Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 371: Tư Vũ Chiến đã tức giận

Vào thời điểm đó, Âu Mỹ Lệ không phải là không có ý với anh Nói cho cùng, lúc ấy, nhà họ Âu đang ở trong tình trạng bấp bênh, cô ấy cần có một người đàn ông đủ thực lực để giúp đỡ bản thân mình.

Cô ấy đã từng lấy lòng, tán tỉnh anh, nhưng cô ấy cũng như bao cô gái khác, bị Lệ Hữu Tuấn từ chối không thương tiếc.

Còn bây giờ thì sao?

Dường như anh đã thay đổi tâm ý của mình vậy, như thể anh muốn thiết lập lại mối quan hệ với cô ấy một lần nữa Khóe miệng của Âu Mỹ Lệ nhếch lên một cách đầy mỉa mai: Thật đáng tiếc, mọi thứ đã quá muộn rồi, vì người đó đã xuất hiện.

Cô ấy nở nụ cười: “Chị Lệ đây thật sự rất xinh đẹp, chúc mừng chị, chị dâu’ Lệ Hữu Tuấn mặt tỉnh bơ, nói: “Nghe nói cô Âu đã đính hôn. Hôm nay cô không đưa chồng sắp cưới của mình đến đây sao?”

Khuôn mặt của Âu Mỹ Lệ hơi biến sắc, cô ấy như vô thức quay đầu lại và liếc nhìn những người vệ sĩ phía sau mình Cô ấy nhận ra hành động của mình có hơi đột ngột nên rất nhanh chóng bình tính lại: “Đương nhiên là anh ấy có tới rồi, chỉ có điều anh ấy không quen với khí hậu ở đây, nên đang nghỉ ngơi ở khách sạn rồi”

“Vậy sao?”

Lệ Hữu Tuấn cười như không cười, mở miệng nói, ánh mắt của anh lại vô cùng sắc bén “Vừa rồi khi cô Âu đi vào, hình như phía sau lưng có bốn người vệ sĩ đi theo, còn có một vệ sĩ nữa đâu, có phải anh ta đã bị lạc đường rồi hay không Âu Mỹ Lệ cau mày: “À, cũng có thể là như vậy.”

“Đã như vậy thì… Lệ Hữu Tuấn không nói lời nào, chỉ lấy điện thoại di động ra, bấm gọi một số điện thoại: “Lục Anh Khoa, cô Âu có một người vệ sĩ bị mất tích. Anh hãy cho người đi tìm anh ta. Nhất định phải tìm được”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói của Lục Anh Khoa bình tĩnh, chắc nịnh: “Vâng, thưa sếp”

Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức dựng cổ áo lên “Ngay lập tức đóng chặt tất cả các cửa ra vào của khách sạn. Đã có ảnh chụp của những người ở đây rồi. Hôm nay, nhất định phải tìm cho ra người kia!”

Trên sàn nhảy, sau khi Âu Mỹ Lệ nghe những lời này của Lệ Hữu Tuấn, trong ánh mất của cô ấy hiện rõ sự bất an và nóng ruột “Anh Lệ Hữu tuấn, không cần phải như thế đâu?”

Động tác của Lệ Hữu Tuấn vô cùng lịch sự, lắc nhẹ chiếc ly trong tay: “Vệ sĩ của cô chưa quen với cuộc sống ở đây, đương nhiên tôi phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà. Cô cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý”

Mặc dù mới chỉ qua lại một lần nhưng Âu Mỹ Lệ hiểu rất rố tác phong làm việc của Lệ Hữu Tuấn Không ai có thể thay đổi những gì anh đã quyết định.

Vì vậy, Âu Mỹ Lệ cũng không tiếp tục níu kéo, ngăn cản anh nữa.

Dù sao cô ấy cũng tin rằng người vệ sĩ kia không thể có đủ bản lĩnh làm như vậy.

Nghĩ đến đây, cô ấy cũng yên lòng hơn một chút: “Boss Lệ đã nhiệt tình như vậy thì tôi cũng sẽ không từ chối. Nhân cơ hội này, tại sao chúng ta không nói chuyện làm ăn trước đi đã?”

Tô Kim Thư đứng ở bên cạnh thấy hai người họ quanh co lòng vòng mãi, cuối cùng cũng chuyển chủ đề sang chuyện làm ăn nên cô kiếm cớ đứng dậy, chuẩn bị rời đi “Hai người cứ nói chuyện làm ăn trước di, tôi đi ra ngoài hóng gi Lệ Hữu Tuấn cũng không ngăn cô lại, chỉ dặn câu dò “Em cẩn thận nhé”

Tô Kim Thư gật đầu, sau đó lên tiếng chào Âu Mỹ Lệ rồi mới quay người rời đi.

Âu Mỹ Lệ nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Lệ Hữu Tuấn, anh đã xem qua bản hợp đồng mà tôi đưa cho anh chưa?”

Lệ Hữu Tuấn gật đầu, trầm tư suy nghĩ: “Đã xem rồi”

“Anh thấy sao?”

“Tôi có một câu hỏi”

“Anh nói thử cho tôi nghe xem, nếu như tôi có thể trả lời, nhất định tôi sẽ không giấu diếm gì cả.”

Khi cô ấy nói điều này, vẻ mặt của Âu Mỹ Lệ cực kỳ bình tĩnh.

Lệ Hữu Tuấn thẳng thắn: “Nhà họ Âu thực sự là một mình cô giữ, hay là còn có một người trợ thủ đắc lực nào khác?”

Tô Kim Thư cầm ly rượu. có chút buồn chán, bước ra ban công, mùi nước hoa trong phòng quá hỗn tạp, cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.

Thực ra mà nói.

Lần này, nếu như không phải Lệ Hữu Tuấn hi vọng mong cô đi, cô thà ở nhà với hai đứa nhỏ còn hơn đi tới chỗ này.

©ô thực sự không có một chút hứng thú nào.

với kiểu tiệc rượu thân mật và ngoại giao như thế này.

Cô vừa mới mở cửa ban công ra đã nghe thấy một âm thanh lanh lảnh vang vọng vào từ bên ngoài.

Đây rõ ràng là âm thanh của một cái bạt tai mà.

Tô Kim Thư sững sờ một lúc, định thần lại rồi nhìn kỹ mới phát hiện bên ngoài ban công còn có hai người đang đứng đó.

Mặc dù đứng trong bóng tối nhưng dựa vào thân hình, gần như Tô Kim Thư có thể khẳng định được: Hai người đó chính là Mộ Mẫn Loan và Tư Vũ Chiến.

Và cái tát vừa rồi, hóa ra là Tư Vũ Chiến tát Mộ Mẫn Loan hay sao?

Tô Kim Thư vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tin được: Làm sao có thể như vậy được?

Có phải là cô bị hoa mắt rồi hay không?

Làm sao Tư Vũ Chiến có thể động tay động chân với Mộ Mãn Loan như vậy được?

Trong mắt tất cả mọi người bên ngoài, đối với Mộ Mẫn Loan mà nói, Tư Vũ Chiến thực sự nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Mà cảnh tượng trước mắt lúc này cũng không phải là giả.

Hình như hai người trong bóng tối cũng nhận ra được có người đang tới gần, và sự thù địch xung quanh họ ngay lập tức bị dập tắt.

Khi hai người họ quay đầu lại, phát hiện người đang tới gần là Tô Kim Thư, sắc mặt của Tư Vũ Chiến thay đổi liên tục, rồi anh ta nhanh chóng xoay người rời đi Còn Mộ Mân Loan vẫn đang đứng yên tại chỗ.

Sau khi bị một cái tát, biểu cảm của cô ta không hề để lộ ra bất kì vẻ đau đớn hay khó chịu gì cả, mà ngược lại, trên khuôn mặt cô ta có một chút gì đó rất bình tĩnh và nhẹ nhõm.

Mộ Mãn Loan mim cười chào hỏi Tô Kim Thư: “Này Kim Thư, hôm nay cô cũng tới tham gia tiệc rượu sao?”

Tô Kim Thư nhìn những dấu ngón tay còn lưu lại rõ ràng trên khuôn mặt cô ta và nhíu mày: “Mộ Mẫn Loan, anh ta đánh cô à?”

Mộ Mãn Loan căn bản cũng không thèm để ý, cô ta xoa nhẹ lên má mình và mỉm cười như thể không có gì xảy ra: “Không có cách nào khác cả, đã muốn vinh hoa phú quý, làm sao có thể không chịu được mấy chuyện oan ức như thế này chứ?”

Tô Kim Thư nhìn cô ta và đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình vô cùng xa lạ.

Cô bước đến và đứng bên cạnh Mộ Mắn Loan.

Không biết có phải do cô đã uống vài ngụm rượu không mà cô cảm thấy có chút hơi say say.

Hoặc có thể là do gió buổi tối hôm nay có chút ấm áp lạ thường, tâm trạng của Tô Kim Thư cũng vì thế mà đột nhiên trở nên bình thản hơn, Tô Kim Thư cười nhạt: “Tôi nghĩ có lẽ cô nên đổi một cái lý do khác thì hay hơn. Có lẽ sẽ dễ dàng thuyết phục tôi hơn một chút. Dù gì thì lúc trước, anh trai tôi có thể cho cô, thậm chí là cho nhiều, thế nhưng cô lại lựa chọn Tư Vũ Chiến”

Mộ Mẫn Loan cúi đầu, trong mắt dường như có một dòng lệ đang trào dâng.

Nếu đứng ở nơi sáng sủa, nhất định Tô Kim Thư có thể thấy được sắc mặt lúc này của cô ta đã hoàn toàn trắng bệch ra.

Mộ Mãn Loan mở miệng, nói một cách bình tĩnh: “Vì vậy, bây giờ chính là lúc tôi phải gánh chịu hậu quả đây”

Tô Kim Thư liếc nhìn cô ta: “Thế nhưng, bây giờ cô đã là diễn viên, nếu như cô muốn rời khỏi anh ta, chắc là không khó khăn lắm đâu, đúng không?”

Mộ Mãn Loan cười lạnh nói: “Đừng nói những chuyện phiền lòng này nữa, cứ coi như tôi là kẻ đuổi theo danh lợi đi! Dù sao thì bây giờ trong mắt cô, tôi cũng không phải là loại người tốt lành gì, có thêm một cái xấu nữa chắc cũng không thấm vào đâu đâu”

Tô Kim Thư bình tĩnh nhìn cô ta.

Khi cô đang định nói thêm điều gì đó thì đột nhiên, cô nhìn thấy một vài bóng người thấp thoáng vụt qua rất nhanh ở tầng dưới.

Người đi đầu không phải ai khác mà chính là Lục Anh Khoa.

Biểu cảm trên mặt anh ta cực kỳ nghiêm trọng, trong một trạng thái cảnh giác cao độ, từng bước đi nhanh gió vào bên trong.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ là Lệ Hữu Tuấn ở đẳng kia đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Tô Kim Thư nghĩ đến khả năng này, cô ngay lập tức quay người lại, chạy về phía sảnh lớn ở đăng kia, cô còn không kịp chào Mộ Mắn Loan.