Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1250-2: Bộ đội đặc chủng! (2)

Chính xác là hành động như vậy cần phải có một đội trưởng. Tuy ở đây mỗi một người dều là tác chiến đơn độc, năng lực của tác chiến đơn binh rất mạnh nhưng dù vậy cũng cần là một tác chiến chỉnh thể, chỉ có như vậy mới có thể phát huy khả năng chiến đấu lớn nhất, đây cũng là tăng cường tính hợp tác của đoàn đội. Là một đoàn đội thì cần có người lãnh đạo, Bành Hiểu Lộ là một lãnh đạo của đoàn đội thì rất thích hợp. Trước đây Bành Hiểu Lộ là huấn luyện viên, kinh nghiệm về phương diện này rất phong phú, chỉ thấy Bành Hiểu Lộ dùng tay chỉ thị thì lập tức cả bốn lính đặc chủng đều xuống lầu, theo suy đoán của Diệp Lăng Phi rất có thể những người này sẽ lục soát tầng mười lăm, nếu phát hiện tầng mười lăm có vấn đề thì những tên lính đánh thuê sẽ có hai lựa chọn. Một là lựa chọn lập tức báo lại cho bên quan chỉ huy, như vậy sẽ càng có nhiều lính đánh thuê bị phái đến đây, lựa chọn khác là sau khi phát hiện tầng mười lăm có vấn đề thì không báo cho chỉ huy mà chọn cách xử lý, như vậy tình huống sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Diệp Lăng Phi mong muốn sẽ là tình huống thứ hai, vấn đề ấy sẽ trở nên rất đơn giản nhưng kết quả lại là tình huống thứ nhất, chính là tầng mười lăm vốn không phát hiện ra kẻ địch nào, dường như những tên lính đánh thuê sau khi phát hiện tầng mười lăm có vấn đề thì lập tức báo cho hội báo rồi.

Lúc này bên trong micro của Bành Hiểu Lộ vọng lại tiếng nói của một nguời đàn ông. Sau khi Bành Hiểu Lộ và bộ đội đặc chủng của Lang Nha quay lại thì hoàn toàn do bộ đội đặc chủng Lang Nha tiếp quản. Những cảnh sát phụ trách bên ngoài ở dưới lầu vẫn có người của bộ đội đặc chủng Lang Nha đang đợi chỉ thị, chuẩn bị phát động tiến công kịp thời.

Người nói chuyện với Bành Hiểu Lộ là phó đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Lang Nha, lần này cũng do anh ta đưa bộ đội đến, chỉ là vì mối quan hệ với Bành Hiểu Lộ ở đây, bộ đội đặc chủng Lang Nha ở đây đều do Bành Hiểu Lộ hoàn toàn phụ trách. Hắn là trợ thủ của Bành Hiểu Lộ, trợ giúp cho Bành Hiểu Lộ, hắn trực tiếp báo tin mới nhất, bắc đầu hội báo cho Bành Hiểu Lộ.

- Tầng mười hai, ít nhất bốn phần tử vũ trang có vũ khí tiến lên trên lầu!

Bành Hiểu Lộ nhận được tin báo cô trả lời:

- Tôi biết rồi!

Sau khi Bành Hiểu Lộ nói xong thì cô làm ra thế biểu ý những bộ đội đặc chủng giữ bí mật, cầu thang đã bị phong bế triệt để, chỉ có thể đi thang lầu, hai bên có tám bộ đội đặc chủng mai phục, nòng súng những bộ đội đặc chủng khác cũng nhắm vào cửa thang lầu, khi đó nghe thấy tiếng bước chân vang lên nhưng không có tiếng nói, tiếng bước chân dường như rất gấp, dường như đi lên lầu, từ tiếng bước chân có thể đoán được những người đó đang thi hành một nhiệm vụ rất gấp nên mới khẩn trương như vậy.

Khi những người đó đi đến cửa thang lầu thì bộ đội đặc chủng sớm đã trông chừng rồi, hắn vật hai người xuống dưới đất, hai tên lính đánh thuê vừa định giơ súng lên thì sớm đã bị bộ đội đặc chủng cầm dao trong tay đâm tới.

- Bịch bịch!

Hai gã lính đánh thuê bị đâm ngay giữa bụng, xác ngã ngay cửa cầu thang, còn hai tên lính bị đánh ngã xuống đất đã bị lính đặc chủng đâm chết. Diệp Lăng Phi nhìn thấy tất cả. trong lòng thầm nghĩ đây mới chính là bộ đội đặc chủng. Những bộ đội đặc chủng này điểm khác nhau lớn nhất so với đặc công là những bộ đội đặc chủng này hạ thủ không để ý đến người sống, bọn họ rèn luyện bản thân là khả năng hoàn thành mọi nhiệm vụ gian khổ, thực hiện những nhiệm vụ này, thủ pháp phải sạch sẽ lưu loát, không để lại dấu vết gì. Như vậy cho đến nay cách tốt nhất là trực tiếp diệt khẩu, để tránh rắc rối. Cách này có thể rất tàn nhẫn nhưng lại rất có hiệu quả, vì để đảm bảo nhiệm vụ được thành công thì không thể có bất cứ tình cảm gì.

Diệp Lăng Phi đối với những thủ pháp sạch sẽ lưu loát của những bộ đội đặc chủng này rất hài lòng, lúc này trong lòng hắn yên tâm hẳn lên. Sau khi xử lý bốn tên lính đánh thuê, Bành Hiểu Lộ để hai lính đặc chủng bắt đầu tháo gỡ bom ở tầng này. Theo Bành Hiểu Lộ sau khi những tên lính đánh thuê này đến đây thì có thể bọn họ đang muốn đặt bom nhưng lại bất ngờ gặp chuyện này, sau này lại đi báo cáo, sau khi xác định được mệnh lệnh thì mới quay về để giải quyết chuyện này. Bành Hiểu Lộ cho rằng từ tầng mười lăm trở xuống đều được đặt bom rồi, phải tìm được, có thể dỡ bỏ cần lập tức dỡ bỏ không thể mắc sai lầm được.

Những người còn lại đi xuống dưới, sau khi đến tầng mười một bắt đầu theo kế hoạch đã nói lúc trước mà hành động. Những người này phân thành hai nhóm, một nhóm đột kích lầu mười, nhóm kia đi qua lầu mười đột kích xuống dưới, đồng thời phối hợp với lính đặc chủng bên ngoài bắt đầu triển khai hành động cuối cùng…

Khi Bành Hiểu Lộ và những người khác ở trong tòa nhà triển khai hành động thì Bạch Tình Đình và Minako đã xuống trực thăng. Bọn họ từ trực thăng bước xuống thì lập tức có nhân viên y tế đến. Bạch Tình Đình và Minako vốn không bị thương, chẳng qua là theo trình tự, nhân viên y tế đến hỏi. Khi Bạch Tình Đình và Minako ở trong xe cứu thương, Mộ Văn đi đến. Mộ Văn đã kết thúc nhiệm vụ tìm kiếm, chí ít có thể xác nhận chung quanh đây không có nhân vật tình nghi nào cả. Còn về tay súng bắn tỉa thì đã bị chết rồi. Mộ Văn sau khi thấy Bạch Tình Đình thì cô cất bước đi đến. Trước khi Mộ Văn biết những người ở xung quanh Diệp Lăng Phi thì cô cũng biết Bạch Tình Đình, bây giờ xem ra Bạch Tình Đình so với trong tư liệu của Mộ Văn còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Mộ Văn trong lòng thầm cảm khái nói:

- Chẳng trách người đàn ông như Diệp Lăng Phi lại có bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu mình là đàn ông thì có lẽ mình cũng sẽ chọn người phụ nữ này bầu bạn!

Trong lòng Mộ Văn nghĩ như vậy, cô đến trước mặt Bạch Tình Đình và nói:

- Là Bạch tiểu thư phải không?

Bạch Tình Đình nhìn Mộ Văn một cái, cô không quen người phụ nữ này. Bạch Tình Đình và Mộ Văn vốn chưa từng tiếp xúc qua, cô vốn không nhớ mình và người phụ nữ này có quen biết nhau hay không.

Cô khẽ gật đầu, cô nhìn Mộ Văn, Bạch Tình Đình hỏi:

- Cô là ai?

- Tôi à, à, cô thấy tôi có đãng trí không chứ! Tôi quên giới thiệu về mình mất!

Gương mặt Mộ Văn tràn ngập nụ cười, cô nói:

- Tôi là Mộ Văn, tôi và Diệp tiên sinh cũng coi như là quen nhau, bởi vì chúng tôi có một vài chuyện…!

Bạch Tình Đình đã biết Mộ Văn là ai, cô nhìn Mộ Văn và nói:

- Tôi biết cô là ai rồi!

- Cô biết thân phận của tôi à?

Mộ Văn sau khi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cô nhìn Bạch Tình Đình rồi lập tức cười to lên và khẽ nói:

- Chuyện này thật khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, cô là vợ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhắc về thân phận của tôi với cô không có vấn đề gì!

Bạch Tình Đình nhìn Mộ Văn một cái và nói:

- Đáng tiếc là như vậy, ông xã tôi vốn không nói nhiều chuyện liên quan đến cô, ông xã tôi không phải là người đàn ông thích nhắc đến chuyện của những người phụ nữ mà anh ấy quen biết trước mặt tôi!

Mộ Văn nghe Bạch Tình Đình đánh giá về Diệp Lăng Phi như vậy thì cô khẽ nói:

- Không ngờ cô lại đánh giá Diệp Lăng Phi như vậy, theo tôi thấy Diệp Lăng Phi người đàn ông này thuộc túyp đàn ông rất dễ vui vẻ với phụ nữ, làm vợ của những người đàn ông như vậy sẽ rất khổ sở đấy!

Bạch Tình Đình nghe Mộ Văn nói như vậy thì cô quan sát Mộ Văn một chút, ánh mắt cô lộ rõ sự hoài nghi, dường như cô nghi ngờ giữa Mộ Văn và Diệp Lăng Phi có chuyện gì đó. Mộ Văn thấy Bạch Tình Đình nhìn cô như vậy thì cô cười và xua xua tay nói:

- Cô đừng hiểu nhầm, giữa tôi và Diệp Lăng Phi không có gì cả, tôi chỉ nói lên cảm giác của mình thôi, hình như tôi không nên nói những lời này thì phải!

Bạch Tình Đình ngắt lời Mộ Văn, Bạch Tình Đình nói:

- Tôi không biết mục đích cô nói ra những lời này rốt cuộc là để làm gì, nhưng tôi có thể nói rõ cho cô biết, quan hệ giữa tôi và ông xã rất tốt, tôi tin ông xã tôi!

- Thật vậy sao?

Mộ Văn cười và nói:

- Bạch tiểu thư, tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô mà thôi, à, tôi không làm phiền cô nữa, tôi còn có việc!

Mộ Văn nói đến đây thì vẫy vẫy tay với Bạch Tình Đình và quay lưng đi, rời khỏi chỗ này. Bạch Tình Đình cứ nhìn theo bóng Mộ Văn, sau khi Mộ Văn hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của Bạch Tình Đình thì Bạch Tình Đình mới thu ánh mắt lại, môi cô cắn chặt vào nhau. Sau đó cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa nhà của khách sạn và oán hận:

- Diệp Lăng Phi, đợi sau khi anh về em nhất định bắt anh phải giải thích rõ cho em, nếu anh không giải thích được thì anh đừng mong mà ngủ!

Bạch Tình Đình nói xong thì lại lẩm bẩm:

- Ông xã, anh phải bình an mà trở về đấy!

- Bạch tiểu thư, tôi cho rằng Diệp tiên sinh không có vấn đề gì đâu!

Minako đi đến trước mặt Bạch Tình Đình và an ủi Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình gật đầu và nói:

- Hy vọng là như vậy!

Bạch Tình Đình cầm điện thoại lên, điện thoại cô luôn để chế độ im lặng vì trong tòa nhà lo lắng điện thoại đột nhiên phát ra âm thanh sẽ khiến cho những tên lính đánh thuê biết vị trí của bọn họ, khi đó Diệp Lăng Phi đã bảo Bạch Tình Đình và Minako để chế độ im lặng, Bạch Tình Đình sau khi chỉnh điện thoại về chế độ rung thì không nhìn điện thoại gì nữa, bây giờ cô mới nghĩ ra là xem điện thoại, khi cô cầm điện thoại ra thì Bạch Tình Đình mới phát hiện điện thoại của mình có ít nhất bảy tám cuộc gọi nhỡ, điện thoại này đều là của Bạch Cảnh Sùng gọi đến. Trong lòng Bạch Tình Đình cuống quýt, cô biết bố mình nhất định không thể nào liên lạc cho mình trừ phi có chuyện gì gấp.

Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Bạch Cảnh Sùng, điện thoại reo lên hai tiếng thì nghe thấy tiếng Bạch Cảnh Sùng ở đầu dây bên kia truyền lại:

- Tình Đình, con không sao chứ?

Tiếng của Bạch Cảnh Sùng tỏ vẻ rất lo lắng, Bạch Cảnh Sùng gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình vì nghe trên ti vi đưa tin khách sạn bị đột kích, Bạch Cảnh Sùng lập tức gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình nhưng Bạch Tình Đình lại để điện thoại ở chế độ yên lặng, cứ không nghe máy. Trong lòng Bạch Cảnh Sùng càng ngày càng lo lắng cứ liên tiếp gọi điện thoại, gọi đến bảy tám cuộc đều không có người bắt máy, Bạch Cảnh Sùng đang dùng cách khác để hy vọng có thể biết được tình hình ở bên kia, đúng lúc này Bạch Tình Đình gọi điện thoại đến.

- Bố, con không có chuyện gì hết!

Bạch Tình Đình trả lời như vậy khiến Bạch Cảnh Sùng có đôi chút yên tâm nhưng câu nói tiếp theo của Bạch Tình Đình lại khiến Bạch Cảnh Sùng lo lắng, Bạch Tình Đình nói:

- Bố, nhưng mà Diệp Lăng Phi anh ấy vẫn còn trong đó, con bây giờ đang đợi anh ấy ra!

- Sao lại xảy ra chuyện như vậy, lẽ nào Tiểu Diệp không cùng con ra ngoài sao?

Bạch Cảnh Sùng hỏi.

- Vâng!

Bạch Tình Đình nói.

- Anh ấy còn ở lại trong đó!