“Đã lâu không gặp.”
Mấy anh chị em nhà họ Lệ cùng nhìn qua đây.
“Cậu Lục, sao hôm nay không đi cùng Lê Duyệt Tư thế?”
Bọn họ còn chưa nói xong, nhân vật có quan hệ không tệ với Lê Duyệt Tư quay qua kéo Lê Duyệt Tư sang hỏi “Duyệt Tư này, Mặc Thâm ở bên kia. Hai người mới không gặp nhau có mấy tháng thôi mà, sao gặp lại lại xấu hổ thế này?”
Lê Duyệt Tư đang tìm cơ hội đến gần Lục Mặc Thâm, mượn luôn cớ này đi qua.
Cô ấy đang tính giả bộ chào hỏi với Lục Mặc Thâm, thì thấy anh ta quơ quơ ly rượu, không chỉ ánh mắt lạnh lùng, mà giọng điệu cũng lạnh cực kỳ.
“Chia tay, muốn tránh xa bàn luận”
Chia tay.
Hai chữ bình thản, đạm mạc, không có chút tình cảm nào.
Mọi người nghe được lời này, biểu tình trên mặt liền cứng lại Nhất là Lệ Nhã Khanh, mặt đầy lúng túng, không nói được gì Mấy tháng trước, không phải hai người đó rất tốt sao?
Hơn nữa đến ngày cưới cũng định rồi, giờ mới qua bao lau, sao nói chia tay liền chia tay luôn vậy?
Lệ Nhã Khanh vội vã cười giảng hòa: “Mặc Thâm, anh biết nói đùa quá, giờ không phải lúc để nói đùa đâu!”
Cô ta nói lời này, ánh mắt còn ra hiệu cho Lục Mặc Thâm.
Lục Mặc Thâm nhận được tần số, quơ quơ ly cao cổ, nói “không sai, tôi chỉ nói đùa thôi”
Mọi người nghe thế, thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Lục cũng thật là! Chuyện như này sao có thể tùy tiện lôi ra nói đùa được chứ?”
“Đúng thế, anh nói thế làm mọi ngư: túng lắm đây, có biết không?”
Lục Mặc Thâm vừa nói xong, sắc mặt Lê Duyệt Tư cũng tốt hơn.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lục Mặc Thâm, đôi mắt mở to, sáng ngời, tràn ngập hy vọng.
Lục Mặc Thâm cúi đầu, môi hơi mấp máy, trong nhất thời, sự chú ý của mọi người lại bi anh †a hấp dẫn: “Nói chia tay với Lê Duyệt Tư thì đúng là nói đùa, phải nói là huỷ bỏ hôn lễ mới đúng”
Huỷ bỏ hôn lễ?
Mọi người chấn động, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Lệ Nhã Khanh không dám tin nhìn về phía Lê Duyệt Tư, phát hiện cô ấy tức đến run người, hốc mắt đỏ hết lên.
Cho đến lúc này, mọi người thực sự tin, lần này Lục Mặc Thâm không có nói đùa “Mọi người cứ nói chuyện, tôi có chút chuyện cần xử lý, không tiếp.”
Lục Mặc Thâm giơ ly rượu, sau đó đi về phía sân trước.
Lệ Nhã Khanh nghiêng đầu nhìn Lê Duyệt Tư: “Duyệt Tư, sao cô không nói với tôi câu nào thế?”
Lê Duyệt Tư nắm chặt tay, ưu nhã trên mặt không giữ được.
“Nói cái gì? Ai cũng bảo muốn huỷ hôn lễ, tôi còn phải nói cái gì?”
Nói xong, cô lạnh lùng quay người rời đi, để lại đám người mặt đầy khϊếp sợ và không dám tin chôn chân tại chỗ.
Anh chị em nhà họ Lệ vốn cũng không biết có chuyện gì xảy ra ở thành phố Ninh Giang.
Vừa vặn lúc này, Lệ Trí Thần và Bạch Ninh Hương dẫn Ninh Lan Kiều xuất hiện.
Ninh Lan Kiều là cháu gái mà Tư Lệnh Phùng yêu quý nhất. Lệ Nhã Khanh vừa thấy cô ta, mắt sáng rực lên, vội vàng tiến lên bắt chuyện với cô 1a.
Bác cả Lệ Trí Bình thấy Lệ Nhã Khanh đi đến, vội đạp thẳng con trai Lệ Minh Hi nhà mình “Cái đồ vô dụng như mày, Lệ Hữu Tuấn không có ở thủ đô, những mấy tháng như thế luôn hả?
Sao mày vẫn chưa tóm được Ninh Lan Kiều về tay mình thế hả?”
Lệ Minh Hi là hoa hoa công tử điển hình ở thủ đô, bình thường lưu luyens bụi hoa, sinh ra đã là bộ dáng dịu dàng Anh 1a lạnh lùng hừ một tiếng, cực kỳ khinh thường mở miệng: “Cha, cha cũng không nhìn kỹ chút đi, vị em dâu kia của cha quản chặt như thế nào! Bình thường ra ra vào vào lúc nào cũng có người ở bên, hận không thể dắt thắt lưng, không phải đề phòng hai vị anh trai thân mến như ngài ra tay hả!
Cái này cha cũng không nhìn thấu sao!”
Lệ Trí Bình nhíu mày: “Thế thì chỉ có thể trách mày không có bản Tĩnh thôi!”
“Con không có bản lĩnh? Con đây dám võ ngực đảm bảo cam kết với ba luôn. Nếu trong vòng một tháng con tán được Ninh Lan Kiều kia về tay, hai chiếc Maserati bản giới hạn mới nhất của năm 2020 được không?”
Lệ Trí Bình tức đến mức đỏ hết gương mặt gia nua lên “Cái thẳng nghịch tử này! Trừ chơi xe chơi đàn bà, mày còn biết làm cái gì hả? không học được ở Lệ Hữu Tuấn kia cái gì, nó đổ hết bao nhiêu tinh lực vào công ty m không thấy sao? Có phải là đợi tất cả sản nghiệp của nhà họ Lệ này rơi hết vào cái nhà nó thì mày mới vui đúng không?”
“Cha, con chỉ hỏi cha một câu thôi, đồng ý hay không đồng ý?”
“được được được, tao đồng ý với mày! Chỉ cần trong vòng một tháng tán được Ninh Lan Kiều về tay, hai chiếc Maseratil”
“Ok, giao cho con đi!”
Lệ Minh Hi dương dương đắc ý chỉnh lại quần áo của bản thân, đi về phía Ninh Lan Kiều.
Trong nhà cũ nhà họ Lệ, nhìn bên ngoài thì có vẻ hoà hợp anh anh tôi tôi, nhưng bên trong thì đấu đá lẫn nhau, cũng chỉ có người nhà họ Lệ hay: Ông cụ Lệ đang ngồi ở chỗ chủ vi, nhìn đám con hậu bối khắp phòng, ánh mắt uy nghiêm quét qua từng đứa một, nhưng mãi mà không thấy gương mặt thân quen nào.
“Cha, cha xem nay, bức tranh này chính là bản phóng to gấp ngàn lần bản gốc đó! Thằng Minh Hi nó tốn không ít công phu mới tranh về được, cha có thích không?”
Lệ Trí Bình cười híp mắt đi lên, tranh công với ông cụ.
Nhưng ông cụ Lệ nhíu mày, sắc mặt khó coi bất ngờ, giọng nói chuyện cũng không tốt: “Thích cái gì mà thích! Tôi chỉ là người lăn lộn trong đất trong cát, không biết được mấy chữ, tranh này coi không hiểu, cầm về!”
Lần này được lắm, nịnh bợ lại vỗ vào chân ngựa rồi, sắc mặt Lệ Trí Bình nhất thời trở nên rất khó coi.
Mà lúc này, thế mà trên mặt những người khác đều là giễu cợt.
Tống Chỉ Manh nhìn về bên phía cửa lớn, lập tức vui vẻ hô lên: “Hữu Tuấn tới!”
Nghe thấy thế, mắt ông cụ Lệ sáng lên ngay, theo bản năng nhìn về phía cửa lớn.
Chỉ thấy Lệ Hữu Tuấn mặc bộ tây trang thuần đen, đi về phía này.
Nụ cười của ông cụ Lệ vừa lên, liền thấy Lệ Hữu Tuấn cũng nhìn về phía bên này đi tới Độ cong khoé miệng của ông cụ còn chưa cong lên được mấy phần, liền xụ mặt xuống Bộ dáng so với khi trước còn tức giận hơn.
Thấy sắc mặt ông cụ thay đổi như thế, mọi người trố mắt nhìn nhau.
Trên mặt Lệ Nhã Khanh và Lệ Minh Hi mang theo nụ cười châm chọc nhàn nhạt, chuẩn bị xem kịch vui.
Ở cửa sảnh lớn, bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, là Tô Kim Thư vô cùng khôn khéo đang ngoan ngoãn đứng đấy.
Đầm dài màu nhạt càng tôn lên khí chất thoát tục của cô, khuôn mặt tỉnh xảo nhỏ nhắn, nụ cười chuẩn mực, như ẩn như hiện, khiến người ta không kiềm chế được mà sinh ra hảo cảm với cô.
Lệ Hữu Tuấn cong cánh tay, ý bảo cô khoác †ay mình.
Tô Kim Thư có chút do dự, dù sao thì từ khi bọn họ bước vào, hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về bọn họ.