Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1299-2: Cửu Long triều thánh!(2)

Lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi tỏ vẻ không dám chắc. Mặc dù Diệp Lăng Phi đã lên internet để tham khảo một số tư liệu có liên quan, nhưng tin tức trên internet vừa phức tạp vừa hổ lốn, rất khó phân biệt thật giả, không phải cái gì trên internet cũng là đúng, nếu như tin tưởng internet thì không tin có khi còn tốt hơn. Chính bởi vì như thế, mặc dù Diệp Lăng Phi đã lên internet tìm hiểu các thông tin có liên quan, nhưng hắn vẫn không dám quá chắc chắn. Hắn muốn hỏi thăm về chuyện mai táng thời nhà Hán, đối với việc mộ táng đời nhà Hán Thái Duyệt quả thật có kiến giải độc đáo, nghe Diệp Lăng Phi hỏi về các kiến thức này, Thái Duyệt trả lời một cách chắc chắn:

- Đời Hán quả thực là có phong tục hậu táng, trong mộ của người chết quả thật là có vàng bạc, nhưng mà....!

Thái Duyệt nói tới đây, đột nhiên dừng lại, Diệp Lăng Phi trong lòng khẽ động, hắn dự cảm chuyện không giống như mình nghĩ, quả nhiên, Thái Duyệt nói tiếp:

- Nhưng mà, chưa chắc đã có một lượng vàng lớn chôn ở dưới đất.....!

Thái Duyệt nói như vậy là để trả lời vấn đề Diệp Lăng Phi hỏi có thể ngôi mộ nhà Hán nào có một lượng lớn vàng được chôn cùng không, Thái Duyệt nói ra suy đoán của ông ta, Thái Duyệt cho rằng, mặc dù đời nhà Hán có phong tục hậu táng, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng, chính là những kẻ đào trộm mộ. Trong những năm tháng loạn lạc, trong số những kẻ trộm mộ có rất nhiều người bản thân là quan viên địa phương, trải qua những chuyện như vậy, những ngôi mộ bị đào trộm rất nhiều, trải qua hơn ngàn năm lịch sử, thì có biết bao nhiêu kẻ đào trộm mộ chứ, thế cho nên những mộ táng đời Hán không bị trộm đã ít lại càng ít hơn. Dựa theo suy đoán của Thái Duyệt, những ngôi mộ dưới triều Hán chứa một lượng vàng lớn mà có thể truyền lưu đến bây giờ, gần như là không có, căn bản là không thể xảy ra. Hiện nay tuy phát hiện được khá nhiều vàng nhưng phấn lớn trong số đó cũng là mộ được xây dưới triều Đường, Tống, như vậy thì khả năng tồn tại đến bây giờ lớn hơn một chút. Diệp Lăng Phi nghe Thái Duyệt phân tích xong, hắn lại hỏi một câu:

- Thế còn ngọc bội thì đại biểu cho cái gì?

- Ngọc bội à?

Thái Duyệt nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới ngọc bội, ông ta hơi ngạc nhiên, dường như là không hiểu sao Diệp lăng Phi lại đột nhiên chuyển chủ đề sang ngọc bội. Diệp Lăng Phi giải thích:

- Là thế này, trong các phong tục của chúng ta, ngọc bội có liên quan gì đến một số nghi thức quan trọng không?

Thái Duyệt lắc lắc đầu, nói:

- Ngọc là một thứ để xua đuổi tà mà, ngọc bội có khi là trang sức, còn có thể dùng để tránh ma quỷ, dĩ nhiên, đeo ngọc bội cũng tỏ vẻ mình có phong tiết cao thượng. Mỗi thời đại, ngọc lại đại biểu cho những thứ không giống nhau, bác không biết rốt cuộc cháu muốn nói đến thời đại nào!

Diệp Lăng Phi ngẫm lại cũng đúng, mình cứ hỏi như vậy, dĩ nhiên không hỏi ra được gì, ngược lại làm cho đối phương không hiểu. Hắn liền nói:

- Là như thế này, cháu có một người bạn, trong nhà cậu ta có một miếng ngọc bội, phía trên có hoa văn với cả chữ. Theo cháu thấy thì miếng ngọc bội kia không đáng giá tiền, nhưng bạn cháu thì lại không nghĩ như vậy, cậu ta coi miếng ngọc đó còn quý hơn cả tính mạng mình, trong lòng vẫn luôn thắc mắc, tại sao một khối ngọc bội như thế lại quan trọng như vậy?

- Ngọc bội bản thân không đáng giá tiền!

Thái Duyệt nói,

- Từ thị trường thu mua buôn bán đồ cổ mấy năm gần đây có thể thấy, giá ngọc không cao lắm, nhất là ngọc bội, chỉ khoảng mấy vạn tệ, gặp được ngọc bội tuyệt phẩm, giá tiền cũng chỉ tăng thêm mấy lần mà thôi, ngọc bội và các sản phẩm từ ngọc cũng có chỗ khác nhau. Về chuyện chúa nói miếng ngọc bội trong tay bạn cháu có hoa văn, điều đó cũng không phải đặc thù, nhưng nếu như trên đó có chữ viết, vậy thì có thể phán đoán.....!

Lúc Thái Duyệt nói tới đây, ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Cháu có xem trên đó viết chữ gì không?

Diệp Lăng Phi lắc đâu, trong lòng nghĩ thầm: "Đừng nói là chữ trên miếng ngọc bội đó, ngay cả chuyện đó có phải là ngọc bội không tôi còn chưa biết được đây!" Dĩ nhiên, những chuyện này Diệp Lăng Phi không thể nói ra khỏi mồm được, hắn đáp:

- Người bạn đó của cháu coi miếng ngọc bội đó như là bảo bối vậy, căn bản là không cho để cháu xem, làm sao cháu biết trên đó có viết gì hay không!

- Vậy à, thế thì không được rồi, nếu như không nhìn thấy ngọc bội, bác không thể nào xác định được miếng ngọc bội đó đại diện cho cái gì, bác nghĩ bác không giúp được gì trong chuyện này rồi!

Thái Duyệt tỏ vẻ xin lỗi, lần này Diệp Lăng Phi vốn muốn biết về một số tin tức liên quan đến ngọc bội, bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy miếng ngọc bội kia, căn bản không biết trước khi chết Chu Ba cho giao cho hắn cái chìa khóa có phải liên quan đến ngọc bội không, chỉ là, từ những tin tức có được hiện giờ, rất có thể trước khi chết, chiếc chìa khóa mà Chu Ba đã giao cho Diệp Lăng Phi chính là chìa khóa để mở két sắt chứa ngọc bội. Dĩ nhiên, Diệp Lăng Phi không cần phải nói những chuyện này với Thái Duyệt, lần này hắn tìm đến Thái Duyệt, mục đích chỉ là muốn hiểu biết rõ hơn về các vấn đề lịch sử mà thôi, bây giờ cũng đã đạt được mục đích rồi, nếu sau này gặp phải vấn đề thì sẽ tìm đến Thái Duyệt. Diệp Lăng Phi nghĩ như vậy, nghe đến Thái Duyệt nói xong, Diệp Lăng Phi nói:

- BácThái, cháu cảm ơn bác, cháu muốn biết thêm về mấy chuyện này, bây giờ cháu đã biết rồi, cháu đi trước, sau này nếu như có chuyện gì, còn phải phiền bác Thái giúp đỡ!

- Chuyện này đương nhiên là không vấn đề!

Thái Duyệt gật đầu, ông ta nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Vừa nãy bác cũng nói rồi đấy, bác và nhạc phụ của cháu là bạn, nếu như cháu có chuyện gì thì cứ đến tìm bác!

Diệp Lăng Phi nghe đến đó, đứng dậy, nói:

- Vậy cháu xin phép đi trước!

Lúc Diệp Lăng Phi muốn quay người rời đi, Thái Duyệt nói:

- Tiểu Diệp,để bác tiễn cháu!

- Không cần đâu! Diệp Lăng Phi thấy Thái Duyệt thật sự không cần phải đưa hắn ra ngoài, nhưng Thái Duyệt lại kiên quyết như vậy, Diệp Lăng Phi cũng không nói nhiều, nếu Thái Duyệt khăng khăng muốn tiễn hắn, Diệp Lăng Phi cung kính không bằng tuân lệnh. Thái Duyệt cùng Diệp Lăng Phi đi ra khỏi căn phòng, ở bên ngoài, vậy đôi nam nữ trẻ tuổi kia vẫm đứng ngoài cửa. Thái Duyệt đi ra ngoài, chỉ liếc nhìn cô gái kia một cái, ngay sau đó quay sang cười nói với Diệp Lăng Phi, đi về phía cầu thang. Đôi nam nữ trẻ tuổi kia đi theo sau Thái Duyệt và Diệp Lăng Phi, không biết vì sao, Diệp Lăng Phi cứ có cảm giác cô gái này không bình thường, nhất là khi nãy ở trong phòng bộ dạng cô gái kia khi nói chuyện với Thái Duyệt khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy cô gái này lấy thứ gì đó cho Thái Duyệt xem. Nếu như quan sát kỹ khuôn mặt cô gái, sẽ phát hiện gương mặt cô gái này rất giống Thái Duyệt, Diệp Lăng Phi đoán hẳn cô gái này là con gái của Thái Duyệt, dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán chủ quan của Diệp Lăng Phi mà thôi, hắn không quan tâm đến thân phận của cô gái này, cũng không hỏi Thái Duyệt xem suy nghĩ của hắn có đúng không. Diệp Lăng Phi và Thái Duyệt hai người đi ra khỏi viện bảo tàng, trong lúc Diệp Lăng Phi đi ra xe, Thái Duyệt làm như vô ý, hỏi:

- Tiểu Diệp, người bạn mà cháu nói đang làm gì, tại sao cậu ta lại có thể có một miếng ngọc bội tổ truyền được?

Diệp Lăng Phi nói:

- Chuyện này cháu cũng không rõ lắm, đó là chuyện của cậu ta, hai người bọn cháu không phải bạn quá thân!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, hắn dừng bước, nhìn Thái Duyệt, nói:

- BácThái, bác tiễn tới đây thôi, xe của cháu để đây rồi, lần này phải cảm ơn bác nhiều!

- Tiểu Diệp, không cần phải cảm ơn, nếu như cháu có chuyện gì thì cứ tới tìm bác, bác nhất định sẽ toàn lực giúp cháu!

Thái Duyệt vừa nói vừa đưa tay phải ra bắt tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi về phía chiếc xe của mình, hắn mở cửa xe ra, trước khi ngồi lên xem, Diệp Lăng Phi quay đầu lại chào tạm biệt Thái Duyệt, sau đó mới lái xe rời đi. Thái Duyệt vẫn nở nụ cười, thật khó tưởng tượng, nụ cười của ông ta thủy chung không hề biến mất, đợi đến khi Diệp Lăng Phi lái xe mất hút ở một góc rẽ, nụ cười trên mặt Thái Duyệt mới mất đi. Ông ta quay người lại, thấp giọng nói:

- Tiểu Ngọc, xem ra miếng ngọc bội theo như những gì mà Diệp Lăng Phi nói rất có thể chính là Cửu Long triều thánh!

Thái Tiểu Ngọc nghe cha mình Thái Duyệt nói như vậy, cô ta kinh ngạc kêu lên:

- Cha, cha nói là Cửu Long triều thánh ư?

- Đúng, theo cảm giác của cha đó chính là Cửu Long triều thánh!

Thái Duyệt nhẹ giọng nói,

- Tiểu Ngọc, trong khoảng thời gian con không ở đây, con không biết thành phố Vọng Hải này đã xảy ra rất nhiều chuyện thế nào đâu, đã có người có ý đồ với Cửu Long triều thánh, nếu như lúc sinh thời, cha có thể nhìn thấy Cửu Long triều thánh hiện thế, vậy cha có chết cũng không có gì phải hối tiếc!

- Phụ thân, vậy con nên làm gì bây giờ?

Thái Tiểu Ngọc hỏi.

- Chờ!

Thái Duyệt nói,

- Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm lúc này là chờ, chờ đến khi nào có người giúp chúng ta tìm ra vật đó!

Thái Duyệt lại nhìn về hướng Diệp Lăng Phi vừa mới lái xe rời đi, chậm rãi nói:

- Có lẽ chính là anh ta đấy!