,Ngay khi Lâm Bách Vĩ nhìn thấy Lâm Bách Châu, cuối cùng anh ta cũng có thể đứng bên cạnh hai người đó thờ phào nhẹ nhõm.
Anh ta nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Bách Châu, ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ: “Bách Châu, em dọa chết anh rồi, dọa chết anh rồi.”
“Em không sao.” Lâm Bách Châu cười nhẹ rồi trả lời, nụ cười anh ta rất nhẹ nhàng, hình như đã trở về với bộ dạng như trước rồi, nhưng hoàn toàn vẫn không giống trước kia.
Lâm Bách Vĩ vỗ vào bả vai của anh ta, nói: “Bách Châu, em lên xe trước đi, anh ở lại chút rồi lên xe sau.”
Lâm Bách Châu gật đầu, cuối cùng nhìn Bạch Hoài An với một ánh mắt rất sâu sắc, nhẹ nhàng cười sau đó quay lưng rời đi.
Đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của anh ta nữa, Lâm Bách Vĩ im lặng một lúc sau đó mới nói với Bạch Hoài An: “Bách Châu, trạng thái gần đây của nó rất không tốt.”
“Anh Lâm, anh có thể nói rõ ràng được không?” Vẻ mặt của Bạch Hoài An có chút nghiêm trọng, gần đây cô luôn bận rộn với công việc của nhà họ Bạch với nhà họ An, không chú ý đến tình hình của Lâm Bách Châu, nhưng chỉ vừa mới gặp mặt cô đã có thể nhìn ra trạng thái của Lâm Bách Châu dạo này cực kỳ không tốt.
Lâm Bách Vĩ nhìn thấy trong mắt cô có sự lo lắng, rồi nói: “Lúc trước tôi đã khuyên nó hãy từ bỏ cô đi, đêm đó, nó rõ ràng đã nghĩ thông rồi, sau này cô đều rất bận, hai người cũng không có thời gian gặp nhau, tôi tưởng rằng chỉ cần thời gian trôi đi, nó nhất định có thể từ bỏ cô hoàn toàn, và làm bạn bình thường với cô, nhưng tình hình lại không được như mong muốn.”
Bạch Hoài An gặt đầu: “Anh ấy quá gầy rồi.”
Vừa nãy khi bị anh ta ôm chặt vào người, cô có thể cảm nhận được xương trên người anh ta nhô ra, hai má gầy gò, cả người đều toát ra hơi thở nặng nề.
“Nó ăn cơm không được ngon miệng, mà cứ ưu phiền mãi, khoảng thời gian này, vì lý do sức khỏe, nó đã xin nghỉ phép ở bệnh viện, ở nhà điều dưỡng. Tối hôm nay tôi đến phòng nó, muốn xem xem nó có ngủ đoàng hoàng hay không, kết quả người không thấy đâu xe cũng mất tích.”
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, anh ta lại lạnh sống lưng cả người toát ra mồ hôi, may mắn là anh ta đã tìm thấy Lâm Bách Châu ở chỗ của Bạch Hoài An, không thì ai mà biết sẽ có chuyện gì xảy ra.“Từ nhỏ tính cách của Bách Châu đã nhạy cảm, cũng rất ngoan, bố mẹ bảo làm gì thì làm cái đấy, đây có lẽ là chuyện việc khác người nhất mà nó đã từng làm. Nhưng cô cũng đừng lo lắng quá, gần đây trạng thái của nó cũng tốt lên nhiều rồi, vừa rồi chắc cô cũng đã nói rõ ràng với nó rồi, chỉ cần điều dưỡng tốt, tất cả sẽ đều tốt hơn thôi.”
Lâm Bách Vĩ an ủi cô, cười nhẹ rồi lại nói: “Cô là một cô gái dịu dàng, cách từ chối người khác cũng rất nhẹ nhàng và dứt khoát, không để cho Bách Châu mơ mộng nữa, cũng không có làm làm tổn thương đến nó, vừa rồi tôi thấy tinh thần của nó đã ổn định hơn rồi. Hy vọng chúng tôi không có gây ra cho cô phiền phức gì.”
Bạch Hoài An nghe thấy câu này nhanh chóng lắc đầu: “Không đâu, Lâm Bách Châu từ trước đến giờ chưa từng gây cho tôi bất cứ phiền phức gì, ngược lại anh ấy còn giúp đỡ tôi rất nhiều, mắt của tôi là do anh ấy trị khỏi đó.”
Nói đến đây, Bạch Hoài An nhìn anh ta một cách khó xử: “Tôi không dám kích động anh ấy, số tiền điều trị tôi để hết trong chiếc thẻ này,…”
Lâm Bách Vĩ lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, cô cũng biết chỗ tiền này đối với chúng tôi cũng không là gì cả, hơn nữa Bách Châu chữa mắt cho cô, trước giờ cũng không nhắc đến tiền. Hơn nữa…”
Anh ta ngập ngừng rồi gật đầu nói: “Hoắc Tùng Quân đã đưa cho chúng tôi từ lâu rồi, nhưng Bách Châu không nhận, sau đó cậu ấy lại gọi cho tôi, còn cho chúng tôi không ít các hạng mục, vợ chồng hai người chính là một, món nợ với Bách Châu sớm đã trả hết rồi.”
Bạch Hoài An nhíu mày rồi cười nhẹ: “Vậy tôi không khách khí với anh nữa, gần đây tôi không thường xuất hiện trước mặt anh ấy, đợi đến khi tinh thần anh ấy ổn định lại, cảm thấy anh ấy buông bỏ được tôi, tôi sẽ đi gặp anh ấy.”
Lâm Bách Vĩ nhìn cô một cách ngưỡng mộ, cô gái này thật sự rất hiểu chuyện, anh ta còn đang do dự không biết nên nói chuyện này như thế nào.
Hai người lại nói thêm vài câu, Lâm Bách Vĩ lo lắng khi em trai mình ở một mình trong xe, vội vàng nói lời tạm biệt với Bạch Hoài An sau đó quay lưng rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, Bạch Hoài An thông qua cửa sổ ở hành làng mà nhìn thấy xe nhà họ Lâm đã rời đi, nghĩ lại chuyện vừa rồi mới xảy ra, cô đứng ngoài cửa sổ rất lâu, đang chuẩn bị đi vào nhà, đột nhiên có người ôm cô nhẹ nhàng từ phía sau lưng.
Bạch Hoài An sửng sốt, sợ tới mức mồ hôi lạnh toát ra khắp cơ thể, cho đến khi cô ngửi được mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay người trừng mắt lên nhìn anh nói: “Hoắc Tùng Quân, sao anh cứ xuất hiện như quỷ vậy, anh không biết dọa như vậy sẽ dọa chết người sao?”
Hoắc Tùng Quân dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô, im lặng một hồi, cũng không lộ ra nụ cười như trước nữa.
“Anh làm sao vậy?” Bạch Hoài An cảm thấy tinh thần của anh hôm nay có chút kỳ lạ, kéo ngón tay anh ra nhẹ nhàng nói.
Hoắc Tùng Quân đột ngột cúi đầu xuống, rồi đột nhiên hôn lấy cô, ngậm lấy đôi môi của cô, nhẹ nhàng hôn cô một lúc rồi mới buông ra.
Giọng nói của anh có chút khàn khàn: “Thật ra lúc Lâm Bách Châu đến nhà em, anh cũng ở đó, anh ta nói gì với em, em nói gì với anh ta, cả Lâm Bách Vĩ nói gì với em, anh đều nghe thấy hết.”
Bạch Hoài An sửng sốt một lúc, cô có chút khó xử, im lặng một lúc không nói gì cả.
“Anh cứ tưởng cậu ta chỉ thích em một chút thôi, nhưng thật sự anh không ngờ đến cậu ta lại thích em nhiều như vậy.” Hoắc Tùng Quân nhíu mày, nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài rồi thở dài.
Nhìn thấy Bạch Hoài An cúi đầu xuống, anh nhẹ nhàng kéo tay cô lại, rồi bế cô vào trong phòng.
“Hoắc Tùng Quân, từ khi nào mà anh phát hiện ra điều đó?”
Bạch Hoài An cau mày, cô vẫn luôn cho rằng Lâm Bách Châu đối với cô chỉ có mối quan hệ của một người bạn bình thường, cô không dám nghĩ đến chuyện khác. Hôm nay nghe thấy lời tỏ tình của anh ta, cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cô đột nhiên bật khóc, bờ vai khẽ run lên: “Em rất buồn, nhưng em không thể nào đồng ý với yêu cầu của anh ấy, em không muốn lừa dối anh ấy, em sợ nếu em mà lừa dối anh ấy, anh ấy sẽ không biết được chân tướng sự thật sẽ càng buồn hơn, càng bị tổn thương hơn… Em không biết nên làm thế nào cả, em chỉ nói những lời mà em muốn nói, nhưng thật sự em vẫn rất sợ, lúc em nói ra những lời đó, em còn không cả dám nhìn thẳng vào mắt của anh ấy nữa.”
Lời nói của Bạch Hoài An rất không lưu loát, vừa nói vừa nghẹn ngào.
Nhưng mà Hoắc Tùng Quân có thể hiểu được ý mà cô muốn nói, anh vòng tay qua ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai cô, nói từng lời một phía sau lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Em đã làm rất tốt rồi, ngoan, không sao đâu, Lâm Bách Châu sẽ khỏe lại thôi. Ngày mai anh sẽ bảo Châu Hữu Thiên giới thiệu cho cậu ta một bác sĩ tâm lý giỏi về phương diện này, chúng ta nhất định sẽ làm cho cậu ta khỏe lại, nhất định có thể.
Bạch Hoài An ở trong vòng tay của anh rồi bình tĩnh trở lại.
Hoắc Tùng Quân đã nói cho cô biết những chuyện trước kia của Lâm Bách Châu mà cô không biết.
“Sau khi biết tâm tư của Lâm Bách Châu, anh và Lâm Bách Vĩ cũng đã nói chuyện với nhau rồi, ngay từ khi bắt đầu cậu ta đã có thiện cảm với em rồi, có lẽ cũng xuất phát từ việc không thích anh.” Hoắc Tùng Quân nói ra những lời này có chút bất lực: “Ngay từ nhỏ, anh và Lâm Bách Châu đã không hợp nhau, bởi vì anh và anh của cậu ta luôn chơi với nhau, nên trong lòng thằng nhóc này có chút bực bội, ngay từ nhỏ cậu ta đã có thành kiến với anh rồi. Sau khi lớn, cậu ta ra nước ngoài học y, hai người bọn anh đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, lúc mà cậu ta trở thành bác sĩ điều trị cho em anh còn không biết.”
Hoắc Tùng Quân vừa nhắc đến chuyện này, Bạch Hoài An đột nhiên lại nhớ ra một vài chuyện.
Lúc mà Lâm Bách Châu mới bắt đầu trị bệnh cho cô, thái độ cũng rất bình thường, hình như là sau khi biết cô là vợ của Hoắc Tùng Quân nên thái độ mới thay đổi hoàn toàn.