Phía trước bên cửa sổ có một người phụ nữ với diện mạo trong trắng, làn da trắng nõn nà đến mức có thể xuyên thấu, khuôn mặt xinh đẹp mà không thể suy nghĩ, cùng với đồ trang sức trang nhã, khóe mắt cong lên lộ ra ý cười, hơi nhếch lên, không dấu được vẻ đẹp nhu mì.
Bạch Hoài An nhìn thấy người tới là Hoắc Tùng Quân, theo bản năng lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn, ánh mắt cong như vầng trăng, môi hồng răng trắng, mang tho một sự tinh khiết cùng với một chút lẳиɠ ɭơ, khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Hoäc Tùng Quân không nhịn được, đi nhanh tới, túm lấy cái eo nhỏ của cô, vốn dĩ nghĩ rằng muốn hôn cô, nhưng lại sợ lớp trang điểm của cô bị phá hư mất, chỉ có thể nhẫn nại vừa cẩn thận hôn lên cổ của cô.
Bạch Hoài An bị hành động của anh khiến cho hai má của cô đỏ ửng, oán trách đẩy khuôn mặt đẹp trai của anh ra: “Anh, anh đừng có để lại dấu, đợi xuống phía dưới nữa em lại không tiện gặp người khác”
Làn da của cô vẫn luôn mềm mại, nếu như Hoắc Tùng Quân có hơi dùng lực một chút, có thể để lại dấu thâm, nhưng mà lễ phục lần này của cô lại lộ vai, sẽ làm cho người khác cảm thấy khó xử.
“Đừng lo lắng, anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút thôi, sẽ không để lại dấu đâu” Âm thanh Hoắc Tùng Quân có chút khàn khàn.
Anh túm lấy thắt lưng của Bạch Hoài An, thở dài một tiếng: “Anh có chút hối tiếc khi để em phải đi ra ngoài”
Anh chỉ nghĩ rằng mình muốn giấu Bạch Hoài An đi, không thể để cho bất cứ người nào nhìn thấy vẻ xinh đẹp này của cô, chỉ có thể để cho một mình mình xem.
“Anh đang nói nhảm cái gì vậy!” Bạch Hoài An cười một tiếng, cầm lấy bàn tay to của anh nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng †a nên đi xuống thôi”
Hôm nay là lễ đính hôn, bọn họ đi xuống để chào hỏi cùng với khách khứa. Hoắc Tùng Quân có chút không tình nguyện bị cô lôi kéo đi, vào lúc đi xuống lầu, đã điều chỉnh được tốt tâm trạng của mình, khiến cho Bạch Hoài An kéo cánh tay của anh.
Các khách mời đã đến đông đủ.
Hai người vừa mới đi xuống lầu, còn có không ít người chào hỏi về phía bọn họ, Bạch Hoài An đã đi theo Hoắc Tùng Quân tham gia tiệc rượu một vài lần, đã quen được không ít người.
Cô nở một nụ cười tươi, nhã nhặn và chu đáo, khiến cho người khác không thể nào bắt bẻ soi mói được. Thật vất vả mới có thể đi qua một vòng người, Sở Minh Nguyệt và Trần Thanh Minh đi về phía hai người, ở phía sau còn có Ôn Thanh Tuyền và Hứa Vi An đi theo.
Hai mắt của Bạch Hoài An sáng lên, tràn ngập sự vui sướиɠ, lôi tay Hoắc Tùng Quân qua bên đó chào hỏi và ôn lại chuyện cũ với bọn họ.
“Hoài An, hôm nay cậu thật xinh đẹp, khiến cho người ta nhìn đến mức không thể rời mắt luôn đấy” Sở Minh Nguyệt đánh giá Bạch Hoài An, cười ha ha nói.
“Cho dù có nhìn mà không thể rời mắt, cậu cũng không thể nhìn chăm chằm vào tớ đâu, Tùng Quân nhà tớ sẽ ghen đấy” Bạch Hoài An ngẩng đầu, trả lời một cách kiêu ngạo.
Một câu nói ra đều khiến cho tất cả mọi người đều phải che miệng cười thầm.
Bị vợ chưa cưới của mình trêu ghẹo như vậy Hoắc Tùng Quân cũng không giận, trên mặt vẫn tươi cười sâu sắc, vẻ mặt cưng chiều nhìn cô.
Lần đầu tiên Ôn Thanh Tuyền và Hứa Vi An nhìn thấy Hoắc Tùng Quân bằng xương bằng thịt này, ở trong lòng đều lặng lẽ đánh giá anh.
Thấy anh thật sự quan tâm tới Bạch Hoài An, trong lòng và trong ánh mắt cũng chỉ có một người là Bạch Hoài An, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Bạch Hoài An nói chuyện xong với mấy người bọn họ, lập tức quan sát những khách mời xung quanh có trong buổi tiệc, tìm một hồi lâu, cũng không có tìm được người mà cô muốn tìm, có chút thất vọng mà hạ mí mắt xuống.
Bà cụ Bạch cũng không có tới đây như những lời mà bà đã nói.
Hoäc Tùng Quân cảm nhận thấy rằng cảm xúc của cô chút tuột xuống, kéo tay cô chỉ nói: “Hoài An, Châu Hữu Thiên cùng với những người khác đang lại đây”
Bạch Hoài An ngẩng đầu, xốc lại tinh thần, đi ra trước cửa xem. Quả nhiên thấy Châu Hữu Thiên cùng với Lâm Bách Vĩ đang nói cười đi về phía hai người.
“Tùng Quân, Hoài An, chúc mừng hai người nha!” Châu Hữu Thiên còn chưa đi tới trước mặt thì đã có âm thanh đón tiếp về phía hai người rồi.
Bạch Hoài An bắt chuyện cùng với hai người xong, lập tức nhìn về phía sau Lâm Bách Vĩ.
Lâm Bách Vĩ cũng biết rằng cô đang tìm cái gì, cười rồi chỉ ra cửa: “Này, anh ta ở bên kia, tối qua vừa mới gấp rút trở về, chính là để tham gia buổi lễ đính hôn của cô”
Trên mặt của Bạch Hoài An lộ ra vẻ tươi cười, lúc này lập tức kéo.
tay Hoắc Tùng Quân đi qua chỗ Lâm Bách Châu. Mấy ngày nay Lâm Bách Châu phải trải qua những ngày hồi phục sức khỏe, tuy rằng vẫn còn gầy, thế nhưng thoạt nhìn vẻ mặt vẫn rất tốt, không khác gì mấy so với sự khỏe mạnh lúc trước.
Anh ta mặc một bộ âu phục phẳng phiu, khuôn mặt nhã nhặn đẹp trai lộ ra sự tươi cười ấm áp, thoáng nhìn cực kì dịu dàng, nho nhã lễ độ Lúc Bạch Hoài An sắp đi tới bên người anh, đột nhiên thấy Lâm Bách Châu hướng về phía sau vẫy tay, một người phụ nữ với dáng người nhỏ bé và gầy, kéo lấy cánh tay của anh ta.
Người này đột nhiên xuất hiện, khiến cho Bạch Hoài An và Hoắc.
Tùng Quân đều sửng sốt một chút. Chẳng qua là cảm xúc trong nháy mắt như vậy, Bạch Hoài An đã lập tức trở lại bình thường, trên mặt lộ ra sự vui mừng và tươi cười.
Bên người của Lâm Bách Châu cũng có một người phụ nữ khác.
xuất hiện, đây là chuyện tốt, chứng tỏ là anh đã hoàn toàn bước tới.
Bạch Hoài An hăng hái thả lỏng tâm trạng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, kéo tay Hoắc Tùng Quân cùng với vẻ mặt tự nhiên đi qua bên đấy.
Vào lúc mà người phụ nữ ấy xuất hiện, Hoắc Tùng Quân vẫn luôn quan sát ngầm phản ứng của Bạch Hoài An, thấy cô không có gì khác thường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, tâm trạng cực kì sung sướиɠ. Xem ra ở trong lòng Bạch Hoài An, thật sự coi Lâm Bách Châu như bạn bè mà thôi.
Tới nay những cảnh giác mà Hoắc Tùng Quân dành cho Lâm Bách Châu, đột nhiên biến mất, lại nhìn thấy anh ta cực kỳ thuận mắt. Vẻ mặt của Lâm Bách Châu có chút nghiêm túc, đang cúi đầu nói chuyện với cô gái bên cạnh, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền tới một âm thanh trong trẻo.
“Lâm Bách Châu!” Âm thanh dễ nghe thanh thúy như vậy, giống những viên ngọc va chạm vào nhau ở trong mùa hè nóng bức, khiến cho người ta cảm giác được một sự tươi mát.
Thân thể anh cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy lúm đồng tiền của Bạch Hoài An, hô hấp hơi ngưng lại một chút.
“Hoài An..” Âm thanh của anh có chút hoảng hốt, nhìn thấy Bạch Hoài An mặc váy cưới màu trắng, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, xách váy chạy về phía anh, giống như tất cả mọi thứ bên cạnh đều biến mất, trong mắt chỉ có một mình cô.
“Cậu hai Lâm!” Đột nhiên âm thanh trầm thấp của Hoắc Tùng Quân khiến cho anh đang ở giữa hành trình tỉnh lại.
Lâm Bách Châu điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt cực kỳ nhanh không để lại chút dấu vết nào, tiếp đón hai người nói: “Tổng giám đốc Hoäắc, Hoài An, đã lâu không gặp”
“Đúng là đã lâu rồi mới thấy anh” Bạch Hoài An cười trong trẻo nhìn anh nói: “Cũng đã hơn ba tháng rồi, em còn trở về muốn tìm anh, mà nghe anh trai anh nói răng anh đã đi du lịch giải sâu. Mấy ngày nay thế nào rồi? Phong cảnh ở bên ngoài có đẹp không?”
Bạch Hoài An trừng mắt nhìn anh, chớp mắt trêu chọc cô gái đứng bên cạnh anh. Cô gái kia mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cực kỳ xinh đẹp, chẳng qua là không biết có phải thẹn thùng hay không, mà chỉ cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn nà, chắc hẳn là một người đẹp.
Lâm Bách Châu cũng có chút không tự nhiên, cảm giác cánh tay bị kéo có chút nóng bỏng, cực kỳ không thoải mái.
“Hoài An, cô ấy, cô ấy là bạn của anh, mới vừa biết nhau được mấy ngày nay..” Anh còn chưa nói xong, cô gái kia lập tức ngẩng đầu lên, thấy rõ được khuôn mặt của cô, Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân đều hít sâu một hơi.
Tại sao lại là cô ta?
Người này không phải ai khác, mà chính là Diệp Lan, con gái của Diệp Văn Bình, đó cũng là vào lúc Bạch Hoài An trở về, có một cô gái xuất hiện và cứ dây dưa trên ghế với Hoắc Tùng Quân.
“Cậu Hoắc, cô Bạch, xin chào!” Diệp Lan ngẩng đầu, tươi cười chào.
hai người một cái.
Cũng không biết rằng có phải do Bạch Hoài An ảo giác hay không, cô cảm giác răng Diệp Lan ở hôm nay, lại càng giống với chính mình.
Vốn dĩ khuôn mặt đã có vài phần giống nhau rồi, thế nhưng hôm nay.
tổng thể cả khuôn mặt đều có chút giống nhau đến không thể nói bằng lời.
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân có chút không vui, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn Diệp Lan, lại nhìn qua Lâm Bách Châu, đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo không rõ ý tứ.
“Cậu hai Lâm, anh có biết mình đang làm cái gì không?”
Lâm Bách Châu sửng sốt một chút, hơi cúi đầu, ánh mắt có chút tối lại không rõ chuyện gì nói: “Tổng giám đốc Hoắc đang nói gì vậy? Tôi nghe có chút không hiểu!”
Hoäc Tùng Quân đang chuẩn bị nói chuyện thì Bạch Hoài An đã nhanh nhẹn kéo cánh tay của anh, nụ cười có chút cứng ngắc nói với Lâm Bách Châu: “Cái kia, thế này, chúng tôi còn phải qua bên kia tiết khách, thật xin lỗi vì không thể tiếp chuyện được, hai người cứ tự nhiêt Nói xong vội vàng kéo tay Hoắc Tùng Quân khi khỏi hai người.
Tìm được một chỗ yên lặng, Bạch Hoài An mới buông tay Hoắc Tùng Quân ra: “Tùng Quân, anh không cần phải tức giận, hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta, ông nội và bọn họ đã mất rất nhiều công sức để chuẩn bị, nếu gây sự xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp”
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân vẫn rất khó coi, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ngập sự tức giận, dáng vẻ như muốn bốc cháy mọi thứ.
“Lâm Bách Châu lại mang một người phụ nữ như vậy lại đây là có dụng ý gì!” Âm thanh của anh khàn khàn, dường như là cắn răng nói ra: “Còn có cái cô Diệp Lan kia nữa, trước kia em cũng đã gặp qua cô ta, ánh mắt có vài phần giống em, hôm nay cố ý trang điểm giống như em, ai biết được có dụng ý gì, dã tâm hiểm ác đều thể hiện rõ ral”
Nhắc tới việc này, trong lòng Bạch Hoài An cũng không thoải mái, chung quy lại là cứ thấy là lạ sao đấy.
Hoäc Tùng Quân nhìn thấy trên mặt cô mất đi vẻ mặt tươi cười, đau lòng vỗ cánh tay của cô, ôm cô vào lòng ngực.
Anh nhớ rõ, lần đầu tiên Bạch Hoài An xuất hiện ở trước mặt mọi người đó chính là ở buổi tiệc sinh nhật của bố Lâm. Khi đó cô ấy lại xuất hiện với thân phận là bạn gái của Lâm Bách Châu.
Tuy rằng vào lúc sau, chuyện của bọn họ đã bị phanh phui, nhưng về cơ bản trong lòng mọi người cũng hiểu được, thân phận của cô gái chính là bạn của cậu hai Lâm, chỉ là ngụy trang, che mắt người khác.
Nhưng quan hệ của Lâm Bách Châu và Bạch Hoài An cũng đã bị nhiều người bàn luận.
Hoäc Tùng Quân rất yên tâm với Bạch Hoài An, biết rằng cô không có tình cảm gì với Lâm Bách Châu, thế nhưng người khác lại không rõ lắm, hôm nay Lâm Bách Châu mang theo người phụ nữ như vậy tới đây, nếu như bị người ta nhìn thấy, nhắc lại chuyện cũ Anh không muốn để cho Bạch Hoài An phải sống trong cuộc sống như vậy, bị người khác bàn luận!
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân càng âm u, chính anh cũng không rõ, Lâm Bách Châu thích Bạch Hoài An như vậy, chắc hẳn sẽ không muốn để cho Bạch Hoài An lúng túng. Vậy thì cậu ta mang theo người phụ nữ đó cuối cùng là có ý gì?