*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chỉ là đường đi gập ghềnh khó đi.
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, quay đầu nhìn cô: “Mưa rồi, trời tối đường trơn, ở chỗ này chờ tôi, được chứ?”
“Tôi đi cùng anh” Tô Kim Thư kiên định vô cùng.
Hữu Tuấn không nói thêm gì nữa, dẫn cô lên một chiếc xe việt dã, xuất phát theo đội cứu trợ.
Tốc độ xe rất nhanh, trong xe có mở hệ thống máy sưởi, nhưng cơ thể Tô Kim Thư vẫn còn run rẩy.
Lệ Hữu Tuấn biết đứa bé là sinh mệnh của cô: “Yên tâm đi, đội cứu việc đã cử bốn phân đội, lân này chúng ta đi là để đón thằng bé”
*Ừ..” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Kim Thư tái nhợt, cô gật gật đầu.
Cô rất áy náy.
“Nghe nói, trong mấy ngày tôi không ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện?” Lệ Hữu Tuấn mở miệng hỏi, muốn làm giảm sự chú ý của cô.
€ó lẽ bởi vì vừa rồi rất sợ hãi, cho nên bây giờ nhìn Lệ Hữu Tuấn, Tô kim Thư không kìm lòng được mà muốn nói hết ra: “Nhà họ Vương… Muốn đưa hai con trai đi”
“Nhà họ Vương?”
*Ừ. Chúng tôi đã làm xét nghiệm DNA, hai đứa bé…”
Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư không thể nói tiếp được nữa, lập tức đoán ra được kết quả xét nghiệm DNA.
Sâu thẳm trong con ngươi lóe lên ánh sáng, trong đầu hiện lên bộ dáng đáng yêu của hai đứa nhỏ: “Nếu cô không muốn, hai đứa bé vẫn mãi mãi mang họ Tô”
Tô Kim Thư ngạc nhiên một chút.
Quay đầu nhìn anh.
Đột nhiên nhớ tới những lời của Vương Bích Vân nói.
Bây giờ xã hội được cai trị bởi luật pháp, đều có thể giở thủ đoạn được. Đổi trắng thay đen sẽ là một chuyện rất lớn.
Cô lắc đầu: “Tôi biết anh có thể làm được việc này, nhưng sức mạnh dư luận không thể nào lường trước được…”
Xe đột nhiên đi chậm lại Khuôn mặt anh tuấn của Lệ Hữu Tuấn tiến tới gần: “Cô… Đang lo cho tôi sao”
“Lệ Hữu Tuấn, cảm ơn anh đã dùng chuyện tán gẫu để dời đi sự chú ý của tôi, anh vẫn nên tập trung lái xe đi”
Người đàn ông cười: “Cô vừa rồi, có phải đã suy nghĩ hình ảnh gì đó không lành mạnh không?”
” không có” Tô Kim Thư cao giọng nói.
“Chắc chắn có.”
“Anh đừng nói bậy” Mặt Tô Kim Thư đỏ lên trong nháy mắt.
Bởi vì anh đã đoán đúng rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của người phụ nữ, Lệ Hữu Tuấn không nhịn được mà nhéo nhéo hai má của cô một chút: “Đồ nghĩ một đẳng nói một nẻo”
Tô Kim Thư đẩy tay anh ra, tiếng nói không kìm lòng nổi mà nói nhẹ nhàng: “Anh đừng nói hươu nói vượn.”
Lúc này, Lệ Hữu Tuấn không véo má cô nữa, buông lỏng tay ra: “Vậy thì xuống xe đi”
“Hả?”
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của người phụ nữ này, cặp mắt to đầy nước mắt nhìn mình, Lệ Hữu Tuấn lại có cảm giác xúc động muốn hôn cô.
Anh nhìn cô: “Đường lên núi rất khó đi, xe không vào được. Cô nghĩ rằng tôi và cô xuống xe làm gì?”
Tô Kim Thư lập tức xấu hổ.
Xuống xe, nhìn ngọn núi là một màu đen âm u Đêm đã khuya, ngọn núi này rất lạnh.
Phía trước có ánh đèn lờ mờ, có tiếng loáng thoáng nói chuyện truyền đến.
Tô Kim Thư lập tức tỉnh táo, chạy nhanh đuổi theo.
Cô rất muốn biết tin tức của Duy Hưng.
Đường núi lầy lội, Tô Kim Thư bước từng bước về phía trước, mỗi bước đi rất khó khăn.
Đột nhiên, cổ tay bị nằm lấy.
Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy, kéo cô đến bên cạnh mình: “Ngu dốt”
Cô cần môi, cô không có sống ở vùng núi, loại đường này cô không có kinh nghiệm đi Cô bước đi gặp rất nhiều khó khăn Không được vài bước lại suýt chút nữa đã ngã sấp mặt.
Lệ Hữu Tuấn dừng lại, quỳ gối xuống: “Lên đây”
Tô Kim Thư cắn môi, chỉ là cô không từ chối.
Sức khỏe của cô không được tốt, bản thân cố gắng chỉ làm chậm thời gian tìm kiếm lại Cô ngoan ngoãn lên lưng Lệ Hữu Tuấn để anh cống.
Cơ thể anh rất ấm áp, lưng rộng, làm cho người ta có một cảm giác an toàn.
Tim Tô Kim Thư đập nhanh, nói: “Cảm ơn anh”
Lệ Hữu Tuấn là aï?
Là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Thiên, người đàn ông khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, một tay che trời.
Tự nguyện vì mình và đứa bé, ở trong rừng núi rậm rạp này, nắm tay mình, cõng mình, chân tay lầy lội…
Cô không ngốc, cô hiểu hết được tất cả chuyện này.
Dù sao, hai đứa con trai và anh không có quan hệ máu mủ.
Như vậy Lệ Hữu Tuấn lại làm cho nội tâm Tô Kim Thư dao động.
Quả thật…
Anh tuy xấu xa, nhưng cũng trọng tình trọng nghĩa.
Nếu người phụ nữ nào có được tình yêu của anh, chỉ sợ thế giới này cô ấy là người may mản có một không hai?
“Phải cảm ơn tôi đấy, giữ chút sức lực đi.”
“Sức lực?”
“Một lần không có nhớ gì nữa, thật sự là đáng tiếc. Bác sĩ Tô có thể cố gắng làm, để cho tôi hoàn toàn nhớ lại.”
“Lưu manh…”
Tên lưu manh này.
Vừa mới cảm thấy anh rất tốt Quả nhiên là không thể đổi được cái tính xấu xa được mà.
Tuy Tô Kim Thư không nặng, nhưng dù sao cũng là cống một người.
Chậm chạp đi nên hai người bị lạc khỏi đội ngũ tìm kiếm.
Cũng may trên tay Lệ Hữu Tuấn có cái bộ đàm, có thể liên lạc với đội ngũ tìm kiếm.
“Lệ Hữu Tuấn, chúng tôi vừa phát hiện ra rằng chiếc iPad của Duy Hưng có gắn một thiết bị theo dõi bên trong. Nhưng không thể tìm thấy được dấu vết, chúng tôi nghi ngờ đồ vật này vẫn còn trên người cháu bé. Chứng tỏ cháu bé vẫn đang ở trên ngọn núi này, chúng tôi đang phong tỏa đường đi”
Vừa nghe thấy tin tức của bên kia truyền đến, ánh mắt Tô Kim Thư sáng lên.
Lệ Hữu Tuấn cười một cái: “Không nghĩ rằng cô ngu dốt như vậy mà lại sinh ra một đứa bé thông minh đến như thế”
“Anh có thể khen Duy Hưng thông minh, nhưng có thể đừng đá xéo tôi được không?”
Biết được có thể sẽ tìm được Duy Hưng, Tô Kim Thư cũng bỏ được tảng đá trong lòng xuống.
Cô thấy đường núi ở đây cũng tốt, lập tức giấy giụa muốn xuống Lệ Hữu Tuấn cười nói: “Cô ở chỗ này chờ tôi một chút.”
Tô Kim Thư đưa mắt nhìn xung quanh, tối om.
Trong lòng quýnh lên, cô vội vàng ôm lấy tay anh: “Lệ Hữu Tuấn, anh đi đâu vậy? Tôi với anh cùng đi”
Lệ Hữu Tuấn lấy đèn pin soi đến đoạn suối cạnh vách đá: “Cô xác định muốn đi cùng tôi sao?”
Anh muốn đi tìm chút nước uống.
Vừa mới xuống máy bay, bản thân lại đi đường xa như vậy, khẳng định là rất mệt và khát.
“Tôi, tôi ở đây chờ anh.”
Tô Kim Thư ngượng ngùng nói.
Lệ Hữu Tuấn đi rồi, bóng dáng càng ngày càng nhỏ.
Tô Kim Thư nhìn bốn phía tối om, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong Thời gian trôi qua từng giây, giống như đã rất lâu rồi Sao Lệ Hữu Tuấn vẫn chưa trở về?
Cô rất sợ.
“Lệ Hữu Tuấn, anh có ổn không?” Tô Kim Thư to giọng gọi, đi đến chỗ Lệ hữu Tuấn vừa đi.
Không có tiếng đáp lại.
Bên kia rất yên ảng Vừa rồi anh đi đến con suối ở bên cạnh vách đá đen, chẳng lẽ anh đã ngã xuống dưới rồi?
Vì tưởng tượng vậy nên trong lòng Tô.
Kim Thư lại càng thêm lo sợ.
Cô dò dẫm đi tới bên kia: “Lệ Hữu Tuấn, anh nói chuyện đi? Lê Hữu Tuấn… Anh đừng như vậy, tôi sợ lắm… Tôi! A”