Anh ta do dự một chút, cắn răng nói: “Nặng thì sinh non, hoặc là khó sinh…”
Sắc mặt Hoắc Tùng Quân ngay lập tức trắng hơn, nắm lấy tay Bạch Hoài An càng chặt hơn.
Sắc mặt mẹ Hoắc và ông cụ Hoắc đều rất khó coi, Bạch Hoài An cũng khổ sở cúi đầu nhìn bụng của mình.
Vốn tưởng răng đứa bé này tới chính là thành quả khổ tận cam lai của cô và Hoắc Tùng Quân, không nghĩ tới chuyện lúc trước lại lưu lại di chứng lớn như vậy.
Bạch Hoài An mấp máy môi, càng căm ghét cả nhà của An Bích Hà.
“Nếu như mấy tháng này, chúng ta bồi bổ tốt cho thân thể Hoài An, có thể hay không..” Mẹ Hoắc sốt ruột định hỏi.
Đột nhiên Hoắc Tùng Quân vẫn luôn âm trầm không mở miệng, anh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự lo lắng, nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, nếu như không có đứa bé này, thân thể của Hoài An dùng thuốc có phải càng nhanh tốt lên một chút không?”
Anh vừa dứt, ông nội Hoắc đã lập tức nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, mẹ Hoắc kinh ngạc đến mức giọng điệu cũng thay đổi: “Hoắc Tùng Quân, con, con đang nói linh tinh cái gì vậy hả?”
Bạch Hoài An cũng nắm lấy tay Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, không nghiêm trọng như vậy đâu, anh đừng căng thẳng”
Cô là người thân thiết nhất với Hoắc Tùng Quân, cũng có thể nhận ra cảm xúc của anh nhanh nhất.
Lúc này, Hoắc Tùng Quân căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, ngón tay đang kéo lấy cô cũng khẽ run rẩy.
Lúc mới biết cô mang thai, Bạch Hoài An thật sự nhìn có thể thấy rõ niềm vui sướиɠ của Hoắc Tùng Quân, cô biết anh rất thích đứa trẻ này, rất mong chờ sự xuất hiện của đứa trẻ này.
Chắc chắn phải cố gắng lắm, anh mới có thể nói rằng anh không muốn đứa con này.
Bạch Hoài An biết rằng anh chỉ quan tâm đến mình, thế nhưng…
Cô đưa một tay xuống sờ vào bụng mình, mặc dù chưa ở với đứa trẻ này được bao lâu, bụng cô thậm chí cũng chưa hề nhô lên.
Đến bây giờ, cô vẫn luôn có một cảm giác không chân thật, giống như mình không hề có thai, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được cô yêu thích đứa trẻ này.
Đứa trẻ này là kết tinh của tình yêu giữa cô và Hoắc Tùng Quân, cô rất muốn được sinh nó ra một cách an toàn, muốn nghe nó gọi cô là “mẹ”, gọi Hoắc Tùng Quân là “bố”.
Có nằm mơ cũng muốn.
Nếu vì như vậy mà phải bỏ đi đứa con, cô sẽ rất buồn, rất tiếc nuối.
Hoắc Tùng Quân không nói gì, nhưng vẫn cố chấp nhìn bác sĩ, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Bác sĩ cũng sợ hãi trước những gì anh vừa nói, anh ta không nghĩ rằng tổng giám đốc Hoắc lại coi trọng vợ mình đến mức ngay cả đứa con cũng không cần.
Điều này đã phá vỡ hoàn toàn nhận thức của anh ta, ánh mắt nhìn Hoắc Tùng Quân cũng có chút kính nể.
Trước đây, anh ta cũng từng chữa trị cho rất nhiều quý bà giàu có, khi gặp phải chuyện như thế này thì hầu như ai cũng chọn giữ đứa con lại, chẳng ai quan tâm đến sức khỏe của sản phụ.
Một số phụ nữ mang thai khác cũng vậy, họ coi trọng đứa con trong bụng hơn, bởi vì sinh thêm con đồng nghĩa với việc có thêm một phần tài sản.
Tổng giám đốc Hoắc trông đáng tin cậy hơn nhiều so với đám nhà giàu đó, cũng có tinh thần trách nhiệm hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, tổng giám đốc Hoắc lại lo lắng hơi quá.
Bác sĩ mỉm cười trấn an: “Tổng giám đốc Hoắc đừng lo lắng quá, cũng không nghiêm trọng đến mức đó. Tôi vừa mới kiểm tra cho mợ chủ xong, nền tảng lúc trước thực sự rất kém. Nhưng chế độ ăn của mợ chủ trong những ngày gần đây đã thay đổi, tôi cũng vừa nhìn thấy phòng bếp đang hầm canh bổ, có phải mấy ngày nay đều uống không?”
Mẹ Hoäc nghe vậy thì gật đầu: “Đúng vậy, vì trước đó Hoài An…”
Bà bất giác định nói về chuyện của Lâm Bách Châu, nhưng lại nghĩ dù sao bác sĩ cũng là người ngoài cuộc, bèn vội sửa lời: “Trước đó Hoài An đã gặp phải chút sợ hãi, vậy nên tôi mới liên tục kêu người nấu canh cho nó, trưa nào cũng uống một bát”
“Những món canh bổ này là do tôi đã hỏi qua một bác sĩ Đông y, chúng có tác dụng bồi bổ khí huyết, không có bất kỳ thành phần nào có hại cho phụ nữ mang thai.”
Bác sĩ nghe xong bèn gật đầu: “Trước khi mợ chủ về nhà tôi cũng có hỏi đầu bếp rồi. Đúng như bà đã nói, những món canh bổ dưỡng đó rất tốt cho cơ thể phụ nữ mang thai. Sau này kết hợp thêm với thuốc của tôi để giữ ấm, cơ thể cô ấy sẽ tốt hơn rất nhiều”