Thánh Địa Vùi Thây

Chương 103: Thác Nước

Còn nhớ khi ở cùng với sư béo dỏm và thằng Nam trong khách sạn Chiềng Rai, tôi đã phát bệnh chỉ đường nửa mùa và thấy được manh mối vô cùng quý giá. Đáng tiếc chẳng biết đầu óc bị cái gì lại quyết tâm chơi trò đoán chữ, mã hoá thông tin dưới hai từ “Xuân Bắc”.

Lúc đấy ba chúng tôi nghĩ nát óc không giải được, ấy mà qua chục ngày bị hành hạ trong bóng đêm tuyệt đối, tôi lại bỗng nhớ ra Xuân Bắc không chỉ là diễn viên hài, anh Bắc cũng đóng phim chính kịch. Bộ phim đưa anh nổi tiếng khiến mẹ cùng bạn gái tôi suốt ngày lải nhải chính là ‘Sóng ở đáy sông’ còn gì.

Nhớ đến đây tôi lập tức vỗ đùi ten tét, tốt tốt mọi thứ giờ hợp mợ nó lý rồi!

Pat nghe tôi trình bày quá trình suy luận khúc triết liền bật cười, ánh mắt càng lúc càng rạng rỡ thậm chí có hơi ‘nóng bỏng’?

“Em trai à, chị thích em rồi đấy~” Pat kéo giọng khiến tôi nổi hết cả da gà. Chị khúc khích hỏi: "Cậu em tên gì quê ở đâu?"

"Nguyễn Bách Việt, tôi là người Việt Nam."

Pat dừng cười, ngạc nhiên nói: "Hiếm thấy thật."

Sau quan sát tôi từ đầu đến cuối, chợt hỏi:

"Cậu có biết Lương Chính không?"

"Lương Chính? Tôi không quen ai như thế.” Tôi nghĩ nghĩ chợt vỗ tay “A, họ Lương lại làm nghề này thì có một người là sư phụ của bạn tôi."

"Sư phụ? Hắn già rồi sao?" Pat nói xong có chút thất thần, chẳng biết là hỏi tôi hay cảm thán nữa.

“Lương tam chỉ chắc phải hơn tuổi bố tôi. Mà sao chị có vẻ quen ông ấy vậy?”

“Không, sai người rồi.”

Pat nhún vai lại tiếp tục hỏi:

"Thế cậu có quan hệ gì với dòng họ Nguyễn Hữu không?"

"Tôi là cháu nội của họ."

"Cậu là con trai Nguyễn Hữu Sanh?" Pat chợt bật dậy cao giọng la to, sau như nghĩ đến điều gì lại nheo mắt thăm dò:

"Con nuôi?"

Này mẹ nó tôi thật sự được nhặt từ thùng rác về à? Sao ai gặp tôi cũng khẳng định tôi không giống bố vậy.

Nhưng so với việc oán trách gen di truyền tôi càng có mối bận tâm hơn:

"Chị biết rõ bố tôi thế. Chẳng lẽ ông ấy từng vào đây?"

Hay là nơi ông ấy mất tích...chính là nơi này?!!

Tôi sợ toát mồ hôi, nghĩ đến viễn cảnh cực kỳ xấu khi Pat đã khẳng định không một đoàn hành hương nào sống sót rời khỏi Muh.

May thay Pat chỉ lắc đầu:

"Ta chưa gặp Nguyễn Hữu Sanh nhưng được nghe kể về hắn khá nhiều."

"Nếu cậu là con trai hắn thì chắc cũng chẳng kém đâu nhỉ?"

"Không, không, tôi.. aiz,”

Tôi là đứa hữu danh vô thực nào dám khoác lác, nhưng thừa nhận thì sẽ bị hiểu nhầm là con nuôi thật cho xem, tốt nhất đánh trống lảng vậy:

“Đừng nói chuyện này nữa, tập trung tập trung. Ê đi chậm thôi! Sói trắng bảo cậu đấy! Không sợ ngã à?!”

----------

Pat không có nơi ở cụ thể nhưng Lub thì ngược lại, đại bản doanh vô cùng hoành tráng của ông được đặt trong một ngôi đền khắc vào đá nằm phía sau thác nước.

Mà thác nước này nhìn quen mắt kiểu gì ấy… Mịa đây chẳng phải là nơi tôi rơi vào Muh à!!

“Lub đóng đô ở đây để tiện cho việc thu thập xác dân cổ cồng già.”

Biển sương mà tôi gặp đúng là một dạng lỗ chó khổng lồ do Lub bày trận tạo thành. Người Aggi sống lâu rồi, có một số phát minh mà đối với người hiện đại chẳng khác gì phép tiên cả. Bản thân Pat cũng là người chỉ đạo xây dựng chiếc hang kết hợp giữa quách ăn thịt và lỗ chó, tạo thành một “thang máy âm dương” đưa tiễn những người Aggi lạc lối xuống sông ngầm hội họp cùng tổ tiên.

"Đây là phong tục mai táng của dân Aggi kể từ đời ta."

Chính vì thế hố sụt là nơi linh thiêng đối với dân Aggi, kể cả khi họ đã trở thành những con xác mỡ bò thì họ vẫn theo bản năng kiêng kỵ.

“Vậy ai cũng phải rơi xuống thác giống tôi?” Tôi quay sang sói trắng hỏi.

Thấy sói trắng lắc đầu, Pat liền giải thích.

"Nếu đi từ phía nghĩa trang thì lối ra sẽ nằm trong đại bản doanh của Lub. Tại đó cũng có một hang ăn thịt."

Nghĩa là sói trắng đã từng dẫn bọn Hai Tý đột phá vòng vây địch? Hơn nữa vẫn chơi trò đoạn hậu?

Tôi nhăn mày có chút buồn bực nhìn người đang gặm lương khô bên cạnh, anh chàng giống như cảm nhận được đường nhìn của tôi liền hơi nâng cằm đáp lại. Vào khoảnh khắc gió xõa tung tóc đen, trong đầu tôi bất chợt bật ra mấy câu thơ của cụ Du.

Anh ấy đúng là khác thường, siêu việt khác thường.

--------------------

Lời tác giả: Nghỉ lâu quá