Thánh Địa Vùi Thây

Chương 96: Tộc Aggi

Từ khi bước chân vào thế giới Thánh Địa Vùi Thây, tôi đã ý thức được có một số thứ phi khoa học cần phải chấp nhận. Ví như hiện tượng bệnh chỉ đường, lỗ chó, xác mỡ bò, quách ăn thịt và gần nhất là kinh nghiệm cực kỳ đáng sợ mà tôi không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai: bóng đêm tuyệt đối.

Qua chừng nấy chuyện bấp bênh, tôi đã cảm thấy rất khó có gì sẽ khiến mình không thể tiếp thu. Ấy vậy mà bà chị thổ dân dễ dàng vả bốp vào mặt tôi cái tát thật đau khi bả từ từ-

-lột da trước mắt tôi.

“AAAA!!!!” Tôi kinh hoàng hét to ngã ngồi trên đất.

Lớp vỏ cô gái thổ dân bị cẩn thận kéo ra chỉ đơn giản như đang cởϊ qυầи áo. Không có máu hay dây thần kinh, bên dưới da thịt lại là một con xác mỡ bò trơn bóng.

Trong hang động chỉ có hai cô nam quả ‘nữ’, con xác mỡ bò liền tựa sát vào tôi, biểu diễn một điệu nhún nhảy khá là ‘khêu gợi’, từ ngũ quan hết sức nhạt nhoà của nó chẳng hiểu sao tôi lại nhìn ra một biểu tình chế giễu.

“Chị...chị là cái giống gì??” Tôi lập cập hỏi sau khi nó đã quyết định buông tha trò hấp diêm thị giác và quay trở lại lớp vỏ người.

“Ta là Pat, thủ lĩnh tộc Aggi đã biến mất từ sáu nghìn năm trước.” Chị gái vừa mặc ‘quần áo’ phần tính cách biếи ŧɦái cũng liền bị che lên, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Sáu nghìn năm?? Nghĩa.. nghĩa là sao?” Tôi ôm đầu hoang mang, không biết vì sao từng chữ đều nghe hiểu khi ghép lại thì chẳng hiểu cái khỉ gì.

“Nghĩa là ta đã sống ngót nghét 6.000 năm.” Pat thản nhiên đáp.

Đây mẹ nó không phải cuồng phong mà thành bão tố rồi!

“Chị Pat à như chị người ta không gọi là đang-” Tôi nuốt chữ ‘sống’ ngược trở lại khi thấy biểu tình càng lúc càng cau có của chị ta.

Pat rõ ràng không cần người đối thoại vậy nên tôi đành ngậm mồm và ngồi xuống nghe chị kể chuyện xưa. Một câu chuyện có niên đại hết sức xa xôi lại cực kỳ thần thoại.

“Vùng đất này tên là Muh, nơi thoả mãn lòng tham lầm lạc của tộc chúng ta về một vòng đời không có hồi kết.”

Từ thời khai thiên lập địa có một đấng Array (thần thánh trong quan niệm của tộc Pat) xuống cõi trần lịch lãm. Chàng phải lòng một công chúa loài người, vì nàng mà vứt bỏ thần tịch ở lại trần thế, trở thành chiến binh bảo hộ cho bộ lạc của nàng. Đôi tình nhân quấn quýt yêu thương, chẳng bao lâu sinh hạ một bé trai, họ đặt tên nó là Aggi, người về sau trở thành tộc trưởng đời đầu của tộc Pat.

Chàng Array tuy đã vứt bỏ thần tịch lại chung quy vẫn mang thân thể bất lão bất tử, dù có yêu nàng công chúa thắm thiết chàng cũng chỉ có thể đau đớn nhìn nàng đi hết cuộc đời ngắn ngủi của con người. May mắn thay chàng vẫn còn đứa con trai Aggi, một á thần, người mà chàng tin chắc có thể bầu bạn cùng mình suốt kiếp.

Nhưng một lần nữa, chàng Array lại phải nhìn Aggi già đi rồi chết.

Chàng Array bàng hoàng khôn kể, chàng không hiểu nổi vì sao con trai lại không được thừa kế tố chất bất lão bất tử của mình. Chẳng lẽ vì chàng đã từ bỏ thần tịch mà phải nhận lấy trừng phạt?

Cuộc sống ở cõi trần sau đó là một chuỗi đau khổ với chàng Array, ngày qua ngày năm qua năm chàng cứ phải chứng kiến từng đứa cháu đứa chắt qua đời, trong khi bản thân vẫn mãi sống trong thanh xuân. Cuối cùng chàng Array đã không chịu nổi giày vò, quyết định rũ bỏ xác phàm trở về chốn thần tiên.

Ngày đấng Array viên tịch, cơ thể chàng tự bốc cháy dữ dội. Thịt hoá thành đất, xương biến thành đá, máu chảy thành sông và từ khoé mắt chàng rơi xuống vô số viên châu ngọc.

Chàng Array đã trở lại thân phận tối cao nhưng thế hệ sau của vị thần này chẳng lẽ mãi chịu cảnh tầm thường nơi chốn phàm?

“Tất nhiên không thể nào.” Pat tự giễu cười “Và tham vọng của tộc chúng ta đã bắt đầu từ suy nghĩ đấy.”