Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 496: Người phụ nữ đanh đá

Một đám người chỉ có thể đứng trơ mắt ra nhìn những người kia kéo Hoa Lê đi. Một trận náo động cứ như vậy mà kết thúc. Tô Kim Thư cau mày, cô cũng không ngờ rằng Hoa Lê lại đá vào cái đĩa sắt này, nhưng nói đi nói lại thì nếu như Hoa Lê không quá hung ác thì cũng không có khả năng tự mình nhận lấy hậu quả để rồi phải lưu lạc đến bước đường này, cũng không có gì đáng để đồng tình cả.

Tô Kim Thư trực tiếp quay người rời đi, nhưng cô không hề biết rằng có một bóng người cao lớn đang ẩn mình trong bóng tối tại vị trí VIP trên tầng hai của quán bar và người đó cũng đã nhìn thấy hết cảnh tượng vừa xảy ra trên san nhảy, những ngón tay thon dài kia bấu chặt vào lan can, trên mu bàn tay còn nổi lên gân xanh.

Ở bên kia Lâm Thúy Vân kéo Lục Mặc Thâm đi đến cửa của quán bar, cô vừa vừa rồi vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ bây giờ lại lập tức hất tay Lục Mặc Thâm ra rồi một mình xông ra ngoài cửa quán bar càng nhanh càng tốt. Ánh mất của Lục.

Mặc Thâm lạnh đi, anh ta đuổi nhanh theo ra ngoài. Tuy rằng chân của Lâm Thúy Vân cũng được xem là dài và các tế bào vận động cũng không tồi nhưng so với Lục Mặc Thâm thì chỉ như: đom đóm đọ với ánh trăng mà thôi, Lâm Thúy Hân chỉ mới chạy được trăm mét liền bị Lục Mặc Thâm bắt lại.

“Chạy gì chứ?” Giọng nói bất mãn của người đàn ông vang lên. Nhưng bây giờ Lâm Thúy Hân cứ nghe thấy giọng nói này lại liền tức giận, cô cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi tay của Lục Mặc Thâm.

“Buông ra, liên quan gì đến anh!”Tay của Lục Mặc Thâm cứ như mọc trên người cô vậy, làm cách nào cũng không thoát ra được. Lâm Thúy.

Hân tức giận đến mức đưa tay tát vào mặt Lục Mặc Thâm, anh ta phản ứng rất nhanh liền đưa †ay chặn lại, tay còn lại liền ôm lấy eo cô: “Thật là một người phụ nữ đanh đá”

Lời này của anh ta chính thức chọc giận Lâm Thúy Hân: “Đúng, tôi đanh đá đấy, tôi không nữ tính cũng không có sức hấp dẫn, vậy nên tôi hôn anh anh lại tránh đi, còn ở trước mặt tôi mời người phụ nữ khác nhảy, anh thẳng rồi được chưa? Bây.

giờ có thể buông tôi ra rồi chứ?”

Ánh mắt Lục Mặc Thâm lóe lên, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Sau đó không phải bị cô phá hỏng rồi sao.”

Lâm Thúy Hân càng tức giận hơn: “Được, vậy thì thật có lỗi với anh quá rồi! Vậy bây giờ tôi nhường phòng của tôi cho hai người!”

“Có thể nghĩ hành động tức giận bây giờ của cô la đang ghen không?”

“Ghen cái đầu anh!”Lâm Thúy Hân tức đến mức thở dốc, cô lợi dụng Lục Mặc Thâm không chú ý liền đá một cái. Lục Mặc Thâm nghiêng người tránh rồi dùng tay phải túm lấy cố chân của Lâm Thúy Hân.

Lâm Thúy Hân thường tập nhảy nên cơ thể rất dẻo dai, Lục Mặc Thâm dễ dàng túm lấy chân cô rồi nhấc lên. Lâm Thúy Hân vẫn giữ tư thế một chân giơ lên như vậy, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên vì tức giận: “Lục Mặc Thâm, nếu anh là đàn ông thì mau buông tay ra!”

Lục Mặc Thâm cau mày, lắc đầu suy nghĩ một lúc: “Tôi có phải là đàn ông hay không thì cô sớm biết rồi mới phải, còn về việc có buông tay ra hay không thì tôi buông tay ra đế cho cô đi bar nhảy múa cho người khác xem sao?”

“Tôi có nhảy múa như thế nào, nhảy cho ai xem thì anh cũng không quản được!”Lâm Thúy Hân cố gắng rút chân lại nhưng Lục Mặc Thâm lại không buông tay, anh ta còn không biết xấu hố mà đưa tay lướt dọc theo chân cô, thật sự quá vô sĩ!

“Đồ khốn, mau bỏ tôi ra!” Lâm Thúy Hân bị anh ra giày vò đến mức mất bình tĩnh “Tôi có thể buông tay ra nhưng cô không được chạy” Lục Mặc Thâm vừa buông tay ra, Lâm Thúy Hân liền tùng thêm một cú đá nữa, cô tranh thủ thời điểm anh ta đang né tránh liền bỏ chạy, lúc chạy đi còn quay đầu lại nói một câu: “Tôi đâu có ngu mà không chạy”

Lục Mặc Thâm lạnh lùng nhìn bóng lưng đang chạy đi của Lâm Thúy Hân, anh ta không khỏi nheo mắt lại. Lâm Thúy Hân chạy được một lúc liền quay đầu lại thấy Lục Mặc Thâm không, đuổi theo liền dừng lại để lấy hơi, nhưng cô còn chưa kịp lấy hơi xong thì Lục Mặc Thâm đột nhiên từ trên trời rơi xuống xuất hiện trước mặt cô.

Lâm Thúy Hân bị dọa đến mức trợn mắt há mồm, theo phản xạ cô liên quay người chạy đi. Nhưng lần này Lục Mặc Thâm trực tiếp nắm chặt lấy tay cô, éo cô vào tường rồi cúi đầu hôn cô.

Lâm Thúy Hân dùng sức vùng vấy nhưng cô càng vùng vậy càng khiến cho anh ta hôn mãnh liệt hơn. Mãi đến khi cô bị hôn cho hoa mắt, cảm giác được tất cả không khí trong phổi bị hút cạn đi, hai chân mềm nhũn không thể đứng vững được nữa thì Lục Mặc Thâm mới buông Lâm Thúy Hân ra.

Hai bàn tay to lớn của anh ta giữ lấy cô: “Cô gái đanh đá, sau này còn dám nhảy múa như vậy trước mặt người khác nữa không?”

Lâm Thúy Hân dường như bị hôn đến mức không thở được nữa, vốn còn muốn cứng miệng nói lại nhưng đột nhiên cảm thấy bụng dưới như bị thứ gì đó chọt vào, trong lúc nhất thời liền cảm thấy một cơn nóng bừng xông lên mặt cô.

Thôi xong! Lâm Thúy Hân đột nhiên nhận ra hôm nay cô đã gây ra tai họa rồi, mỗi khi gây ra tại họa thì tên Lục câm thú này không phải nói với mẹ thì cũng là hung hăng trừng phạt cô trên giường. Lần nấy không ở thành phố Ninh Lâm nên anh ta không thể nói với mẹ dược, vậy thì Lục cầm thú không phải muốn gϊếŧ chết cô ta đấy chứ?

Lâm Thúy Hân vừa nghĩ đến điều này, hai chân liền mềm nhũn không còn sức lực: “Không…không đám nữa”

“Thật không dám nữa không?”

Lâm Thúy Hân gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Thật, thật không dám nữa”

“Dạ không?”

“Lời gì?”

Khuôn mặt của Lục Mặc Thâm tối sâm đi, Lâm Thúy Hân liền hiểu ra: “Tính, tính, từ hôm nay giáo sư Lục sẽ là người của tôi, dù là ở thành phố € hay thành phố Ninh Lâm, tất cả mọi miền đất nước, mọi miền đất trên thế giới đều tính!”

Lục Mặc Thâm nhìn chắm chăm Lâm Thúy Hân rồi vươn tay nhéo cằm cô: “Vậy lần sau cô còn dám đem tôi ra đánh cược với người khác nữa không?”

Thì…những lời nói lúc nấy, còn tính Gì chứ? Lâm Thúy Hân ngây người, tên Lục Mặc Thâm này biết được vụ cá cược của cô ấy với Hoa Lê sao? Có nghĩa là lúc nấy anh ta khiêu vũ, cố ý tránh nụ hôn của mình, và sau đó mời Hoa Lê nhảy, chỉ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô làm mấy hành động sau đó.

“Đồ cáo già xảo trái” Lâm Thúy Hân lập tức nổi giận: “Lục Mặc Thâm, anh như vậy là đang chơi xấu có biết không hả?”

“Vậy sao? Vậy ý của cô là những lời vừa nói ra lúc nấy không được tính nữa sao?”

Lâm Thúy Hân bực bội nhìn Lục Mặc Thâm, nhưng cô ấy nghẹn một hồi vẫn không thể nặn ra một câu hoàn chỉnh, bởi vì lúc này người đàn ông kia đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Dường như nếu cô dám gật đầu thì anh ta sẽ có thể xử cô ở đây trong vài phút, Lâm Thúy Hân chọc không được thì không trốn được à? Cô đầu hàng là được chứ gì?

Lâm Thúy Hân tủi thân giơ tay lên: “Tôi nhận thua”