Thánh Địa Vùi Thây

Chương 70

Hai Tý xem tôi thấy chết còn nhờn, biết suy nghĩ logic tôi có vấn đề rồi, nên vội chạy vào giữa kéo tôi ra khỏi tầm đá của siêu nhân đen.

“Sốt, chú Việt bị sốt hỏng đầu đây mà! Thuốc để đây cho cậu ta uống phải không?”

Hai Tý chỉ vào số thuốc siêu nhân đen soạn ra ban nãy hỏi.

Siêu nhân đen tất nhiên không trả lời, quay lưng đi thẳng ra ngoài. Hai Tý tự cho là ok, liền thúc tôi uống thuốc. Tôi mẹ nó đúng là mạch não bất thường, từ lời anh ta nói với siêu nhân đen lại nghĩ đến chuyện không đâu vào đâu, tự nhiên liên tưởng tới một vấn đề.

“Anh Hai Tý, sao dân hành hương nhiều người biết tiếng Việt thế?”

Dù khi ở trong đội của ông Lâm hay bà Diêu, mọi người đều dễ dàng bắt chuyện với tôi, tuy có kẻ sõi kẻ vấp, nhưng chẳng ai là không biết giao tiếp cơ bản.

“Vì nghề hành hương ở Việt Nam không phát triển. Chú thấy đấy, đội bọn anh không có ai gốc Việt. Người anh quen cũng chỉ có sư phụ và giờ tính cả chú với Nam là ba thôi.”

Người nước ngoài ít ai biết tiếng Việt, người Việt thì vô cùng hiếm ai nghe về Thánh Địa Vùi Thây. Nếu như đi hành hương vòng quanh thế giới mà có lỡ lời nói ra những bí mật trong nghề thì cũng không phải lo lắng sự soi mói của kẻ ngoài ngành. Vậy là nhận định mật mã tội phạm của tôi đã chẳng chệch mấy.

Thằng Nam giờ mới đem quần áo đi vào, nó nhìn cảnh tôi vì sốt mà nằm vật ra đất liền sợ hãi than:

“Anh Bạch Lang ra tay độc thế.”

“Biết xót mà lúc đấy còn chạy hử? Hử?”

Tôi ký đầu nó mấy cú mới lấy quần áo mặc, Hai Tý thì hỏi chuyện ăn uống.

“Anh Bạch Lang bắt được con chim to lắm. Em đang giúp chị Julie vặt lông.”

“Ăn được à?” Tôi thắc mắc.

“Hệ sinh thái ở đây còn tính bình thường, ngoại trừ muỗi cương thi anh chưa gặp loài đặc hữu nào của Thánh Địa Vùi Thây cả.” Hai Tý đáp, sau đó cùng Nam đỡ tôi ra ngoài địa đạo.

Bầu trời bên ngoài đã nhá nhem, ánh sáng lửa trại đủ để tôi quan sát rõ ràng trong vòng chục mét bán kính, xa hơn thì chỉ xem được đại khái. Xung quanh trại có một ít dấu vết kiến trúc cổ và nếu tôi không lầm thì chúng tôi đang ở trong lòng một cái hố sụt khổng lồ.

Hố sụt chỉ xảy ra khi cấu trúc đất đá bên dưới bị làm rỗng đến mức không đủ độ liên kết để đỡ tầng vật chất bên trên. Dựa vào những dấu hiệu tôi thấy, đây là kiểu hố karst, là dạng hố sụt rất phổ biến ở các vùng núi đá vôi. Nhưng xét theo những di tích bất thường xung quanh trại, thì rất có thể nguyên nhân khiến hố sụt hình thành không hoàn toàn là do quá trình ăn mòn của thời gian.

Nếu tôi có điều kiện đứng từ miệng hố quan sát vào ban ngày, trong một trạng thái tỉnh táo, có lẽ tôi sẽ đưa ra được nhận định rõ ràng hơn. Còn bây giờ khi nghĩ đến món chim quay giòn da, tôi chỉ thấy vô cùng đói thôi.

“Để anh để anh Julie, không ai vặt lông như thế cả.”

Hai Tý vội chạy lên tiếp quản công việc. Nhìn thảm trạng của con chim, tôi biết mộng ăn da giòn thịt ngậy của mình đã vỡ như bong bóng xà phòng. Hai Tý lại ném mấy bó thảo dược cho Nam, bảo nó treo lên đuổi muỗi, sẵn tiện dựng sào căng bạt, đề phòng tí trời mưa.

Vậy là ai cũng bận rộn chỉ có tôi vì sốt nên được ưu tiên ngồi chơi chờ cơm.

Tôi gác tay sau đầu, ngửa người trên nền đất, bắt đầu nhàn nhã đếm sao. Đây là việc làm yêu thích của tôi mỗi đêm ngủ trong rừng thiêng nước độc. Đáng tiếc trên bầu trời giờ chỉ có duy nhất một mặt trăng lớn tròn vành vạnh nằm giữa miệng hố. Thế là tôi chuyển sang ngắm rừng cây nhiệt đới trập trùng đan trên vách đá cho đỡ chán. Có nhiều cây cao như muốn chọc lên mặt trăng, trông khá nên thơ.

Gió thổi nhè nhẹ, cơn buồn ngủ ập tới, tôi vừa khẽ lim dim thì bỗng rùng mình phát giác: có một bóng dáng đang thong dong trèo lên ngọn cây cao nhất đằng xa.

Ồ là siêu nhân đen.

Hẳn anh chàng vừa trốn đi tắm rửa, thân trên sũng nước vô tình phủ hiệu ứng ảo diệu lên làn da vốn đã bóng bẩy. Dưới ánh trăng chúng lộng lẫy như hàng ngàn vì sao, khiến tôi không muốn bị thu hút cũng khó.

Leo gần đến ngọn siêu nhân đen mới dừng lại rũ quần áo, lại tháo dải lụa vẫn thường trực che mặt, đem tất cả phơi lên nhánh cây bên cạnh, bản thân thì thản nhiên tìm vị trí thoải mái ngồi xuống dùng bữa.

Ái chà còn chơi trò ăn mảnh cơ à, tôi yên tâm nhắm mắt vừa cười vừa thầm nghĩ: Cậu ta với trăng trông hợp thật đấy, hay giờ đổi gọi thành chú cuội đi.