mà nhìn người đàn ông cậu không hề có ấn tượng gì trước đó, môi rung rung vài cái, đến cùng vẫn không mở miệng nói gì thêm với anh.
Triệu Bình Phong kiên nhẫn nói tiếp: “Khi đó anh ngã bệnh, em thì mới chỉ là một em bé nhỏ xíu”, anh dùng tay ra dấu ở chỗ đầu gối, “Lại đột nhiên vọt vào phòng bệnh của anh, ôm lấy chân anh. Sau đó, ừm…… “
Ừm…? Bạch Đa Đa chớp chớp mắt, trong lòng bị anh treo lên nửa vời ở giữa không trung, thấy Triệu Bình Phong có một dáng kiểu nhịn cười kỳ lạ, một lúc vẫn chưa tiếp tục, đầu ngón chân tự động xê dịch, mất rất nhiều sức để khống chế bản thân không được giục anh nói tiếp.
Mà lúc kể chuyện xưa, ý cười dịu dàng trong mắt của anh càng trở nên bộc phát rõ ràng hơn, anh ho khan một tiếng rồi mới tiếp tục nói: “Sau đó đáng ra em không nên đòi anh đi đo chiều cao với anh, kết quả là vì em quá thấp, mức thấp nhất trong chỗ thang đo cũng chạm không đến đỉnh đầu của em, lập tức em đã khóc òa lên, đáng thương vô cùng”.
“Anh nói bậy! Em không có…”
Thấy lịch sử đen tối mất mặt nhất của mình lại bị người đàn ông này nhớ kỹ đến rõ ràng như vậy, mặt của Bạch Đa Đa trong nháy mắt đã xấu hổ tới đỏ như quả cà chua, rốt cục chịu không nổi mà thốt ra câu nói đầu tiên tối nay. Do giận quá hóa ngượng mà cậu cố ý đè thấp giọng nói xuống, nghe rất êm tai mà còn nũng nịu, âm cuối đã mang ánh sáng phản chiếu trong con ngươi, run rẩy không ngừng.
Dù gì thì chuyện lúc còn bé cậu cũng không nhớ rõ, ai biết người ta có phải là nói bừa vô căn cứ không.
Mà thấy cậu rốt cục cũng chịu mở miệng nói chuyện với mình, Triệu Bình Phong bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại nhanh chóng dùng giọng nhẹ dỗ dành nói: “Bé cưng đừng nóng giận, lúc đó anh chỉ nghĩ rằng bạn nhỏ này là con nhà ai mà đáng yêu như búp bê vậy, giúp cho tâm tình u ám đen tối đã lâu của anh, khoảnh khắc ấy trở nên sáng sủa hơn rất nhiều”.
Bạch Đa Đa bị lời nói của anh càng làm mặt thêm đỏ hơn.
Cậu nghĩ, làm quái gì có chuyện máu tró như thế được, ắt hẳn anh ấy đang bịa chuyện!
(Lời tác giả: … Là tui bịa đó)
Thế nhưng bức ảnh cũ kia sao chưa bao giờ cậu được thấy qua?
Giọng Triệu Bình Phong tiếp tục vang lên: “Sau đó anh mới biết được, em là con của chị Lâm. Ngay sau đó anh đã phải đi nước ngoài, lúc đầu cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi lẻ loi một mình ở nước ngoài, anh vẫn thường hay nhớ tới dáng vẻ của em, ở nơi xa đó em càng ngày càng trở thành người anh quan tâm. Sau đó anh không nhịn được mà nhờ bạn bè trong nước giúp đỡ, đã chụp đuợc tấm hình này trong bữa tiệc sinh nhật em năm tuổi”.
“Anh… “, Bạch Đa Đa có chút không biết làm sao mà xử lý hết được khối lượng tin tức to lớn này. Lời Triệu Bình Phong nói thật sự chân thành, không giống như đang nói xạo, cộng thêm việc ở giữa trưa mẹ cậu đã có xác nhận qua, dường như cậu cũng phần nào hiểu được tại sao Triệu Bình Phong lại phải thích mình.
Nhưng những chuyện này vẫn chỉ là một góc trong tảng băng chìm.
Ngay sau đó Triệu Bình Phong từ trong túi áo lại lấy ra một tấm hình cũng đã nhuốm màu thời gian.
“Đây là ảnh chụp lúc em sáu tuổi vào tiểu học, đeo cặp sách cười thật tươi chào tạm biệt với giáo sư Bạch, lúc quay đầu lại lặng lẽ lau nước mắt” .
“Đây là lúc em bảy tuổi, lần đầu tiên đứng ở trên bục cờ đỏ để phát biểu, rõ ràng là rất căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng giữ mặt nghiêm túc đọc bài phát biểu”.
“Còn có chuyện này, việc mấy năm trước em bị đạo tranh. Anh chính là fan hâm mộ lâu năm của em kia, tên đó đã bị anh xử lý xong, em cứ yên tâm, chuyên tâm vẽ tranh là được”.
“… “
Mấy chục tấm ảnh chụp bị Triệu Bình Phong luân phiên kề sát vào cửa sổ bên kia, nhẹ nhàng kể ra, trong mỗi tấm hình đều hoàn toàn là những dáng vẻ khác nhau của Bạch Đa Đa, kèm theo toàn bộ quá trình cậu lớn lên, hỉ nộ ái ố, gần như ghi chép xuống tất cả những thời khắc quan trọng nhất trong mười mấy năm qua của cậu. Bởi vì thời gian chụp khác nhau, lại có lẽ là người giữ những bức ảnh này hay quyến luyến lấy tay sờ vào chúng, nên các bức ảnh có mức độ phai màu khác nhau, tuy nhiên chúng đã được bảo quản hết sức cẩn thận để giữ độ nguyên vẹn.
“Cuối cùng là bức này”, khuôn mặt Triệu Bình Phong trở nên dịu dàng đến khôn tả, anh cách lớp thủy tinh dùng ánh mắt chăm chú, miêu tả qua đường nét của Bạch Đa Đa, đem một tấm hình cuối cùng dán vào trên cửa sổ.
Bạch Đa Đa mím cánh môi thật chặt, viền mắt ửng đỏ mà nhìn sang theo động tác của anh.
Tấm hình này cậu đương nhiên nhớ rõ nhất, mới mấy tháng trước đây mà thôi – là tiệc mừng cậu trưởng thành 18 tuổi.
Cậu thanh niên cao ráo trẻ trung, nụ cười sáng rực mắt nhìn phía trước, phía sau là hội trường bên vườn hoa ở ngoài rậm rạp xanh tươi, là tiệc mừng cho tiểu thiếu gia nhà họ Bạch đã thành niên, khắp chốn mừng vui.
Cậu thì thào lên tiếng nói: “Là lễ trưởng thành của em”.
“Cũng là khoảnh khắc chúng ta gặp lại, mặc dù là một chuyện ngoài ý muốn không nằm trong kế hoạch, nhưng anh vẫn vô cùng biết ơn khoảnh khắc ấy”, Triệu Bình Phong nhận ra, giọng nói luôn luôn điềm tĩnh chín chắn của anh đột nhiên run rẩy, cuối cùng nói ra một lời tỏ tình nghiêm túc nhất: “Đa Đa, anh yêu em, yêu từ rất lâu rồi, yêu đến không biết phải làm sao mới là tốt. Là do đầu óc anh như hôn mê mà đã làm chuyện ngu ngốc, xin em hãy khoan dung với lần đầu làm chuyện ngu ngốc khờ dại này của anh, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?
Mấy chữ cuối cùng hỏi được hỏi một cách rất dè dặt, nhẹ phảng phất phơ bay theo trong gió.
Người đàn ông mấy tiếng trước còn ở phòng khách nhà họ Bạch, tranh luận đối lập gay gắt với chủ mẫu trong nhà mà vẫn không bị lép vế, giờ khắc này khi phải đối mặt với người yêu hiền lành nhu mì của mình, lại hạ thấp mình xuống như bụi đất.
Trong bóng đêm vắng vẻ không tiếng động, vào giờ khắc này cứ như đã mất đi cảm giác tồn tại về tồn tại.
Hai người đang áp trán sát vào trong cửa sổ đều không nói gì thêm, Triệu Bình Phong nhìn trân trân rồi nhìn chòng chọc người ở bên trong, hơi thở trở nên nặng nề đến chịu không nổi, tim đập mạnh tới mức như muốn văng ra l*иg ngực.
Bạch Đa Đa nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu còn vang lên những lời nói tình cảm sâu sắc hoa mỹ kia. Cậu biết Triệu Bình Phong thích cậu, nhưng không biết hóa ra là thích đến cỡ này.
Cậu như đột nhiên muốn bỏ không chống cự nữa, mở khóa cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ, khi người đàn ông bắt được âm thanh lách cách vang lên, lấy tốc độ bình sinh nhanh nhất mà kéo ra lớp ngăn cách cuối kia, xoay người nhảy vào.
Gió lạnh chợt đổ vào, luồng không khí thổi phần phật lên mái tóc phủ trên trán của Bạch Đa Đa, khuôn mặt trắng nõn được ánh trăng ở ngoài cửa sổ chiếu rọi vào đẹp đến sững sờ, như thiên sứ giáng trần.
Cơ thể bị gió lạnh thổi qua trong nháy mắt đã rơi vào l*иg ngực rộng ấm áp, sau đó là một nụ hôn lập tức ập xuống.
Triệu Bình Phong run rẩy hôn mắt mũi miệng của người trong lòng, chọc cho Bạch Đa Đa buộc phải nghiêng đầu tránh né, rồi đôi môi lập tức bị bắt lại. Người đàn ông kích động ngậm mυ'ŧ vào đôi môi mềm đỏ tươi đầy nhục cảm mà day day nghiền ép, cuối cùng mạnh mẽ cạy mở khớp hàm, đầu lưỡi có lực quấn lấy trong miệng như muốn đã lâu, không ngừng hôn thật sâu.
Cảm xúc hai người thông qua một nụ hôn đến không thể thở được này mà giao hòa với nhau, tình cảm lắng đọng nhiều năm qua của Triệu Bình Phong, trái tim lại một lần nữa rung động của Bạch Đa Đa, cùng với cảm giác lén lút sau lưng người nhà để quấn quýt lấy nhau.
“Ưm…… “
Nụ hôn đến nghẹt thở này làm cho Bạch Đa Đa không dừng được thở ra tiếng thở gấp từ trong mũi, hai người vừa ôm nhau vừa bước đi lộn xộn, từng bước ngã xuống trên chiếc giường nhỏ mềm mại trong phòng ngủ.
Một tay Triệu Bình Phong vắt quanh ngang lưng của cậu, một tay xoa xoa chỗ tóc sau ót, đặt người mình lên, đem người vững vàng áp xuống mà mãnh liệt hôn. Nước bọt không kịp nuốt, theo khóe miệng Bạch Đa Đa chậm rãi chảy xuống.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng giờ đã trở nên ám muội vô cùng, tiếng phát ra từ hai người đang giao nhau trên giường càng lúc càng lớn.
“Hộc, hộc… ” Bạch Đa Đa vừa được thả ra đã lập tức thở hổn hển không ngừng hít lấy từng ngụm không khí. Lúc này trên mặt của cậu đã vô cùng rối mù, đôi môi sưng đỏ còn ánh nước, lớp nước trong mắt làm cho con ngươi cậu càng thêm long la long lanh, nhưng biểu cảm mê man vẫn chưa nhận ra chuyện gì lại khiến người ta thương yêu.
Màu con ngươi của Triệu Bình Phong trở nên thâm trầm, nụ hôn triền miên không hề chấm dứt, mà chỉ dời đi chỗ khác. Làn da non ấm áp nơi cổ bị mυ'ŧ vào trong miệng như muốn tan ra, người đang được ‘yêu’ do động tác như vậy cũng không thể không nâng đầu lên, nhưng lại càng làm nơi hầu kết lộ hẳn ra ở chỗ môi răng gần kề với đối phương.
Cơ thể hai người đang đυ.ng sát vào nhau nên có thể nhận thấy rất rõ ràng phản ứng của đối phương, khi nhận ra ở dưới thân mình đã có thứ gì đó ‘ngẩng’ lên, cùng với động tĩnh từ thân thể của Triệu Bình Phong, lập tức Bạch Đa Đa đã tỉnh táo trở lại.
Cậu đấu tranh, rồi khoảnh khắc tiếp theo cả người đã xìu đi, mất hết sức lực.
Có một bàn tay nóng rực hơi có vết chai đang thò vào trong quần ngủ của cậu, xoa vào ‘cậu bé’ đang ngóc đầu lên, nửa ngủ nửa tỉnh kia. Cảm giác lạ lẫm lập tức kéo lên theo xương sống lưng, cuối cùng nổ tung ở trong đầu, rồi lại làm cho ý thức trong đầu biến thành một mớ hỗn độn.
Càng về sau cậu càng cảm thấy cả người mình thật dễ chịu giống như là đang đắm chìm trong làn nước, Bạch Đa Đa nâng hai tay lên bấu chặt lấy cổ của Triệu Bình Phong, thậm chí chủ động cọ vào trong tay anh, chỉ còn lại tiếng rên đứt quãng.
Bởi vì cậu không có gì kinh nghiệm phương diện này, chỉ một lúc sau đã hết mây rồi cũng ‘tạnh’ mưa, đợt cao trào cuối cùng làm cho Bạch Đa Đa không ‘hold’ được nữa, sau khi bắn ra xong là đã hoàn toàn không có ý thức gì.
Triệu Bình Phong lấy khăn giấy lau sạch bàn tay, không để ý đến du͙© vọиɠ sớm đã chịu không nổi của mình, cố gắng dằn xuống ham muốn trong đầu, đem Bạch Đa Đa ôm chặt trong lòng ôn tồn dỗ dành: “Không sao không sao, đừng sợ”.
Anh thì đang phải cắn răng cố gắng dằn mình xuống, Bạch Đa Đa cũng bị cảm giác lạ lẫm kia khiến cho thân thể run rẩy, kinh ngạc nhìn nhìn trần nhà không nhúc nhích.
Một lát sau, Bạch Đa Đa run rẩy đẩy tay ra Triệu Bình Phong, vì bước tiến triển đột ngột quá lớn này mà kinh hãi không thôi.
Lúc hơi ấm trong lòng Triệu Bình Phong biến mất cũng là lúc anh ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại. Anh đã rất mạo phạm, không thể dọa cậu nhỏ sợ hơn thêm nữa, hơn nữa giờ với tình trạng hai người thì cũng không thể nào. Nếu cứ cố thì kết quả sẽ là anh bị ‘làm’ đến máu chảy thành sông, em ấy cũng không thể thấy thỏa mãn được.
Tình huống xấu nhất chính là bị người nhà họ Bạch phát hiện, đến lúc đó đúng thật là long trời lở đất mất.
Triệu Bình Phong sau khi đã xác định bản thân sẽ không xúc động tới mức đòi chơi thú nhún rồi, vội vàng đem người yêu kéo vào trong lòng mình vỗ lưng để xoa dịu, vừa thật khẽ khàng êm ái nhẹ giọng dỗ dành người ta, vừa tự mắng mình đúng là đồ khốn nạn.
Bạch Đa Đa đã học đại học rồi, đương nhiên hiểu du͙© vọиɠ là cái gì, bình thường cũng biết làm thế nào để ‘giải tỏa’, nhưng biết là một chuyện, cùng nhau tự thể nghiệm với người khác lại là một chuyện khác.
Tuy cảm giác được ‘lêи đỉиɦ’ không có gì sai, thế nhưng cũng quá hời cho Triệu Bình Phong đi.
“Em không cho anh làm quá mức này nữa đâu”, Bạch Đa Đa ghé vào trên bờ ngực dày rộng của anh, sau khi đã hồi phục sau cơn kích động, mới lập tức mới thấy tức giận mà cắn một cái vào trên vai phải của anh, cắn cũng không hề nhẹ. Cũng may Triệu Bình Phong da dày thịt béo, để mặc cho cậu cắn.
Bạch Đa Đa thì tức giận nghĩ rằng, người này có thể từ lúc năm tuổi đã bắt đầu có ý khác với cậu, nhất định chính là một tên biếи ŧɦái.
Triệu Bình Phong vuốt tóc sau gáy của cậu, như đã tự đầu hàng mà nói rằng: “Là anh quá đáng với em, Đa Đa đừng tức giận nữa, cắn nốt bên trái đi”.
Bạch Đa Đa nghe vậy cũng không thèm ‘bắt đền’ anh nữa, chỉ vùi đầu vào trong lòng của Triệu Bình Phong, rầu rĩ hỏi: “Vì sao đột nhiên lại trèo tường nói mấy chuyện này với em”.
Rõ ràng cậu vẫn còn đang giận người ta mà, thế mà nhanh như vậy đã thả cho người ta vào đây, cũng thật quá mất mặt rồi.
“Haizz”, Triệu Bình Phong cúi đầu hôn giữa đỉnh đầu cậu một cái, nghiêm túc giải thích, “Bởi vì anh nợ em một lời giải thích hoàn chỉnh, về việc tại sao anh phải gạt em, và tình yêu anh dành cho em nhiều đến thế nào”.
“Cho nên dù cho kết quả có là thế nào, có mấy lời anh phải nói trước mặt em, nhận lỗi thẳng thắn với em, nếu không… anh không xứng là đàn ông nữa”.
Bạch Đa Đa ở trong lòng Triệu Bình Phong chớp mắt một cái, lông mi cạ vào da của người anh hơi ngưa ngứa.
Lời Triệu Bình Phong giải thích cậu đã chấp nhận rồi, cũng vào thời khắc này cảm nhận được tâm ý càng sâu mà một … hai ….
Nhưng cũng vẫn phải đối mặt với mâu thuẫn.
Không khí trong phòng dịu dàng tha thiết, trong khoảnh khắc ấy Triệu Bình Phong có cảm giác như bọn họ sẽ mãi mãi được bên nhau như lúc này.
Người trong lòng anh lại nhẹ nhàng lên tiếng: ” Chú Triệu, em sẽ đi Pháp”.