Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1303-1: Đánh cắp tác phẩm nghệ thuật!(1)

Bạch Tình Đình một thân quần áo hoa lệ cùng phụ thân của cô đi ô-tô đến nhà khách của quân khu. Bạch Tình Đình vừa xuống xe, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng trước cửa nhà khách chờ mình. Trước đó cô đã nói với Diệp Lăng Phi, nhắc nhở Diệp Lăng Phi phải mặc quần áo lịch sự một chút. Bạch Tình Đình hiểu rõ tính tình của ông xã mình, Diệp Lăng Phi vốn là một người tự do đã quen, nếu bảo hắn mặc com-lê, đeo caravat, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ không chịu mà oán trách hồi lâu, cuối cùng, cũng không thấy được hắn mặc com-lê, đeo caravat. Là vợ Diệp Lăng Phi lâu như vậy, trong lòng Bạch Tình Đình đã sớm hiểu rõ những tính cách trong sinh hoạt của Diệp Lăng Phi, cô không muốn tranh cãi với Diệp Lăng Phi lại vì những chuyện vặt vãnh này, Diệp Lăng Phi muốn làm sao thì làm, tùy ý Diệp Lăng Phi đi. Bạch Tình Đình bước mau tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cô khoác tay Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:

- Ông xã, anh tới sớm thế, lúc anh gọi điện thoại cho em, em và cha vừa mới từ du thuyền trở về...!

Ở trước mặt Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không muốn nói ra những phiền não ở trong lòng, theo Diệp Lăng Phi thấy, cho dù mình thực sự kể những phiền não đó ra, Bạch Tình Đình cũng không có cách nào chia sẻ với mình, sẽ chỉ làm cho Bạch Tình Đình cảm thấy phiền muộn hơn thôi. Lúc này, không để cho Bạch Tình Đình lo âu thì tốt hơn, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Lão già muốn gặp anh, không làm gì được, anh đành phải tới sớm một chút, thật ra thì, trong lòng anh, anh không muốn tới sớm như vậy đâu. Bà xã, ta anh hy vọng chúng ta có thể cùng tới đây!

Bạch Cảnh Sùng xuống xe, đi tới, nghe thấy đôi vợ chồng son Diệp Lăng Phi nói chuyện, Bạch Cảnh Sùng cười nói:

- Tiểu Diệp, nếu lão thủ trưởng đã yêu cầu con đến trước, tất nhiên là có nguyên nhân, con không cần phải cảm thấy bất mãn!

Bạch Cảnh Sùng còn tưởng là trong lòng Diệp Lăng Phi không hài lòng vì việc Bành Nguyên gọi hắn đến một mình, ông ta định an ủi Diệp Lăng Phi một chút, nhưng không biết Diệp Lăng Phi nói vậy để tỏ vẻ trước mặt Bạch Tình Đình mà thôi, trong lòng hắn đang rất phiền não, không phải bởi vì bị Bành Nguyên gọi tới một mình, mà vì sau khi biết được suy nghĩ của Bành Nguyên, hắn cảm thấy phiền não. Yêu cầu Bành Nguyên khiến cho hắn cảm thấy tư vị cưỡi hổ khó xuống, Diệp Lăng Phi không nhắc tới chuyện này ở trước mặt Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng, hắn cười cười, nói:

- Nhạc phụ đại nhân, con biết rồi!

- Ừ, biết là tốt rồi!

Bạch Cảnh Sùng nói,

- Tiểu Diệp, cha vào thăm lão thủ trưởng trước đây, đã lâu không được gặp lão thủ trưởng rồi, quả thật là rất nhớ....!

Bạch Cảnh Sùng vừa nói vừa cất bước đi vào, để lại hai người Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô quét qua khuôn mặt Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, có phải là có chuyện gì không?

- Không có gì, không có chuyện gì đâu, anh thì có chuyện gì chứ!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình hỏi hắn như vậy, vội vàng nói:

- Bà xã, em đừng suy nghĩ nhiều, anh thật sự không có chuyện gì đâu!

Bạch Tình Đình tỏ vẻ không tin nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, em là vợ anh, nếu như anh có chuyện gì, sao em lại không nhìn ra được? Chỉ là, nếu anh không muốn nói ra, vậy em cũng không hỏi nữa!

Lúc này, Diệp Lăng Phi quả thật không biết nên nói như thế nào với Bạch Tình Đình. Trong lòng hắn còn chưa suy nghĩ kỹ càng. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào trong nhà khách, nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang đứng trong đại sảnh ở tầng một của nhà khách. Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Bạch Tình Đình tới, trên mặt cô hiện lên một nụ cười xán lạn, vội vàng đi ra đón.

- Tình Đình, sao bây giờ cậu mới tới!

Bành Hiểu Lộ đi tới, thân mật nắm lấy tay phải Bạch Tình Đình, kéo Bạch Tình Đình từ bên người Diệp Lăng Phi tới chỗ mình. Quan hệ giữa Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ hiện giờ đã trở nên rất thân thiết, nhất là lần trước, Bành Hiểu Lộ còn giúp Bạch Tình Đình thử dò xét tâm ý của Diệp Lăng Phi, quan hệ của hai người mặc dù còn chưa tới mức thân mật không khoảng cách, nhưng ít ra là so với trước kia đã thân mật hơn rất nhiều rồi. Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ hai người tán gẫu, ngược lại bỏ Diệp Lăng Phi chơ vơ một mình. Diệp Lăng Phi cũng không so đo, dù sao hai người phụ nữ này đều có quan hệ thân mật với hắn. Diệp Lăng Phi đi theo phía sau hai cô, tới tầng hai của nhà khách, sảnh phía tây của nơi này chính là chỗ bày tiệc Bành Nguyên gặp mặt hai người bộ hạ cũ, Bành Nguyên đã sớm ngồi ở bên trong rồi. Sau khi Bạch Cảnh Sùng tới đây, cũng đi tới sảnh phía tây trước, khi mấy người Diệp Lăng Phi đi vaò, Bành Nguyên đã trò chuyện với Bạch Cảnh Sùng được một lúc rồi. Con trai, con dâu của Bành Nguyên thì ngồi ở bàn bên cạnh, Bành Nguyên thấy mấy người Diệp Lăng Phi đi tới, ông ta cười nói với Bạch Cảnh Sùng:

- Cảnh Sùng, thấy đám thanh niên chúng nó yên ấm hòa thuận, tôi cũng yên lòng, nhớ ngày đó, tôi là ông mai cho hai đứa nó mà!

Bành Nguyên nói ông ta làm mối là để chỉ năm đó khi Bành Nguyên vừa tới thành phố Vọng Hải, đã buộc dây tơ hồng cho Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, nghĩ lại đúng là trùng hợp. Nếu như năm đó không phải là Bành Nguyên làm mối cho Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, dựa theo quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lúc đó, hai người tuyệt đối là sẽ không ở chung một chỗ, lại càng không có những chuyện tiếp theo. Vừa nghe Bành Nguyên nhắc tới chuyện này, Bạch Tình Đình liền nghĩ đến Diệp Lăng Phi năm đó, cô đảo mắt nhìn về phía Diệp Lăng Phi, tay phải nhẹ nhàng kéo góc áo của Diệp Lăng Phi, khi Diệp Lăng Phi quay đầu lại, Bạch Tình Đình cố ý chu môi với Diệp Lăng Phi, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người. Diệp Lăng Phi khẽ mỉm cười, lại quay sang phía Bành Nguyên, nói:

- Lão gia, năm đó quả thật may mà có ông giúp đỡ, nghĩ lại năm đó tôi vừa mới về nước, còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh ở nơi này lắm, lại không có thân phận gì, làm phiền ngài, bây giờ tôi vẫn nhớ rõ những chuyện năm đó ngài giúp tôi. Lão gia, về lý mà nói tôi vẫn nợ nhân tình của ngài, nhưng ngài cũng thấy đấy, tôi bây giờ đã có gia đình, có một số việc tôi phải suy nghĩ thật cẩn thận!

Diệp Lăng Phi nói những lời này có vẻ hơi đường đột, trong số những người ngồi ở đây, ngoại trừ Bành Nguyên cùng với Bành Hiểu Lộ vừa được Diệp lăng Phi kể cho nghe đầu đuôi câu chuyện ở bờ biển, những người khác không ai hiểu ý của Diệp Lăng Phi. Bạch Cảnh Sùng lại càng không hiểu ra sao, ông ta Diệp Lăng Phi, nói:

- Tiểu Diệp, sao đột nhiên con lại nói linh tinh gì vậy?

Bạch Cảnh Sùng dùng giọng của bề trên để nói chuyện với Diệp Lăng Phi, ông ta lo lắng Diệp Lăng Phi nói lung tung lại khiến cho Bành Nguyên mất hứng, vì vậy mới lên tiếng, mục đích đơn giản là không muốn Bành Nguyên tức giận. Nhưng Bạch Cảnh Sùng lại không biết những chuyện liên quan trong này, ông ta lại càng không biết, bản thân chuyện này có liên quan đến Bành Nguyên. Bạch Cảnh Sùng bị Bành Nguyên ngắt lời, chỉ nghe Bành Nguyên nói:

- Cảnh Sùng, tôi hiểu ý của Tiểu Diệp muốn nói gì, cậu không cần phải nói Tiểu Diệp!

Bành Nguyên vừa nói, vừa nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tiểu Diệp, tôi đã nói với cậu rồi, tôi chỉ hy vọng cậu có thể giúp đỡ tôi, nhưng không phải là cậu nhất định phải nhận lời, cậu có thể từ từ mà suy nghĩ. À, tối hôm nay chúng ta không nói những chuyện này nữa, tôi tới thành phố Vọng Hải chủ yếu là muốn gặp những bộ hạ cũ của tôi, trong lòng tôi biết rõ, tấm thân già này cũng không sống nổi mấy ngày nữa, lần này có thể đến thành phố Vọng Hải, lần sau thì không biết có thể tới được nữa không, tôi phải hàn huyên với những bộ hạ cũ nhiều một chút!

Bạch Tình Đình vội vàng kéo Diệp Lăng Phi ngồi xuống, ý là bảo Diệp Lăng Phi không nên nói gì nữa. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái, ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa. Nghe Bành Nguyên nói như vậy, Bạch Cảnh Sùng vội vàng nói:

- Lão thủ trưởng, ngài chớ nên nói như thế, theo tôi thấy thì thân thể của ngài vẫn còn khỏe mạnh.....!

Khi cả nhà Trương Khiếu Thiên đến đây, Bạch Cảnh Sùng và Bành Nguyên đã hàn huyên được một lúc lâu. Trương Khiếu Thiên vừa xuất hiện, Bạch Cảnh Sùng đã nói trước:

- Khiếu Thiên, ông thế này là không đúng, lão thủ trưởng đã bảo là đến đây sớm một chút, nhưng ông lại chậm chạp không đến. Khiếu Thiên, ông nên xem thế nào đi chứ!

Bạch Cảnh Sùng cố ý nói với Trương Khiếu Thiên như vậy, Trương Khiếu Thiên nghe thấy những lời này của Bạch Cảnh Sùng, ông ta vội vàng giải thích:

- Tôi đi đường thì bị kẹt xe, bây giờ tôi chỉ ở nhà dưỡng thương, rất ít ra khỏi nhà chứ đừng nói đến chuyện đi đâu xa, nếu như hôm nay không phải là Lộ Tuyết lái xe đưa tôi tới đây, tôi cũng không biết lúc nào có thể đến đâu!

Trước kia Trương Khiếu Thiên gặp tai nạn giao thông bị thương rất nặng, tuy Trương Khiếu Thiên vẫn giữ được tính mạng, nhưng đầu của Trương Khiếu Thiên bị một vết thương rất nghiêm trọng, thế cho nên ngay cả chức tổng giám đốc tập đoàn Tân Á cũng giao cho con gái mình. Bây giờ ông ta chỉ ở trong nhà, chủ yếu viết chữ, vẽ tranh, đọc sách..., nếu như không phải là Bành Nguyên tới thành phố Vọng Hải, Trương Khiếu Thiên bình thường rất ít khi đi ra ngoài. Bạch Cảnh Sùng dĩ nhiên cũng biết rõ những chuyện này, ông ta nói như vậy chỉ để đùa Trương Khiếu Thiên một chút mà thôi. Bây giờ nghe Trương Khiếu Thiên giải thích như vậy, Bạch Cảnh Sùng cũng cười nói:

- Khiếu Thiên, tôi nói đùa với ông một chút thôi mà, vừa nãy lão thủ trưởng còn nói với tôi là đừng nên thúc giục ông. Khiếu Thiên, mau tới đây!