*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Kim Thư ngồi ngay lên đùi Lệ Hữu Tuấn.
Hơi thở của anh phả vào tai của cô, cảm giác tê dại mê người.
Ở trên giường Toàn thân Tô Kim Thư cứng ngắc: “Cậu Lệ Hữu Tuấn thản nhiên nói: “Lúc nãy đã nghe đủ chuyện rồi, bây giờ em vẫn còn muốn xen vào à? Sợ mình chưa đủ phiền phức hay sao?”
Tô Kim Thư bị nói vậy vô cùng tủi thân: “Nhưng mà, lúc nấy tôi nghe thấy giọng nói ở bên ngoài rất giống Thúy Vân”
“Lê Duyệt Tư ở đây, cô ấy không thể đến được”
“Nhưng mà…”
“Em lại không nghe lời rồi”
Lệ Hữu Tuấn không vui, anh cau mày lại Cả người Tô Kim Thư cứng ngắc.
Bởi vì đột nhiên cô cảm thấy có một bàn tay đang xoa eo cô loạn xạ, bắt đầu hành động mờ ám Tô Kim Thư đành dừng suy nghĩ đến việc ra ngoài chào hỏi: “Tôi không ra, tôi ở trong này vậy”
Lệ Hữu Tuấn vừa ý hôn lên má cô “Ngoan”
Ngoan cái đầu anh!
Rõ ràng là bị anh ép buộc dụ dỗ.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài.
Lâm Thúy Vân mặc một bộ lễ phục đen, sau lưng là mái tóc xoăn bồng bềnh quyến rũ.
Đôi môi cô ấy đỏ rực, xinh đẹp mê người.
Cô ấy dựa vào tường, gương mặt lộ ra vẻ chế giễu.
Bà nội nó chứ! Chiều nay cô ấy vừa quay xong quảng cáo là đã bị tên Lục Mặc Thâm bắt ép đến đây.
Suýt nữa thì cô ấy bị dọa cho sợ chết khϊếp rồi.
Cô ấy còn tưởng rằng mặt người dạ thú như giáo sư Lục sẽ uốn nắn lại mình.
Sau khi nhìn thấy Lục Mặc Thâm đen mặt lại, cô ấy mới nói tiếp: “Nếu như việc của tôi xong rồi thì tôi đi trước nhé. Gặp lại sau! À không đúng không đúng… Không gặp lại nữa!”
Nói xong, cô ấy quay người, dáng người thướt tha uyển chuyển bước đi.
Lục Mặc Thâm vì Lê Duyệt Tư mà tâm trạng không tốt, vậy nên anh ta cũng không phản ứng lại với lời nói của Lâm Thúy Vân.
Lúc này, giọng một người đàn ông vang lên từ góc hành lang: “Em gái, em đi một mình à? Hay là tối nay em làm bạn nhảy của tôi nhé.”
Hai tay của Lâm Thúy Vân ôm lấy ngực, cô ấy nhìn người đàn ông béo ú trước mặt, chắc cũng phải đến một trăm cân, cô ấy sợ đến xanh mặt.
Tên béo này có mắt không vậy? Mập như heo vậy mà cũng muốn mời cô ấy nhảy cùng à?
Lâm Thúy Vân khinh bỉ không thèm nói, cô ấy quay người muốn đi.
Nhưng chưa kịp bước đi, gã ta đã tới chặn cô ấy lại: “Đi đâu vậy? Ông đây đang nói chuyện với em đó, em bị điếc hay câm thế?”
Lâm Thúy Vân tức giận, cô ấy kéo váy lên định nhấc chân đạp gã ta.
Đột nhiên eo cô ấy bị ôm lấy, cả người nhẹ hẳn đi.
Cô ấy bị người ta ôm lấy quay một vòng, sau đó nằm gọn trong lòng ai đó.
Cô ấy ngước đầu nhìn, gần như chết lặng, không ngờ lại là Lục Mặc Thâm.
Ánh mắt của anh ta ấm áp, khuôn mặt dịu dàng nói: “Em yêu, tiệc còn chưa kết thúc mà em muốn đi đâu vậy?”
Em yêu?
‘Yêu cái đầu nhà anh!
Con lợn đáng chết!
Dám đυ.ng vào người phụ nữ của đại ca, đáng bị chặt tay!
Khoảng tám giờ tối, buổi đấu giá đã lên đến cao trào.
Đằng trước đã có bảy tám món đồ được đấu giá rồi Tô Kim Thư ngồi trong lòng Lệ Hữu Tuấn, cô phát hiện ra từ đầu đến cuối anh đều không có ý muốn trả giá Tô Kim Thư có chút tò mò nị anh không mua sao?”
“Không mua thì không được đến à?” Lệ Hữu Tuấn lười biếng trả lời.
Tô Kim Thư không nói nữa.
Không mua thì đến đây ngồi để làm gì?
Sao tôi không biết tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thiên lại rảnh rỗi như vậy chứ?
Căn phòng lại rơi vào im lặng Hiện tại đột nhiên MC mở lời: “Cảm ơn sự tham gia của các vị, tám món đồ trước mặt đã được đấu giá xong, bây giờ chúng ta tiếp tục đấu giá món đồ thứ chín. Đó chính là… Biệt thự của Tô Văn Tâm nằm ở núi Nam vùng Giang Ninh.”
“Gì chứ?”
Nghe thấy những lời này, Tô Kim Thư vội đứng dậy.
Cô còn tưởng mình nghe nhầm.
Biệt thự của Tô Văn Tâm ư?
Lệ Hữu Tuấn vẫn nhàn nhã ngồi đấy, anh không hề bất ngờ đối với phản ứng của Tô Kim Thư: “Em không nghe nhầm đâu, chính là biệt thự nhà em.”
Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy thanh vịn, Tô Kim Thư cắn chặt răng.
Dựa vào đâu mà Tô Văn Tâm có thể làm như thế chứ?
Căn biệt thự đó là quà sinh nhật của ông ngoại tặng cho mẹ, dựa vào đâu mà ông ta dám mang đi đấu giá chứ.
Trên sân khấu, MC tiếp tục giải thích: “Tôi tin là mọi người cũng đều biết đến tình hình của Tô Thị, Tô Văn Tâm cũng sắp phá sản. Nhưng mà căn biệt thự đó không thế không nhắc đến, nó ở nơi nhộn nhịp nhất của thành phố Ninh Hải, dù là phong thủy hay vị trí địa lý cũng đều là số một, giá khởi điểm là ba mươi lăm tỷ!”
Tô Kim Thư đứng dậy, bừng bừng tức giận, nhưng sau khi tức giận xong lại cảm thấy bất lực.
Hiện giờ cô ngoài chuyện tức giận ra thì cũng chẳng thể làm gì Viện phí của anh trai mỗi tháng đều do Lệ Hữu Tuấn chỉ trả, cô lấy gì để mua căn biệt thự đó chứ?
Rất nhanh, đã có người bắt đầu ra giá: “Ba mươi tám tỷ”
“Bốn mươi lăm tỷ.”
“Sáu mươi ba tỷ”
“Một trăm lẻ năm tỷ”
Sau khi có người ra giá một trăm lẻ năm tỷ, dường như cả hội trường bùng nổ.
Bởi vì chỉ trong vòng hai phút mà căn biệt thự của Tô Văn Tâm đã từ ba mươi lăm tỷ lên đến một trăm lẻ năm tỷ.
Tô Kim Thư nhíu chặt lông mày.
Cô nhìn sang ghế số 17 bên cạnh.
Mỗi khi có người trả giá, ghế số 17 đề lập tức giơ bảng, hơn nữa mỗi lần tăng đều là mấy tỷ.
Dường như người kia phải lấy được căn biệt thự đó.
Cuối cùng ghế số 17 là ai?
“Một trăm lẻ năm tỷ lần một”
“Một trăm lẻ năm tỷ lần hai, còn ai muốn ra giá nữa không? Nếu như không có..”
Đúng lúc này, một giọng nói sắc bén truyền đến từ hội trường: “Một trăm hai mươi hai tỷ”