Ai ngờ cô ta vừa mới chạm vào tay lái thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau đè xuống cửa xe.
Phó Na Na dùng hết sức kéo ra nhưng hoàn toàn không có cách nào lay chuyển được.
Cô ta tức khắc thẹn quá hóa giận: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Thomas nhìn cô, mỉm cười dịu dàng “Cô chính là trợ lý của cô Lê Duyệt Tư à?”
“Nếu đã biết tôi là ai thì còn không mau thả tôi rai”
“Cô gái này, tôi vô ý đυ.ng chạm chỉ vì muốn mượn một thứ của cô thôi”
Phó Na Na lập tức nảy sinh phòng bị: “Thứ gì? Anh định làm gÏ?”
“Nếu tôi đoán không sai thì cô vội vàng chạy ra sân bay như vậy là định đi tặng đồ đúng chứ?
Chỉ bằng vậy đi, xe của cô không nhanh bằng xe tôi, hay là để tôi tới chạy việc vặt này giúp cô đi?”
Cho đến lúc này, Phó Na Na mới rốt cuộc hiểu rõ được ý đồ của người đàn ông này.
Cô tái mặt nói: “Mơ đi! Mau tránh ra cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát”
Thomas bất đắc dĩ đỡ trán, thở dài một hơi: „ cô gái đàng hoàng với cô thôi. Có điều, nếu thái độ của cô kiên quyết như vậy thì tôi nghĩ tôi có lẽ sẽ rất bối rối, dù sao thì tôi cũng không phải loại người thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề”
Tuy rằng lời nói cực kỳ ưu nhã nhưng sau khi nói xong thì Thomas đột nhiên búng tay một cái.
Ngay sau đó, bảy tám tên vệ sĩ da đen cường tráng bước xuống từ mấy chiếc xe MPV đang đậu cách đó không xa.
Bọn họ cao gần hai mét, dáng vẻ cực kỳ hung hãn, cánh tay còn to hơn so với bắp đùi của người thường, Phó Na Na tức khắc sợ tái mặt: “Các người, các người rốt cuộc định làm gì?”
Người tài xế kia nghe nói thế cũng vội vàng chạy xuống định giúp đỡ.
Nhưng khi vừa xuống xe, thấy khí thế hung hăng của mấy tên vệ sĩ da đen đang bước tới thì vẻ mặt của ông ta cũng lập tức tái nhợt.
Các người… Các người định làm gì hả? Tôi ôi vốn dĩ chỉ định nói chuyện báo cảnh sát đấy!”
Tài xế run lẩy bẩy lấy điện thoại ra định báo cảnh sát nhưng điện thoại còn chưa kịp gọi được thì đã bị cướp mất.
Người da đen kia đứng trước mặt tài xế và Phó Na Na.
Vậy mà lại chỉ dùng một tay bóp méo chiếc điện thoại.
Thậm chí sau khi anh ta dùng hai tay vặn nó thì điện thoại đã lập tức biến thành một cục sắt vụn Thomas nhìn tên vệ sĩ da đen, lưu loát nói bằng tiếng Anh: “Cáp Lợi, nói cho bọn họ biết chúng ta định làm gì?”
Tên vệ sĩ da đen liếc mắt nhìn tài xế, sau đó xoay người bước tới kính chẩn gió phía trước chiếc xe MPV đen.
“Rầm!”
Đấm một đấm xuống Kính chăn gió phía trước tức khắc vỡ vụn rơi xuống đất.
Tài xế và Phó Na Na lập tức ôm đầu, ngồi chồm hổm dưới đất hét to.
Thomas cúi đầu nhìn cô ta: “Cô gái à, cô còn cảm thấy chúng ta nói chuyện với nhau là lãng phí thời gian không?”
‘Vừa nhìn thấy Thomas tới gần, Phó Na Na đã sợ đến mức hồn bay phách tán.
Cô ta hoảng sợ hét lên: “Đừng đừng đừng… Đồ, đồ ở trong túi giấy trong xe, các người tự lấy đi, đừng hại chúng tôi.
Chúng tôi thật sự chỉ lấy tiền làm việc thôi. Xin các người đừng làm hại chúng tôi”
Thomas thấy phản ứng này của cô ta thì mới nở một nụ cười ưu nhã: “Như vậy mới ngoan chứ”
Anh ta mở cửa xe, lấy túi giấy từ phía sau xe ta.
Thomas cầm túi giấy lắc lư trước mặt Phó Na Na: “Chỉ có những thứ này à?”
Lúc này, Phó Na Na đã sớm sợ điên rồi, đâu còn dám nói xạo chứ?
Cô ta liều mạng gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có những thứ đó, không còn gì hết, không còn gì hết”
“Thật đúng là một cô gái ngoan”
Thomas xoay người bước tới chiếc Lamborghini bên cạnh.
Anh ta đang chuẩn bị mở túi văn kiện ra, kiểm tra ảnh chụp bên trong Nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông khác trong xe gọi lại “Thomas, đưa đồ cho tôi”
Thomas hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng: “Son Những bức ảnh ở trong này, anh ta đúng thực không quá phù hợp để xem.
Trong cửa số xe, người đàn ông cúi đầu, chậm rãi lật xem những bức ảnh kia, bên trong có vài tiếng cười châm chọc vang lên: “Chụp cũng không tệ”
Bên kia, nhóm người Phó Na Na đã bị dọa đến run rẩy: “Các người…các người rốt cuộc là ai? Có phải Lệ Hữu Tuấn phái đến hay không?”
Thomas lười biếng dựa lên thân xe, cúi đầu ắc mắt qua người đàn ông phong thái tao nhã bên trong xe.
“Âu Dương Hải, bọn họ nói anh là do Lệ Hữu Tuấn phái đến. Anh nói anh phải hay là không phải đây?”
Âu Dương Hải cụp mắt xuống, đưa túi văn kiện chuyển đến bên cạnh mình. Khóe miệng bắt lấy một nụ cười khó hiểu.
“Tôi là vệ sĩ bên cạnh ảnh hậu hạng A, không có quan hệ gì với cậu chủ của tập đoàn tài chính kia cả”
“Bây giờ…Bây giờ ảnh của các người đã được đưa đến tay rồi, có thể thả chúng tôi đi được không?”
Lúc này, Phó Na Na và người tài xế kia đang bị mấy người cao lớn vạm vỡ mặc đồ đen bao vây.
Hai người ngồi dưới đất, sợ đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
TThomas quay người lại, nhìn vào Phó Na Na: “Những bức ảnh này là cô Lê Duyệt Tư bảo mấy người chụp sao?”
Lúc này Phó Na Na nào dám nói dối nữa: “Không sai, đúng là như vậy”
“Cô gái yêu quý này, cô có thể nói cho tôi biết mục đích của mấy người là gì không?”
Toàn thân Phó Na Na run như cầy sấy, cô ta thấp thỏm nhìn một cái về phía những vệ sĩ mặc đồ đen bên cạnh, hạ quyết tâm một cách khó khăn, nhắm mắt lại, gánh vác mọi ngọn ngành “Đó là, đó là vì, mấy ngày nữa là sinh nhật ông cụ Lệ, cậu chủ Lệ sẽ đưa Tô Kim Thư về gặp mặt bề trên trong gia tộc, Lê Duyệt Tư nhân cơ hội này đưa những bức ảnh đó đến nhà họ Lệ, để toàn bộ người nhà họ Lệ đều nhìn thấy những bức ảnh này, như vậy Tô Kim Thư sẽ không thể lấy cậu chủ Lệ được nữa”
“ôm Trong xe, Âu Dương Hải cười thất “Đưa cô ta về nhà họ Lệ gặp bề trên?”
Phó Na Na bị khí thế lớn mạnh của người đàn ông trước mặt dọa sợ: “Các người…các người rốt cuộc là do ai phái đến? Là Khúc Thương Ly hay là Lệ Hữu Tuấn, hay là Lục Mặc Thâm?”
‘Thomas lắc lắc đầu ngón tau, trong ánh mắt mang theo sự ghét bỏ: “Cô gái này, cô đừng có đoán bừa nữa, trên thế giới này cũng không có mấy người có thể tùy tiện là có thể sai bảo anh ta đâu”
Nói xong lời này, anh ta quay đầu nhìn qua Phó Na Na và người tài xế kia.
“Hình như tôi nhớ rằng quốc gia của mấy người có một câu châm ngôn là thiện ác đều có báo ứng:, tuy rắng các người chỉ lấy tiền rồi làm việc, nhưng lại chạm đến giới hạn của người khác, đương nhiên là phải trả giá”
Nhìn thấy những vệ sĩ mặc đồ đen dần dân tiến lại gần, hai người họ bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Phó Na Na vô cùng hoảng sợ, dựa vào thân xe của xe công vụ: “Tôi cảnh cáo các người, Lê Duyệt Tư là người của nhà họ Lê ở thủ đô, nếu anh động đến tôi, nhà họ Lê sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Thomas cau mày, có chút khó chịu nhìn về phía người đàn ông trong xe: “Âu Dương Hải, vậy bây giờ chúng ta phải xử lý như thế nào?”
Khóe miệng của Âu Dương Hải kéo lên, trên gương mặt vô cùng tuấn tú xuất hiện sự mê hoặc quyến rũ lòng người “Khiến cho bọn họ biến mất”
Vài chữ đơn giản ngắn ngủi mà giống như.
Diêm Vương nắm quyền sống chết trong tay.