Lương Ngọc vươn tay nắm lấy tay Diệp Lăng Phi, vừa định mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Chúng ta đi vào rồi nói chuyện sau, bên ngoài còn có hai gã cảnh sát, anh không quen bị cảnh sát nghe mình nói chuyện, ai biết bọn họ sẽ làm gì anh chứ!
Hai nhân viên cảnh sát đó đã hoàn toàn bị Dã Thú khống chế, không có uy hϊếp gì đối với Diệp Lăng Phi. Sở dĩ Diệp Lăng Phi nói như vậy, chẳng qua là muốn bảo Lương Ngọc vào trong phòng nói chuyện, có mấy lời, không thể để cho cảnh sát biết được. Lương Ngọc ngầm hiểu, cô là một cô gái rất thông minh, chỉ vì khi nãy cô quá kích động, nhất thời có chút sơ suất. Lương Ngọc không nói gì thêm, quay người lại, đi vào trong phòng. Diệp Lăng Phi cũng đi vào theo, tiện tay đóng cửa phòng lại. Dã Thú lấy một điếu thuốc lá ra, một tay cầm khẩu súng lục, tay kia thì cầm điếu thuốc lá. Hắn nhìn hai viên cảnh sát đó, bỗng nhiên Dã Thú cười nói:
- Các vị đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải là người xấu, không muốn làm hại đến tính mạng các vị đâu. À, bát mỳ kia là của ai, chẳng lẽ còn chưa ăn cơm xong à?
Người đàn ông đi ra mở cửa gật đầu, hắn nói:
- Lúc nãy tôi đang ăn dở, đi ra mở cửa nên vẫn chưa cơm nước xong!
Dã Thú khoát khoát tay với viên cảnh sát đó, cười nói:
- Anh đi ăn cơm đi, anh yên tâm, tôi sẽ không làm khó các anh đâu, thật ra thì, nơi này là Hồng Kông, nếu như là đại lục, nói không chừng tôi còn bao các anh ấy chứ, tôi sẽ dẫn các anh đến một nhà hàng sang trọng để dùng cơm. Tôi cũng không có ác ý gì với đám cảnh sát các anh, chị dâu của tôi cũng là cảnh sát, lần này tôi cũng không còn cách nào, ai bảo chúng tôi vừa tới Hồng Kông liền bị người khác truy sát chứ. À, không nói những chuyện này nữa, mau đi ăn cơm đi.....!
Viên cảnh sát đó nhìn Dã Thú với ánh mắt dò xét, dường như không tin lắm vào những gì Dã Thú nói. Hắn là cảnh sát, đã gặp qua rất nhiều tên tội phạm cùng hung cực ác, không có mấy người có vẻ ung dung thoải mái như người đàn ông này, dường như không hề lo lắng hai người bên mình, phải biết rằng, cả hai đều là cảnh sát đó. Dã Thú hút thuốc, hắn đã chuyển sự chú ý sang chỗ khác, không quan tâm đến hai tên cảnh sát đó nữa. Trong phòng Lương Ngọc, Diệp Lăng Phi ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh giường, trong phòng chỉ kê một chiếc giường, bên cạnh giường có một cái ghế, nơi này bài trí rất đơn giản, chỉ có một mình Lương Ngọc ở chỗ này mà thôi. Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua bốn phía, sau đó hắn nhìn Lương Ngọc, cười nói:
- Xem ra điều kiện ở chỗ này rất kém nhỉ, chi bằng em và Dã Lang đến khu nhà cao cấp ở trung tâm thành phố mà ở. À, hôm nay bọn anh đã qua bên đó, căn nhà đó được đấy, cô em gái của em dường như rất thích chỗ ấy!
- Em gái của em ấy ạ?
Lương Ngọc nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới em gái mình, lúc đầu cô tỏ ra sửng sốt, nhưng ngay sau đó nói:
- Là em gái em báo tin cho anh biết chuyện này sao?
- Lương Ngọc, em gái em căn bản là không biết anh với cả Dã Thú!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Lần này, may mà có Dã Thú, lúc Dã Thú ở tỉnh thành với anh, từng gọi điện thoại liên lạc với Dã Lang, nhưng mãi mà không liên lạc được với Dã Lang. Dã Thú tới Hồng Kông trước, anh thì hôm nay vừa mới đến Hồng Kông, về phần cô em gái kia của em, còn gọi bọn anh là chú, anh và Dã Thú vẫn còn chưa già đến mức đấy mà!
Nghe Diệp Lăng Phi kể chuyện này, Lương Ngọc bật cười, những ngày qua, khuôn mặt Lương Ngọc luôn là vẻ u sầu, không hề có chút vui tươi nào, khó có thể cười vui vẻ như hôm nay. Lương Ngọc cười nói:
- An An nói chuyện vẫn hơicó tính trẻ con, em ấy đắc tội với người ta không ít. Diệp đại ca, anh đừng giận con bé nhé!
- Sao anh lại giân cô bé được chứ, tiểu cô nương này rất thông minh, anh rất thích, anh còn nói với cô ấy rồi, nếu có như An An có thời gian, có thể đến thành phố Vọng Hải, anh sẽ chịu trách nhiệm, để cô bé ăn uống vui chơi thoải mái ở thành phố Vọng Hải! Diệp Lăng Phi cố ý nói mấy câu vui đùa, từ vẻ tiều tụy của Lương Ngọc hắn cũng có thể nhìn ra, mấy ngày này, Lương Ngọc sống không dễ chịu, nếu như bây giờ lập tức bảo Lương Ngọc kể lại chuyện đã xảy ra, Diệp Lăng Phi lo Lương Ngọc không chịu nổi. Từ chỗ Lương An An, Diệp Lăng Phi cũng biết thêm được một số chuyện, cái tên Trương Chí Dương kia là cấp trên của Lương Ngọc, hơn nữa còn vì Lương Ngọc mà bị thương, chỉ là, cho dù Lương An An đánh giá Trương Chí Dương như thế nào, nhưng ở trong lòng Lương Ngọc, Trương Chí Dương cũng không tệ lắm. Không biết, sau khi trải qua chuyện lần này, Lương Ngọc hacó còn nghĩ như vậy nữa không. Diệp Lăng Phi bây giờ chỉ có thể làm cho bầu không khí đỡ căng thằng, giúp tâm tình Lương Ngọc tâm tình khá hơn một chút, như vậy thì nói chuyện cũng thoải mái hơn. Diệp Lăng Phi sau khi nói mấy câu đùa giỡn, thu lại vẻ tươi cười, hỏi:
- Lương Ngọc, em có biết bây giờ Dã Lang đang bị giam ở đâu không?
Quả nhiên, vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Dã Lang, khuôn mặt Lương Ngọc lại hiện lên vẻ u sầu, chỉ thấy Lương Ngọc khẽ lắc đầu, nói:
- Em không biết anh ấy bị giam ở đâu, nhưng mà em biết lần này Dã Lang bị bắt có liên quan đến Trương Chí Dương, hình như là anh ta đã điều tra ra được thân phận của Dã Lang, báo cho tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế. Hai ngày nay, em cũng đã chất vấn Trương Chí Dương tại sao lại làm như vậy, nhưng Trương Chí Dương không chịu giải thích với em,bây giờ em không ra ngoài được, chỉ có thể ngồi ở chỗ này chờ tin tức, trong lòng em cũng vội muốn chết, không biết Dã Lang bây giờ thế nào rồi!
- À, thì ra là như vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Dã Lang đã sớm nghĩ sẽ có ngày hôm nay rồi, từ lúc câu ta bước chân vào cái nghề buôn lậu vũ khí này, cậu ta đã biết sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu ta bị cảnh sát hình sự quốc tế truy bắt. Không chỉ Dã Lang, anh, Dã Thú và cả những người tham gia buôn lậu vũ khí khác nữa, tất cả đều hiểu điều này. Nhưng mà, anh tin rằng chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu, Dã Lang bây giờ chắc vẫn còn đang ở Hồng Kông!
- Chuyện này thì phải đi hỏi Trương Chí Dương, hình như anh ta tham gia vào một tổ hành động nào đó thì phải!
Lúc này Lương Ngọc vẫn gửi gắm hy vọng vào Trương Chí Dương, theo Lương Ngọc thấy, Trương Chí Dương luôn đối xử tốt với cô, lần này, tuy Trương Chí Dương làm một số chuyện có lỗi với Dã Lang, nhưng chỉ cần Trương Chí Dương chịu giúp đỡ, Lương Ngọc vẫn sẽ tha thứ cho hắn. Đây cũng là suy nghĩ của Lương Ngọc, nhưng Lương Ngọc lại không biết, mới đây thôi, Trương Chí Dương vừa trải qua một cuộc khảo nghiệm sinh tử. Trương Chí Dương sinh tử ra làm sao, Diệp Lăng Phi không biết được, nhưng từ việc Diệp Lăng Phi có thể thuận lợi đến chỗ này thì có lẽ là, tình hình của Trương Chí Dương bây giờ không ổn lắm, nếu không thì đã báo với những người canh gác ở đây tăng cường đề phòng. Diệp Lăng Phi không nhắc tới Trương Chí Dương trước mặt Lương Ngọc, hắn chỉ nói:
- Lương Ngọc, anh nghĩ rằng tình hình bây giờ không thể trông cậy vào người khác, chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi!
Lương Ngọc gật đầu, nói:
- Chuyện này em biết, em chỉ không biết mình phải làm cái gì, tạm thời, en bị giam ở chỗ này, bị hạn chế hành động, em cũng sốt ruột lắm, nhưng lại không thể giúp gì được!
- Vì thế bây giờ anh đang nghĩ xem làm thế nào để cứu em ra ngoài, em quen thuộc với Hồng Kông này hơn bọn anh nhiều, có một số chuyện em đi làm là thích hợp nhất!
Diệp Lăng Phi nhíu mày, nói:
- Chỉ là, anh cũng quen biết một số người ở Hồng Kông, nghe nói bây giờ bọn họ đều lui xuống rồi, không biết bây giờ có thể không thể dùng bọn họ được không đây?
- Diệp đại ca, chỉ cần có thể giúp được Dã Lang, em tình nguyện làm bất cứ chuyện gì!
Lương Ngọc nói.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng, hắn vừa định nói tiếp, điện thoại của hắn bỗng nhiên đổ chuông. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, vừa thấy tên người gọi tới, chân mày hắn liền giãn ra, nhẹ nhàng nói:
- Thế mà anh không nhớ ra cô ấy, ừm, cuộc điện thoại này tới đúng lúc thật!
Thì ra là, cú điện thoại này là do Bành Hiểu Lộ gọi tới. Diệp Lăng Phi cũng không cần phải giấu Lương Ngọc, hắn nhận điện thoại ngay trước mặt Lương Ngọc.
- Diệp Lăng Phi, anh không ở thành phố Vọng Hải sao?
Giọng nói của Bành Hiểu Lộ vang lên trong điện thoại, Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ mình như vậy, hắn cười cười, nói:
- Anh có một số việc phải đến Hồng Kông để giải quyết, Hiểu Lộ, bệnh tình của lão già thế nào rồi?
- Bây giờ sức khỏe của ông đã ổn định rồi!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Tình hình lúc ấy rất nguy cấp, ông nội em vẫn rất quan tâm đến chuyện Cửu Long triều thánh, tình hình bên anh thế nào rồi?
- Chuyện đó cho dù anh có sốt ruột cũng vô ích, người đàn bà đó đã đi nước ngoài rồi, phải một thời gian nữa mới có thể trở về. À, Hiểu Lộ, nếu như em rảnh, tới Hồng Kông một chuyến đi, anh muốn gặp em!
- Anh muốn gặp em sao?
Bành Hiểu Lộ cảm thấy hơi bất ngờ, cô hừ lạnh một tiếng, nói:
- Diệp Lăng Phi, không phải là anh định đùa bỡn em đó chứ?
- Anh nói thật đấy!
Diệp Lăng Phi nói rất chân thành,
- Hiểu Lộ, em tới Hồng Kông đi, anh cần em!