Ngay khi Hoắc Tùng Quân nói ra câu này, cả phòng khách hoàn toàn tĩnh lặng.
Mẹ Lâm vô thức muốn phản bác: “Bách Châu có gì mà không ngoan, nó từ nhỏ không ăn cướp ăn trộm gì, cũng chẳng làm loạn hay gây ra rắc rối, nó..”
Khi bà ấy nói đến đây thì dừng lại một lúc rồi đột nhiên mím chặt môi, không thể nói được nữa.
So với hầu hết các đàn em trong nhóm, Lâm Bách Châu quả thực hơn hẳn, ngoại hình ưa nhìn, tính tình hiền lành, làm việc rất xuất sắc, không bao giờ gây phiền phức cho gia đình, cũng không để người lớn phải xử lý vụ gây rối nào cả.Anh ta cũng không có thói quen gì xấu.
Từ nhỏ anh ta đã được coi như con nhà người ta, hầu như tất cả phụ huynh quen biết đều không có điều gì phàn nàn về cậu hai nhà họ Lâm mà còn bắt con họ học theo Lâm Bách Châu.
Nhưng đấy là những người khác sẽ bị biểu hiện bên ngoài của Lâm Bách Châu mê hoặc nhưng họ là bố là mẹ sao có thể không biết tính cách thật sự của Lâm Bách Châu?
Lâm Bách Châu là con trai thứ hai trong gia đình, sinh thiếu tháng, từ nhỏ đã yếu ớt, người nhà đều coi anh như tấm kính mỏng manh để bảo vệ. Bác sĩ nói phải chú ý sức khỏe của anh ta, không được để tâm lý bị kích động, sợ hãi quá mức.
Rất nhiều người đều cho rằng trong hai đứa trẻ thì đứa trẻ yếu ớt hơn, cần bảo vệ hơn sẽ nhận được nhiều sự quan tâm hơn từ bố mẹ, quả đúng là như vậy, bố mẹ Lâm rất quan tâm đến tình trạng thể chất của Lâm Bách Châu.
Nhưng so với đứa trẻ yếu đuối như tấm thủy tinh mỏng manh, thậm chí đến ôm một cái cũng phải đắn đo vài phút như Lâm Bách Châu thì Lâm Bách Vĩ với tính cách mạnh mẽ, vui tươi cởi mở lại dễ gần hơn với bố mẹ hơn.
Vì vậy, dưới sự dặn dò của người nhà, Lâm Bách Châu từ nhỏ đã rất ngoan, tâm trạng rất ổn định, dường như là người nhà bảo gì anh ta đều làm theo, điều này làm cho cảm giác tồn tại ở Lâm Bách Châu rất thấp.
Ngay cả khi lớn lên, cơ thể của anh ta vẫn không khác gì người bình thường, tính cách và thói quen cũng không thay đổi.
Nhưng người như Lâm Bách Châu, đối với những thứ anh ta thích gì lại có một loại hoang tưởng khác hẳn người thường.
Ví dụ như khi còn nhỏ, anh ta rất quý anh trai mình Lâm Bách Vĩ, nhưng ngày nào anh trai cũng chơi cùng với Hoắc Tùng Quân thế nên anh ta rất ghét Hoắc Tùng Quân và thường xuyên chống lại anh ấy.
Ví dụ như Bạch Hoài An hiện tại.
Cuối cùng anh ta khó khăn lắm mới có tình cảm với một cô gái, nhưng cô ấy lại rơi vào vòng tay của người khác và người cướp đi cô ấy lại là Hoắc Tùng Quân.
Tinh thàn mẹ Lâm có chút hoảng loạn.
Bọn họ đều cho rằng Lâm Bách Châu đã khỏi bệnh, hơn nữa trong lúc đó, tính tình quả thực vui vẻ hơn rất nhiều, thân thể khôi phục,còn đi du lịch một thời gian, hoàn toàn không có ai nghi ngờ.
Lâm Bách Châu đã lừa dối tất cả.
Mẹ Lâm không nói nữa, hầu như tất cả những người có mặt đều quen thuộc với Lâm Bách Châu và tất cả đều im lặng.
Lâm Bách Vĩ vò đầu bứt tóc, chau mày nói: “Việc cấp bách bây giờ là tìm ra Bách Châu đang ở đâu, nó đã dẫn Hoài An đi đâu?!”
Anh thực sự rất sợ Lâm Bách Châu bị ngất đi và thực sự đã làm việc gì sai trái, điều này không chỉ đẩy Bạch Hoài An ngày càng xa, mà còn khiến cho mối quan hệ nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc cũng sẽ kết thúc tại đây, anh và người bạn lâu năm Hoắc Tùng Quân cũng có thể sắp kết thúc.
Điều này hoàn toàn chỉ mang đến tai hại mà không có bất kỳ lợi ích nào.
Bố Lâm nói với vẻ mặt bình tĩnh, giọng trầm: “Tất cả những nơi mà nó có thể đến, chúng tôi đều đã tìm hết rồi nhưng không hề có bất kỳ tung tích nào, Bách Lâm đứa trẻ này rất ít khi chia sẻ chuyện của mình với gia đình thế nên chúng tôi cũng không thể đoán được nó sẽ đi đâu!”
Sau sự việc này, bố mẹ của Lâm Bách Châu cũng nhận ra rằng họ đã có nhiều sơ suất đối với Lâm Bách Châu, thậm chí họ còn không biết con trai mình thường đi đâu.
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân càng ngày càng ảm đạm, hai tay nắm chặt, đột nhiên đứng lên: “Tôi ra ngoài tìm!”
Anh không biết tại sao nhưng trong lòng đang rất hoảng loạn,lo lắng.
Không đợi người khác kịp phản ứng, anh đã mở cửa lao vào trong đêm.
Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên cũng đứng dậy theo: “Chúng ta cũng đi ra ngoài tìm xem.”
Bọn họ phải đi theo Hoắc Tùng Quân, hiện tại tâm trạng anh đang không ổn định, hơn nữa đang là ban đêm, lỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao?
Ba người ra khỏi nhà, phòng khách lại chìm vào im lặng, bố mẹ Hoắc và bố mẹ Lâm đang ngồi đối diện nhau, sắc mặt không tốt lắm.
Vẫn là ông Lâm phá vỡ bầu không khí căng thẳng trước, ông thành thành thật xin lỗi bố mẹ Hoắc: “Chuyện này là sơ suất của chúng tôi. Tôi thực sự xin lỗi. Đợi đến khi tôi tìm được Lâm Bách Châu, tôi nhất định sẽ đưa nó đến tận cửa để xin lỗi để xin lỗi ông bà”
Mẹ Hoặc lạnh lùng hừ một tiếng: “Xin lỗi thì có tác dụng gì, chúng tôi bây giờ chỉ muốn Bạch Hoài An bình an trở về thôi!”
Bố mẹ Lâm cảm thấy xấu hổ, mím chặt môi không nói gì, việc này là lỗi của bọn họ.
Bố Hoắc vỗ vỗ cánh tay của mẹ Hoäc, ra hiệu cho mẹ bớt nóng nảy, sau khi xoa dịu mẹ Hoắc, ông ta ngẩng đầu nhìn bố Lâm: “Đêm nay và ngày mai chúng tôi sẽ tiếp tục phái người đi tìm. Nếu không tìm được thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát, Lâm Bách Châu cũng được coi là một người trưởng thành rồi và phải chịu trách nhiệm về hành động của mình”
Báo cảnh sát?
Mẹ Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng, không thể báo cảnh sát được, nếu mà báo cảnh sát thì mọi người sẽ nhìn Bách Châu như thế nào?
Bà vội vàng nhìn bố Lâm, trong mắt hiện lên sự cầu xin, mong ông ấy nói vài lời, quan hệ giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Lâm trước đây thật sự rất tốt, chỉ cần bố Lâm nói ra thì cũng có thể kéo dài được hai ngày.
Bố Lâm trầm tư một hồi, sau đó gật đầu đáp: “Được.”
Ông ấy tính tình ngay thẳng, cho dù là con ruột của mình nhưng làm sai là làm sai, dù có cảm thấy đau khổ cũng không thể bao che cho nó được.
Mẹ Lâm trừng mắt, ngón tay bấu chặt vào áo bố Lâm.
Bố Lâm quan sát thấy vẻ mặt của vợ mình, cúi xuống liếc nhìn vợ rồi nói: “Lần này thực sự là lỗi của Bách Châu”
Nếu không được sửa chữa kịp thời, ai biết được kiểu cố chấp này sẽ dẫn đến đại họa gì.
Mẹ Lâm cũng không phải là người hồ đồ chỉ là bà ấy quá thương con mà thôi, bà ấy ngơ ngác nhìn bố Lâm, cuối cùng cúi đầu nói với bố mẹ Hoắc: “Được rồi, nếu mai mà vẫn không tìm thấy Bách Châu nhà chúng tôi thì… thì sẽ báo cảnh sát!”
Ba chữ cuối cùng dường như đã vắt kiệt hết sức lực của bà, vô cùng khó khăn để nói ra ba chữ đó.
Nhìn thấy bà ấy như vậy bố mẹ Hoắc trong lòng cũng chẳng thấy dễ chịu nhưng họ cũng không còn cách nào khác.
Bạch Hoài An là người nhà họ Hoắc, bố mẹ Hoäc coi cô ấy như con gái ruột.
Trong khi mọi người ra ngoài tìm Lâm Bách Châu thì Bạch Hoài An cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Cô cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, nhưng khi tỉnh lại vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, cô từ từ chống tay đỡ cơ thể ngồi dậy.
Sau khi ý thức được hồi phục, tinh thần cũng lập tức trở nên tỉnh táo, đưa mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng này rất rộng, được trang trí đơn giản, tươi mới và nội thất tinh tế, đắt tiền, ngay cả chiếc giường lớn cô ngủ cũng là giường công chúa với rèm trắng, rất lãng mạn.
Cô khẽ đung tay đung chân, phát hiện ra những khống chế trước đó đã được tháo bỏ, Bạch Hoài An cúi đầu cười nhạt.
Lâm Bách Châu chắc hẳn rất tự tin khi cảm thấy mình sẽ không thể chạy trốn được.
Cô bước xuống giường đi một vòng quanh phòng, thấy trên bàn trang điểm cũng chất đầy chai lọ, quần áo các loại được xếp ngay ngắn trong tủ.
Tất cả đều mới và đều là size của cô.
Bạch Hoài An nghiến răng, Lâm Bách Châu đã quyết định giữ cô ở đây, hơn nữa những thứ này đều đã chuẩn bị xong, anh muốn giữ cô ở đây trong bao lâu, những điều này cũng có thể chứng tỏ Lâm Bách Châu đã chuẩn bị cho việc này từ rất lâu…
Cô cảm thấy khó chịu, chạy tới đẩy đẩy cánh cửa thì phát hiện quả nhiên là không mở được, cửa phòng đã bị khóa ngoài.
Thấy vậy, Bạch Hoài An lại chạy đến cửa sổ và thấy rằng cửa sổ cũng đã bị khóa.
Bên ngoài trời tối đen như mực, bầu trời đã tối sầm, bầu trời không một vì sao, vô cùng u ám.
Với ánh sáng trong phòng, cô có thể thấy căn phòng mình đang ở là tầng hai. Tuy rằng chỉ là tầng hai nhưng cách mặt đất một khoảng cách rất xa.
Không thể trốn thoát chút nào.
Bạch Hoài An trở nên suy sụp, cô trở lại giường ngẩn người ngồi xuống, trong lòng có chút phiền muộn.
Lâm Bách Châu mặc dù tự tin chắc rằng cô không thể trốn thoát, nhưng cũng không hề thả lỏng cảnh giác, hoàn toàn không để cho cô một tia cơ hội chạy trốn.
Căn phòng rất yên tĩnh, cách âm tốt đến mức bạn thậm chí không thể nghe thấy tiếng ve sầu bên ngoài.cũng có chút kinh ngạc, thật sự rất kỳ lạ.
Ngay khi cô đang khóc cạn nước mắt, cửa phòng đột nhiên mở ra, giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Lâm Bách Châu truyền vào: “Bạch Hoài An, ăn cơm thôi”