Diệp Lăng Phi cùng Phương Linh ngồi trong quán cà phê tới gần giữa trưa, nhận được điện thoại của Bành Hiểu Lộ gọi tới, Diệp Lăng Phi mới tạm biệt Phương Linh, hai người để lại điện thoại, sau này có thể liên hệ. Diệp Lăng Phi từ trong quán cà phê đi ra, tay cầm điện thoại, vừa đi vừa nói chuyện:
- Hiểu Lộ, làm sao thế, sao em lại gọi điện cho anh vào lúc này, chẳng lẽ muốn cùng đi ăn cơm với anh sao?
- Là Đường Đường bảo em hỏi anh bao giờ thì bố trí phòng điều trị xong, cậu ấy cho rằng bây giờ anh nên bắt đầu điều trị!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Chỗ đó anh đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là anh không có thời gian đến xem thế nào, ừm, thế này đi, chiều nay chúng ta cùng đến đó xem xem, tiện thể gọi theo Đường Yên nữa!
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại bổ sung,
- Chi bằng trưa nay cùng anh ra ngoài ăn một bữa!
Bành Hiểu Lộ do dự một chút, sau đó cũng đồng ý:
- Được rồi!
Buổi tối Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sẽ đi gặp Bạch Cảnh Sùng, hắn không nóng lòng đến gặp Bạch Tình Đình, sau khi chuyện Đới Vinh Cẩm được giải quyết ổn thỏa, Diệp Lăng Phi cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, có thể hảo hảo nà thư giãn một chút. Hẹn với Bành Hiểu Lộ chỗ dùng cơm, chỗ đó cách quân khu mà Bành Hiểu Lộ ở cũng không quá xa, lúc Diệp Lăng Phi lái xe tới đã nhìn thấy xe cỉa Bành Hiểu Lộ đã sớm đậu ở trước cửa nhà hàng rồi. Không ngờ là Bành Hiểu Lộ lại đến sớm như vậy, Diệp Lăng Phi còn cho là mình sẽ tới trước, nhưng không ngờ Bành Hiểu Lộ còn tới sớm hơn hắn.
Bành Hiểu Lộ chỉ tới một mình, không đi cùng với Đường Yên, cô không mặc quân trang mà giống như một cô gái bình thường mặc váy và một chiếc áo len cỡ lớn. Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Bành Hiểu Lộ, vốn định là sẽ ngồi đối diệvới Bành Hiểu Lộ n, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại ngồi xuống bên cạnh Bành Hiểu Lộ, đùi hắn kề sát vào đùi Bành Hiểu Lộ, cảm giác đó khiến cho Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới tình cảnh lần trước hắn thân mật với Bành Hiểu Lộ ở trong khách sạn, chuyện đó đã trôi qua lâu rồi, nếu không phải sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ hắn và Bành Hiểu Lộ sẽ trở nên gắn bó như keo sơn. Nhưng hiện giờ vẫn chưa muộn, Bành Hiểu Lộ đã chủ động mà đưa tay qua đây đặt ở Diệp Lăng Phi đại tuǐ lên, nói:
- Hai ngày nay Đường Đường luôn phụ đạo cho em, cũng không biết cậu ấy phụ đạo có hữu hiệu hay không nữa!
Trong lúc nói chuyện hai má Bành Hiểu Lộ không khỏi đỏ hồng lên, cô cầm lấy thực đơn, nói sang chuyện khác:
- Ăn cơm đi, chiều nay cùng Đường Đường đến xem phòng trị liệu, Đường Đường nói bệnh này của anh nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ càng ngày càng nghiêm trọng!
Những thứ này Diệp Lăng Phi đã sớm biết, lúc trước Đường Yên cùng đã nói với Diệp Lăng Phi như vậy, Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ lại nhắc đến vấn đề này, trong lòng cũng không cảm thấy gì, trái lại tay của hắn không nhàn rỗi, nắm lấy bàn tay của Bành Hiểu Lộ, định kéo tay Bành Hiểu Lộ đặt xuống hạ bộ của hắn, một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trần trụi. Bành Hiểu Lộ không dám nhìn Diệp Lăng Phi, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay rất nóng, tim đập thật nhanh, Diệp Lăng Phi thì giống như là không có chuyện gì vậy, gọi nhân viên phục vụ mang tới hai món ăn và một món canh, tiện thể gọi thêm hai chai bia, bia này không phải để Bành Hiểu Lộ uống, là chính bản thân hắn định uống bia. Bành Hiểu Lộ giật giật tay, muốn rời khỏi vùng hạ bộ của Diệp Lăng Phi, nhưng không ngoài Diệp Lăng Phi lại dùng sức nắm lấy tay cô, Diệp Lăng Phi ghé miệng đến bên tai Bành Hiểu Lộ, thấp giọng nói:
- Thế nào, em có còn sợ nó nữa không?
Bành Hiểu Lộ lẩm bẩm nói:
- Đường Đường nói ít nhất phải một hai tuần, đây là bệnh tâm lý của em, cũng không phải hai ngày là có thể chữa trị được!
Bành Hiểu Lộ nói xong lại muốn rụt tay về, lần này, Diệp Lăng Phi rốt cục cũng buông ra không ngăn cản Bành Hiểu Lộ nữa.
- Anh biết là như vậy mà!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Cô nàng học tâm lý Đường Yên có lẽ không phải vì em hay vì anh đâu, tuy ngoài miệng cô ta nói là vì giúp em, nhưng anh cứ có cảm giác cô ta nhằm vào cái tên Johann Vương đó kia, ai biết rốt cuộc trong lòng cô ta có suy nghĩ gì, anh chỉ cần khẳng định cô ta sẽ không hại anh là tốt rồi!
- Anh không nên nói bậy, Đường Đường sẽ không hại anh đâu, em rất hiểu Đường Đường, lần này cậu ấy về nước chính là để giúp em đấy!
Bành Hiểu Lộ không muốn để Diệp Lăng Phi đánh giá Đường Yên như vậy, Diệp Lăng Phi cũng không muốn tranh luận với Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ đã không muốn mình ngươi nói Đường Yên, vậy hắn không nói thì tốt hơn, hiện giờ hắn chỉ muốn ăn cơm với Bành Hiểu Lộ, không có ý gì khác. Diệp Lăng Phi cười cười, vòng tay ôm eo Bành Hiểu Lộ, nói:
- Anh biết rồi, anh chỉ tùy tiện nói như vậy thôi, Hiểu Lộ, em đừng tức giận, nào, để anh nhìn xem có xinh đẹp hơn không!
Bành Hiểu Lộ trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, tức giận nói:
- Chẳng lẽ trước kia em rất xấu sao?
- Tất nhiên không phải như vậy, anh chỉ muốn xem xem có phải em hấp dẫn hơn trước kia không, ngực cũng to hơn, mông thì tròn trịa hơn, so với trước kia em quyến rũ hơn rất nhiều!
Bành Hiểu Lộ không khỏi lộ ra vẻ mị hoặc của một cô gái, cô thò tay véo đùi Diệp Lăng Phi một cái, mị thái mười phần, nói:
- Không cho phép anh nói lung tung!
Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng kiều mỵ đó của Bành Hiểu Lộ, không nhịn được ghé môi hôn lên Bành Hiểu Lộ một cái, sau đó tay hắn dang ôm em Bành Hiểu Lộ tròn cũng bắt đầu mò xuống đặt lên bộ mông căng tròn của cô, Bành Hiểu Lộ gắt giọng:
- Không được làm bậy!
Diệp Lăng Phi thu liễm rất nhiều, lúc ăn cơm, hắn không có quá nhiều cử chỉ thân mật, chỉ có điều, trái lại thỉnh thoảng hắn còn cho Bành Hiểu Lộ ăn, những người phụ nữ vốn tính quật cường như Bành Hiểu Lộ giờ phút này giống như một chú chim nhỏ ở bên cạnh, bất kỳ một người đàn ông nào cũng đều có cảm giác thỏa mãn, Diệp Lăng Phi cũng vậy, hắn càng muốn hưởng thụ quá trình đó. Vu Đình Đình, Đường Hiểu Uyển cũng từng bị Diệp Lăng Phi cho ăn như vậy, nhưng thực chất tình cách bên trong của các cô vốn là nhu nhược, Diệp Lăng Phi không có cảm giác thỏa mãn mãnh liệt cực độ như với Bành Hiểu Lộ, thực chất bên trong đàn ông là khát vọng chinh phục phụ nữ, càng là phụ nữ quật cường càng có thể khiến cho đàn ông muốn chinh phục, giờ phút này này khát vọng chinh phục trong lòng Diệp Lăng Phi đã nhận được sự thỏa mãn lớn nhất.
Phòng điều trị được Diệp Lăng Phi bố trí ở tầng mười tòa nhà Phượng Hoàng, cả tầng mười đều được Diệp Lăng Phi mua lại, dựa theo yêu cầu của Đường Yên, bố trí các loại dụng cụ chữa bệnh, ở chỗ chính giữa phòng điều trị đặt một màn hình tinh thể lỏng cực lớn, Diệp Lăng Phi đi tới nằm thử lên giường bệnh, cảm giác cũng không tệ lắm.
- Đường Yên, cô thấy nơi này thế nào, không biết có phù hợp với yêu cầu của cô không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Có tiền quả là tốt, hiệu suất làm việc thật là cao!
Đường Yên cười nói,
- Tôi thừa nhận nơi này anh bài trí rất phù hợp yêu cầu của tôi, tôi thấy bây giờ có thể bắt đầu điều trị được rồi!
- Ngay bây giờ, ở đây sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đương nhiên, không phải bây giờ thì anh định để lúc nào?
Đường Yên ngồi xuống cạnh giường, tay phải của cô đặt xuống giường, nói:
- Tôi nghe nói Johann Vương sắp trở lại rồi, Diệp Lăng Phi, nếu tôi không tranh thủ thời gian điều trị cho anh thì có thể anh sẽ không có thời gian để chuẩn bị chuyện này đâu, Johann Vương sẽ không cho anh thời gian!
Nghe Đường Yên nhắc đến Johann Vương, Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Chẳng lẽ giữa tôi và hắn nhất định phải tranh đấu sao, tôi đã sớm cảm thấy chán ghét rồi, không có việc gì mà cứ phải tranh giành, rất nhàm chán, chi bằng cô nói cho tôi biết làm thế nào để xử lý hắn đi!
Đường Yên cười khanh khách, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết sao?
- Tôi không nghĩ là cô sẽ nói!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi luôn cho rằng cô rất yêu Johann Vương!
- Không phải vậy!
Đường Yên nói chắc như đinh đóng cột,
- Chỉ là tôi không cam lòng bị hắn khống chế ra lệnh cho tôi, hắn là kẻ ưa thích chơi trò chơi, mà phụ nữ đối với hắn mà nói chỉ là chiến lợi phẩm, anh có tin không, hắn có thể nhìn chằm chằm vào phụ nữ khỏa thân mà không có phản ứng, cho dù người phụ nữ đó xinh đẹp kiều diễm thế nào, hắn cũng sẽ không động tâm, hắn có nguyên tắc của mình, chỉ là tôi không hiểu rốt cuộc nguyên tắc của hắn là cái gì, hoặc có thể nói là hắn thích cảm giác của kẻ chinh phục!
- Quả nhiên là tên biếи ŧɦái, chẳng trách tên này luôn khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, nguyên lai hắn là một tên biếи ŧɦái!
Diệp Lăng Phi nghe Đường Yên nói xong giống như là đã hiểu ra chuyện gì, bảo:
- Đối đãi với một tên biếи ŧɦái, điều tôi phải làm là so với hắn càng biếи ŧɦái hơn, tôi nghĩ là tôi nên hung hăng nện hắn một trần, nói không chừng như vậy hắn mới biết sợ đấy!