Nhân ngư tuyến xinh đẹp tỉnh xảo kéo dài tiến vào khăn tắm, tạo nên một màu sắc quyến rũ.
Bàn tay đang lau tóc của Bạch Hoài An dừng lại một chút, thấy Hoắc Tùng Quân đang chuyên chú đánh chữ với khuôn mặt nghiêm túc, khóe miệng lộ ra tia tươi cười.
Cô lặng lẽ đi qua, cố hết sức cẩn thận để không phát ra âm thanh nào, đi đến phía sau Hoắc Tùng Quân, đối mặt với bờ mông quyến rũ của anh, chuẩn bị vỗ xuống thật mạnh.
Đột nhiên một bàn tay to lớn chụp lấy cổ tay của cô.
Bạch Hoài An ngẩng đầu lên đối mặt với Hoắc Tùng Quân với ý cười đang dâng trào trong mặt.
“Hoài An, em đang muốn làm gì?”
Làm việc xấu bị bắt gặp, Bạch Hoài An đỏ bừng mặt vì xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: “Không, em không muốn làm gì hết”
Hoäc Tùng Quân ngắm nhìn bàn tay cô, tươi cười, khuôn mặt xinh đẹp như gió thoảng trăng sáng, lại là sự cám dỗ mơ hồ không thể ta được.
Thanh âm của anh trở nên khàn khàn, giọng điệu chậm rãi nói: “Hoài An, chúng ta hiện tại là vợ chồng hợp pháp, em nếu muốn nhìn thì có thể nhìn một cách quang minh chính đại, anh đều sẵn lòng phối hợp, em không cần thiết phải đánh lén như thế”
Anh nói chuyện với điệu bộ “chỉ cần em ra lệnh một tiếng, anh liền nằm xuống sẵn sàng” làm cho hai bên má của Bạch Hoài An càng trở nên đỏ hơn.
Thật sự khiến cho cô giống như một nữ quỷ háo sắc vậy!
Bất quá nêu anh đã nói vậy, Bạch Hoài An cũng không cần phải khách khí, cô đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh một lượt, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh cẩn thận một tấc lại một tấc.
Từ hầu kết ở cổ đi đến cơ bụng như ẩn như hiện của anh.
Tâm mắt triền miên lại hấp dẫn, Hoắc Tùng Quân bị nhìn đến nuốt nuốt nước miếng, vẫn không thể nào làm giảm bớt được sự khô khốc Bạch Hoài An không quen nhìn bộ dạng đắc chí này của anh, nếu cô còn khen nữa không chừng cái đuôi của anh còn vểnh lên cao hơn.
Cô hắng giọng, đôi mắt hoa đào đen trắng phân mình: “Anh không đem khăn tắm lấy ra, em sao có thể biết được anh so với đàn ông khác cường thế hơn?”
Vẻ mặt bình tính của anh ngay lập tức bị phá vỡ, ánh mắt hoại nghi nhìn về phía Bạch Hoài An.
Anh là đang nói về dáng người, còn Hoài An đang nói về cái gì?
Là đang nói về điều anh đang nghĩ sao.
Vì sao cô lại có thể nói ra những lời này với bộ dáng thanh thuần trong sáng như thế.
Đôi mắt hoa đào đen trắng rõ ràng của cô lộ ra một tia vô tội đầy trong sáng làm cho anh hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không.
Bạch Hoài An thấy anh trưng ra bộ dạng ngốc nghếch lên che miệng cười khúc khích Có thể nhìn thấy Hoắc Tùng Quân trưng ra bộ mặt ngạc nhiên này cũng thật hiếm, cô thật muốn chụp lại cảnh tượng này, lưu lại sau này thưởng thức.
Nhìn Bạch Hoài An nở nụ cười tinh nghịch, Hoắc Tùng Quân rốt cuộc cũng lấy được phản ứng, người này rõ ràng đang đùa giỡn mình, không tốn hơi thừa lời “ba” một cái bàn tay to lớn của anh đánh vào mông Bạch Hoài An.
“Tiểu hỗn đản!”
Thanh âm anh khàn khàn, sau khi đánh xong, lại sợ chính mình dùng sức quá lớn làm cô đau, liền ra sức xoa xoa mông cô.
Bạch Hoài An hai má đỏ bừng, phát hiện bàn tay anh đang không.
thành thật, cắn chặt răng nói: “Em bấy giờ còn chưa qua ba tháng đâu…”
Hoäc Tùng Quân dừng động tác trên tay, nhìn cô thật lâu, dịu dàng đem cô ôm vào ngực: “Yên tâm, anh sẽ không đυ.ng vào em đâu”
Anh sao có thể vì du͙© vọиɠ của mình mà làm tổn thương đến Hoài An.