Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 378

Ngô Tiêu Thi cũng là bị chọc tức, cho nên mới vừa đến đã nói những lời này, muốn chọc giận Sở Minh Nguyệt.

Cô ta muốn xem xem mình nói ra những lời như thế nào, Sở Minh Nguyệt còn có thể giữ dáng vẻ bình tĩnh hay không Nhưng làm cô ta thất vọng chính là, Sở Minh Nguyệt chỉ nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, sắc mặt không hiểu: “Gần đây có phải cô rất nóng tính không?”

“Cái gì?” Ngô Tiêu Thi sửng sốt một chút, đề tài này tại đột nhiên lại thay đổi.

Sở Minh Nguyệt giả bộ như phẩy phẩy gió trước mũi mình, chân mày cau lại không thì tại sao nói chuyện lại thối như vậy, cô ăn rồi mới tới đây à? Ăn tỏi hả?”

Hơn nửa ngày Ngô Tiêu Thi mới phản ứng được, hai chân mày tất cả đều là tức giận: “Sở Minh Nguyệt!”

“Xuyt, đừng nói chuyện. Sở Minh Nguyệt làm một động tác im lặng với cô ta: “Nơi này là nhà ăn ở gần trường học, người lui tới đều là học sinh, nếu như cô dạy hư học sinh của trường chúng tôi sẽ không tốt.”

Nói rồi cô ấy nhìn cô ta từ trên xuống dưới một cái: “Quả thật là từ nhỏ tôi không có cha mẹ dạy dỗ, nhưng cô có cha mẹ cũng chưa chắc có dạy dỗ gì”

Cô ấy nói rồi lấy điện thoại di động ra, để Ngô Tiêu Thi nhìn đồng hồ: “Chúng ta đã hẹn là ba mươi phút trước, tôi đợi cô rất lâu, là cô đến trễ trước” Sắc mặt Ngô Tiêu Thi lúc đỏ lúc trắng, thở phì phò thật sâu: “Cô biết rất rõ là tôi mới đi từ chỗ Châu Hữu Thiên tới, khoảng cách từ nơi làm việc của anh ấy đến trường học của cô, không thể nào chỉ cần ba mươi phút, huống chi bây giờ vẫn là giờ cao điểm” “Đó là chuyện của bản thân cô, dù sao cũng là cô hẹn tôi, không phải tôi hẹn cô” Sở Minh Nguyệt nhàn nhạt liếc qua.

“Tại sao Châu Hữu Thiên lại thích loại phụ nữ như cô!” Ngô Tiêu Thi cảm thấy đời này của mình chưa từng tức giận đến như vậy.

“Tôi chỉ là nói lý lẽ” Sở Minh Nguyệt bình tĩnh nuố trong miệng xuống, nhìn cô ta một cái: “Loại người như cô cũng là mối tình đầu của anh ấy, anh ấy thích tôi hẳn là không có gì kỳ lại đâu đúng không.”

Ngô Tiêu Thi cảm thấy luận về nói chuyện, mình nói là không lại cái người tên Sở Minh Nguyệt này, nhìn thì lạnh lạnh lùng lùng, miệng lưỡi người này quá ghê gớm.

“Bớt nói nhảm đi, hôm nay là tôi đặc biệt nói cho cô biết, nếu như cô thức thời một chút thì mau chóng chia tay với Châu Hữu Thiên” Ngô Tiêu Thi ôm ngực nhìn Sở Minh Nguyệt, rõ ràng gương mặt thanh tú nhu hòa, nhưng bởi vì biểu cảm trên mặt, nên phần dịu dàng này bị phá hư hầu như không còn gì.

n Sở Minh Nguyệt thở dài, cô ấy vẫn cảm thấy, lúc ấy ở bệnh viện, lần đầu tiên khi nhìn thấy Ngô Tiêu Thi tương đối thuận mắt.

Khi đó trên mặt Ngô Tiêu Thi vẫn không có biểu cảm cay nghiệt như thế, nhìn qua khiến người ta có một loại du͙© vọиɠ muốn bảo vệ, nhưng bây giờ, chênh lệch rất nhiều so với lúc trước, bịt kín một tầng lệ khí.

Khuôn mặt nghiêm túc của cô ấy nhìn Ngô Tiêu Thì: “Nhưng mà sáng hôm nay tôi đã đề nghị chia tay rồi, Châu Hữu Thiên không đồng ý, tôi cũng hết cách. Ai bảo anh ấy thích tôi như thế, nếu như cô có bản lĩnh, thì cạy anh ấy đi đi, cạy không được thì đừng nói những lời tự rước lấy nhục như vậy: Sở Minh Nguyệt nhún vai, làm ra biểu cảm cô ấy không có cách nào khác.

Ngô Tiêu Thi cắn răng, nhìn chăm chằm cô ấy, khuôn mặt có chút vặn vẹo: “Châu Hữu Thiên đối với cô chỉ là cảm giác mới mẻ, hai người mới ở bên cạnh nhau bao lâu, không quá ba tháng đúng không. Tôi và anh ấy ở bên nhau một năm rưỡi, là chuyện tình vườn trường, còn là mối tình đầu, cô làm sao có thể so sánh với tôi.”

“Nói thật cho cô biết, sở dĩ tôi và Châu Hữu Thiên chia tay, là bởi vì tốt nghiệp ở nơi khác nhau, nếu như ngay từ đầu tôi lựa chọn ở lại thành phố An Lạc, bây giờ căn bản không có chuyện của cô.”

Sở Minh Nguyệt ngưng lại một chút, trong lòng có hơi khổ sở, ở điểm này, quả thật Ngô Tiêu Thi nói đến chỗ đau của cô ấy.

Trước đây Châu Hữu Thiên năm lần bảy lượt đi trợ giúp.

Ngô Tiêu Thi, cho người ta một cảm giác tình cũ chưa dứt. Cô ấy làm bạn gái hiện tại của anh ta, nói không chán ghét, làm sao có thể!

Ngô Tiêu Thi thấy cô ấy không nói, ngoắc ngoắc khóe môi, quan hệ này của cô ta và Châu Hữu Thiên, chính là ưu thế của cô ta.

Nói xong, cô ta lấy mấy tấm hình từ trong túi ra đặt trước mặt Sở Minh Nguyệt: “Cô có biết những người này không?”

Sở Minh Nguyệt chỉ liếc qua, thì đã nhận ra.

Là những người bạn gái trước đây của tuần cảnh, tấm hình trên cùng, là anh ta từng cho cô ấy xem.

“Cô nhìn mặt mũi, ngũ quan của những cô gái này, có phải là đều có hình bóng của tôi” Ngô Tiêu Thi nói có mấy phần sức mạnh, dưới cái nhìn của cô ta, sở dĩ Châu Hữu Thiên làm như vậy, còn là bởi vì trong lòng có cô ta, mới có thể tìm những thế thân này.

Chỉ dựa vào điều, đã có thể để Ngô Tiêu Thi thắng được những người khác.

“Khi đó hai người vừa chia tay, tình cảm chưa hết rất bình thường” Sở Minh Nguyệt cuộn chặt ngón tay, nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì: “Những người ở phía sau kia, không giống cô chút nào hả? Nói cho cùng, anh ấy đã quên cô rồi, cũng bắt đầu cuộc sống mới, chỉ có cô còn sống trong quá khứ, muốn bắt đầu lại với anh ấy” Cô ấy nói ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Tiêu Thi: “Tất cả mọi người đang đi lên phía trước, Châu Hữu Thiên nhìn thấy bao nhiêu phong cảnh, trong lòng sớm đã không còn cô, chỉ có cô vẫn còn đang dậm chân tại chỗ…”

“Ồ, nói như vậy không đúng” Sở Minh Nguyệt khế mỉm cười một cái: Nghe nói ở quê cô cũng từng yêu đương rất nhiều lần, suýt chút nữa đã lập gia đình, sau đó bởi vì vấn đề lễ hỏi, không kết hôn thành công, có đúng không?” Mặc dù là hỏi, nhưng giọng điệu toàn bộ đều là khẳng định.

Sắc mặt Ngô Tiêu Thi trắng xanh, bờ môi run nhè nhẹ: “Cô, cô điều tra tôi?”

Cô ta chỉ vào Sở Minh Nguyệt, thái độ hết sức kích động: “Cô, cô còn tra ra cái gì?” Tại sao cô lại hèn hạ như vậy, thật là đáng sợ. Tất cả mọi chuyện tôi và Châu Hữu Thiên làm lúc trước, cô cũng biết, cô, cô quả thật đúng là biếи ŧɦái!”

Ngón tay Sở Minh Nguyệt dừng lại một chút, nhíu nhíu mày.

Cô ấy không thích Ngô Tiêu Thi dùng cái từ “biếи ŧɦái” này để hình dung cô ấy.

Hoài An nhà bọn họ nói, cô ấy không làm sai, chỉ là không muốn để cho mình trong tình huống không có đề phòng mà chịu tổn thương thôi.

Sở Minh Nguyệt rủ xuống mắt, cô ấy không có kêu người ta theo dõi bọn họ mỗi phút mỗi giây, chỉ là điều tra bọn họ khi ở cùng nhau có hành vi mập mờ cử hay không, chỉ thế thôi.

Nếu như không phải điều tra trước, có lẽ trong một tình huống cô ấy không biết gì, Ngô Tiêu Thi và Châu Hữu Thiên đã ở bên nhau rồi, chỉ có một mình cô ấy ngây ngốc mơ mơ màng màng.

Nếu như không phải sớm biết được tất cả, sáng nay cô ấy cũng sẽ không bình tĩnh như vậy xử lý những chuyện này.

Cô ấy làm tất cả xét cho cùng chỉ là bảo vệ mình, cũng không có làm tổn thương người khác.

“Ngô Tiêu Thi, cô cũng từng điều tra tôi không phải sao?”

Sở Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ta, biểu cảm lạnh lùng: “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, thậm chí còn xấu xa và đọc ác hơn cả tôi, chí ít tôi không nghĩ sẽ chen chân vào tình cảm của người khác, cũng không muốn mập mờ với đàn ông đã có bạn gái.”

Ngô Tiêu Thi ngưng lại một chút, biểu cảm không được tự nhiên, hành vi của nàng quả thật là hành vi của tiểu tam.

Chuông báo trên bàn vang lên, Sở Minh Nguyệt nhìn đồng hồ, hơi không kiên nhân: “Nếu như muốn nói với tôi những điều này, vậy chúng ta cũng không có gì để nói, những điều này tôi đều biết. Ngươi muốn lấy ra thứ gì, hay nói lời đe doạ gì tôi thì nhanh lên một chút, thời gian của tôi hết rồi” Ngô Tiêu Thi lăng lăng nhìn xem cô ấy, vốn dĩ mình tìm cô, là muốn cho cho cô ấy biết rõ sự thật, biết khó mà lui, nhưng tại sao trái lại, mình bị dồn, đi theo tiết tấu của Sở Minh Nguyệt.

Cô ta nhíu nhíu mày, trong lòng có chút thất bại, suy nghĩ một chút, có thể là ban đầu Sở Minh Nguyệt chọc tức cô ta, không để cho cô ta có thể tỉnh táo lại, mới bị cô ấy nắm mũi dẫn đi.

Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Minh Nguyệt nhìn cô, thấy cô ta một hồi nhíu mày, một hồi bĩu môi, cảm xúc trên mặt phong phú, lúc này cầm lấy túi chuẩn bị đi.

Ngô Tiêu Thi nhìn thấy được động tác của cô, vội vàng kéo cô ấy lại: “Sở Minh Nguyệt, tôi cho ngươi biết, Châu Hữu Thiên không thể nào kết hôn với cô, anh ấy dạo chơi nhân gian đã quen, không thích hợp với cô. Những gì cô muốn, anh ấy không cho được!”

Bước chân của Sở Minh Nguyệt dừng lại, lời nói này của Ngô Tiêu Thi cũng xem như nói đến điểm quan trọng.

Đây mới là chuyện cô ấy để ý nhất.

Cô ấy có một đoạn tình cảm ổn tình, có một gia đình hoàn mỹ, không muốn để mình trở lại khi còn bé bị cha mẹ ghét bỏ, những ngày tháng ăn nhờ ở đậu, cũng không muốn để con mình sau này cũng trải qua những chuyện này.

Sở Minh Nguyệt hít thở sâu một hơi, nhìn về phía Ngô Tiêu Thi: “Cô nói đúng, cho nên tôi cho Châu Hữu Thiên một cơ hội, nếu như hai chúng tôi không thể thích ứng, không cần cô nói, tôi cũng sẽ chủ động nói chia tay.” Nói xong cũng quay người đi mất.

Ngô Tiêu Thi ngu ngơ ngồi trên ghế, hơi kinh ngạc.

Cô ta cho là Sở Minh Nguyệt sẽ nói, cô ấy thích Châu Hữu Thiên, dù là như thế nào cũng muốn ở bên cạnh anh ấy, hoặc là nói, muốn cùng anh ấy đối mặt, cùng giải quyết vấn đề.

Nhưng đều không có, Sở Minh Nguyệt nàng cô ấy suy nghĩ lý trí hơn nhiều, hình như cô rất không am hiểu xử lý chuyện tình cảm, có lẽ là hoàn cảnh gia đình mang đến ảnh hưởng.

Tư tưởng của cô ấy chính là, hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay.

Lý trí quá mức nên có chút không gần nhân tình, ngay cả khí chất trên người cô ấy cũng vậy, xa cách lạnh lùng, không dính khói lửa trần gian.

Ngô Tiêu Thi nghĩ vậy, đột nhiên cười lớn.

Như vậy càng tốt, cô ta biết nên làm thế nào rồi.

Châu Hữu Thiên à, anh nhất định sẽ của Ngô Tiêu Thi cô ta.

Dù sao đại thiếu gia giống như anh ta, nhất thời cúi đầu có thể không sao, nhưng với tình cách của anh ta, không thể nào vì Sở Minh Nguyệt mà thay đổi cả một đời.