Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 173: Nói chuyện cho cẩn thận

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Kim Thư hừ lạnh một tiếng, cô quay đầu nhìn sang cậu Tư.

“Nói thật, tấm lòng của cậu Tư to lớn quát”

Sau khi ném ra câu đó, Tô Kim Thư quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình “Cậu Lệ, chúng ta đi trước chứ?”

Ở cạnh Tô Kim Thư lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy cô gái nhỏ này dữ dằn như thế.

Nhưng lúc cô gái nhỏ quay đầu nhìn mình, lại là bộ mặt kiêu kỳ dễ thương, khác hẳn bộ dạng nhe nanh múa vuốt khi nấy.

Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn bất giác cong lên một vòng cung nhàn nhạt, anh nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Được!”

Hai người xoay lưng rời đi, bóng lưng hai người họ vừa khuất, nụ cười trên môi Mộ Mẫn Loan ngay lập tức tắt ngấm.

“Mãn Loan, cô ấy còn có chút trẻ con, em đừng quá để bụng những lời cô ấy nói.”

Cậu Tư an ủi.

Mộ Mẫn Loan xoay người bước ra cũng chẳng quay đầu lại: “Cô ấy nói không sai, thật sự là em đã quá để ý đến bạn trai cũ, chỉ có anh từ trước đến giờ không nhìn thấy rõ mà thôi.”

Nói xong, cô ta bước lên chiếc Porsche đang đậu trước cửa.

Nét mặt cậu Tư thoát chốc cứng đờ, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần lại anh ta bước theo Mẫn Loan lên xe rồi ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Mẫn Loan, hay là chúng ta đính hôn đi!

Đính hôn ư?

Mẫn Loan thấy tim mình nhói lên, cô ta đưa mắt nhìn dòng người tấp nập bên ngoài lớp cửa kính.

Nếu đã không phải là người đó, vậy thì mình cưới ai, có hạnh phúc không? Có quan trọng gì đâu?

Một lúc lâu sau, cô ta mới khẽ nhận lời: “Ừm!”

Cậu Tư thoáng chốc tưởng mình nghe nhầm, anh ta vội vàng xông tới, ngây ngẩn nằm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của Mãn Loan.

“Em nói thật không? Em thật lòng đồng ý đính hôn với anh sao?”

Mộ Mãn Loan lạnh nhạt rút tay ra, dửng dưng hỏi: “Đính hôn với anh và với người khác, có gì khác nhau không?”

Chiếc Bentley Flying Spur bon bon di chuyển trong dòng xe cộ đông đúc.

Lệ Hữu Tuấn quay sang nhìn Tô Kim Thư còn đang ngây người suy nghĩ.

“Lần đầu tiên anh thấy em hung dữ với người khác như vậy”

Tô Kim Thư ngẩn ra, nhưng sau đó cô mau chóng tỉnh táo lại: “Cậu Lệ có thất vọng không?

Lễ nào trong lòng anh, cô phải là một cô gái ngoan, người khác nói gì cũng không được đáp trả, không được phản kháng ư?

“Thất vọng thì không hẳn, chỉ là có chút bất ngờ”

Bất ngờ à?

Cô còn chưa kịp trả lời anh, Lục Anh Khoa ngồi phía trước đã xoay người đưa qua một xấp tài liệu.

Nghĩ đến đó, cô nhẹ gật đầu.

“Tôi thấy nói như vậy cũng chẳng có gì sai, nếu đã thực lòng yêu thương ai đó thì nhất định sẽ muốn tặng cho người ấy tất cả những điều tốt nhất trong khả năng của mình”. Trang trên hình là trang đầu nguồn, mình mong các bạn đọc tại đó để mình có động lực ra chương mới.

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn sang Lệ Hữu Tuấn: “Cậu Lệ, anh nói với tôi chuyện này để làm gì?”

Im lặng một hồi, Lệ Hữu Tuấn nghiêm trang gật đầu: “Em nói đúng!”

Lời còn chưa dứt, anh đã đưa xấp hồ sơ trong tay cho Kim Thư: “Vậy nên, tặng cho em thứ này!”

“Gì vậy?”

Tô Kim Thư cau mày, cô nghi ngờ cầm xấp hồ sơ rồi lại nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái: “Cho tôi sao?”

Cô vừa nói vừa lấy giấy tờ bên trong túi tài liệu ra xem.

Bên trong chính là hợp đồng đấu thầu căn biệt thự nhà họ Tô.

Nghĩ đến những mảnh giấy trị giá ba trăm năm mươi tỈ trên tay mình, áp lực trong lòng Tô Kim Thư tăng lên gấp bội.

Ánh mắt cô dời lên, nhìn đến dòng đầu trên bản hợp đồng.

Chủ sở hữu là tên của cô!

“Bang!”

Trong đầu Tô Kim Thư như có một luồng điện xet qua, khiến cho cả người cô phát ngốc.

“Sao có thể?”

“Chủ sở hữu sao lại là mình được?”

Lệ Hữu Tuấn bỏ ra hơn ba trăm năm mươi tỷ để mua căn biệt thự này, rồi lại âm thầm tặng nó cho mình sao?

Lệ Hữu Tuấn vốn nghĩ rằng sau khi nhìn thấy bản hợp đồng này, cô gái nhỏ này sẽ vui mừng nhảy vào lòng mình. Nào ngờ đâu đợi một hồi lâu, Tô Kim Thư vẫn không có chút phản ứng.

Anh nghỉ ngờ quay đầu nhìn qua, chỉ thấy gương mặt cô trắng bệch, ngón tay cũng gần như trắng bệch níu chặt xấp hồ sơ, Lệ Hữu Tuấn cau mày.

Cô bình tĩnh đặt bản hợp đồng vào trong túi, sau đó cẩn thận cài lại miệng túi, trả lại vào tay Lệ Hữu Tuấn.

“Cậu Lệ.”

“Đừng nói những câu đại loại như: thứ này quá quý giá, em không thể nhận… anh không thích nghe.”

Biểu cảm trên mặt Tô Kim Thư cứng lại.

“Cho dù anh không muốn nghe, những điều nên nói tôi vẫn phải nói. Trị giá bản hợp đồng này là ba trăm năm mươi tỷ, đây không phải con số nhỏ, tôi thật sự không nhận được.”

Lệ Hữu Tuấn lười biếng ngả người ra sau, hai chân thanh lịch bắt chéo lên nhau.

“Vậy nghĩa là những câu vừa rồi em nói với anh đều là giả dối sao?”

Tô Kim Thư ngẩn ra một chốc mới phản ứng lại, mặt cô đỏ bừng: “Có gì đó sai sai?”

Lúc nãy rõ ràng đang phân tích chuyện của Mộ Mãn Loan và cậu Tư.

Hai người kia kẻ có tình người hữu ý, lại còn sắp đính hôn, sao có thể lấy chuyện của mình ra so sánh với họ được?

“Tôi…chúng ta với hai người họ không giống nhau!”

Trong lòng Tô Kim Thư có chút hoảng loạn, cô ấp úng không biết phải nói gì.

Lệ Hữu Tuấn nheo mắt, khẽ nghiêng người sang chỗ cô.

Tô Kim Thư hoảng hốt, trốn về phía sau theo phản xạ.

Hai người kẻ tiến người lùi, cô nhanh chóng bị anh vây vào góc xe.

Tô Kim Thư hoảng sợ ngẩng đầu, toàn thân bị hơi thở của người đàn ông này bao trùm.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô: “Nói thử xem, sao lại không giống nhau?”

Trong giọng nói của anh mang theo chút lạnh lùng, đôi mắt đẹp lóe lên một chút nguy hiểm.

Lúc này Tô Kim Thư thật sự hiểu cảm giác muốn chết cho xong Con người này ngang nhiên uy hϊếp mình như vậy, làm sao mình có thể nói chuyện cho.

đàng hoàng đây?

“Ừm”

Thấy đến lúc này rồi mà Tô Kim Thư vẫn còn phân tâm suy nghĩ đâu đâu, Lệ Hữu Tuấn có chút không hài lòng nheo mắt lại.

“Tôi nói tôi nói” Tô Kim Thư lập tức tiếp lời: “Anh ta, bọn họ là người yêu của nhau.

Nghe…Nghe nói còn sắp đính hôn rồi.

Còn…Còn…Chúng ta…”

Dường như đoán được cô sắp nói gì tiếp theo, Lệ Hữu Tuấn lập tức ngắt lời: “Nói cho cẩn thận”

Tô Kim Thư nghẹn lời Đầu Lệ Hữu Tuấn cúi càng lúc càng thấp, đến hơi thở cũng càng lúc càng áp sát vào mặt cô.