Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1226-2: Lỡ miệng (2)

Khi Diệp Lăng Phi lái xe đến học viện ngoại ngữ nơi mà Điền Tư đang ở thì đã là hơn ba giờ chiều rồi. Học viện ngoại ngữ không lớn, là trường có diện tích nhỏ nhất trong số các trường đại học, trung trung học ở Vọng Hải. Chuyên ngành chính của học viện ngoại ngữ là phiên dịch tiếng nước ngoài, trong đó có tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Hàn…tiếng Anh là chủ yếu. Sinh viên của trường sau khi tốt nghiệp đa số đều làm các nghành liên quan trong đó chủ yếu là phiên dịch.

Vu Đình Đình cũng là sinh viên của trường này, nhớ năm đó Tần Dao cũng là sinh viên của trường này. Nói một cách chính xác, vẫn là do Tần Dao mới khiến Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi quen biết nhau, nếu không phải là Tần Dao thì Diệp Lăng Phi tuyệt nhiên không thể quen biết với Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi đỗ xe ở cổng học viện, nhìn vào cổng học viện lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra năm đó. Diệp Lăng Phi không nói gì, cũng không xuống xe cứ nhìn cổng trường như thế, Bạch Tình Đình thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi có phần kỳ lạ, cô ta thò tay lay vai Diệp Lăng Phi, miệng hỏi:

- Ông xã, anh đang nhìn gì vậy?

- Không nhìn gì cả, anh chỉ nhớ lại cảnh anh và bà xã gặp nhau thôi.

Diệp Lăng Phi vì muốn giấu suy nghĩ thật trong lòng mà quay sang Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã, em nhìn thấy cổng trường học, có suy nghĩ gì không?

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Em có thể có suy nghĩ gì chứ? Ông xã, anh rút cuộc muốn nói gì?

- Anh muốn nói là anh còn nhớ cảnh tượng hồi chúng ta quen nhau, ừm, là như thế, Tình Đình, em gọi điện cho Điền Tư đi, hỏi Điền Tư bây giờ ở đâu.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn đẩy cửa xuống xe, để Bạch Tình Đình một mình trên xe gọi diện cho Điền Tư.

Diệp Lăng Phi xuống xe xong, đứng dựa vào cửa xe, lấy bao thuốc ra, rút lấy một điếu. Diệp Lăng Phi nhét điếu thuốc miệng, tay phải mở bật lửa, nhưng bật đến hai lần vẫn không được. Diệp Lăng Phi cất bật lửa đi, lấy điếu thuốc trong miệng ra lẩm nhẩm nói:

- Xem ra ông trời không muốn mình hút thuốc rồi, đành vậy mình không hút nữa thì tốt hơn.

Diệp Lăng Phi than thở, rồi nhét điếu thuốc vào trong bao. Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến Diệp Lăng Phi hồi tưởng lại những chuyện đã qua, những còn người đã từng xuất hiện trong cuộc đời Diệp Lăng Phi rồi lại biến mất, tất cả cứ không ngừng bay lượn trong đầu Diệp Lăng Phi. Rất nhiều chuyện của Diệp Lăng Phi đều bắt đầu từ Tần Dao, trong hồi ức của Diệp Lăng Phi, Tần Dao cô gái này luôn có sự đặc sắc riêng biệt, Tần Dao hay đố kỵ người khác nhưng cô ta cũng có ưu điểm riêng, Tần Dao cũng nỗ lực hết mình cho tình yêu chân thực của mình. Mặc dù cái gọi là tình yêu chân thực đó đến cuối cùng đã bị chứng minh chẳng qua chỉ là khoác chiếc áo tình yêu ở bên ngoài mà thôi, còn bên trong đa phần là những chuyện tồi tệ độc nhất vô nhị trên đời, nhưng bất luận nói như thế nào, Tần Dao cũng đã từng nỗ lực.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Lăng Phi ban đầu cho rằng là tiếng chuông điện thoại của Bạch Tình Đình ở trong xe, hắn nhìn vào trong xe nhưng thấy Bạch Tình Đình tay cầm điện thoại đang gọi điện. Diệp Lăng Phi khi đó mới biết là chuông điện thoại của hắn kêu, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra vừa nhìn hắn có một phản ứng, số điện thoại nặc danh không có bất kỳ hiển thị nào rất có khả năng là Đới Vinh Cẩm gọi đến. Bây giờ Diệp Lăng Phi đã quen với việc Đới Vinh Cẩm gọi điện cho hắn. Diệp Lăng Phi ít nhiều có thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng của Đới Vinh Cẩm, Đới Vinh Cẩm coi chuyện này như một trò chơi mà Diệp Lăng Phi là một trong những người tham gia vào trò chơi, Đới Vinh Cẩm muốn Diệp Lăng Phi phải tiếp tục chơi với gã.

Diệp Lăng Phi thấy Đới Vinh Cẩm càng làm như vậy càng thể hiện Đới Vinh Cẩm hận hắn, gϊếŧ chết hắn một cách đơn giản không thể xóa bỏ được sự phẫn nộ trong lòng gã.

Có lúc Diệp Lăng Phi cũng suy nghĩ về con người Đới Vinh Cẩm, Đới Vinh Cẩm không giống với cha gã, cha gã chưa từng trải qua một sự đào tạo chính quy nào, hoàn toàn dựa vào thời cơ và dũng khí mà có được thành tựu, còn Đới Vinh Cẩm thì lại khác, Đới Vinh Cẩm được đào tạo một cách bài bản, khi mới bắt đầu là ở một tập đoàn lớn, hy vọng thông qua việc quản lý tập đoàn sẽ phục vụ tốt hơn cho câu lạc bộ Mỹ Hỏa, đáng tiếc là Đới Vinh Cẩm không có cơ hội để phát huy tài năng của gã, hoàn toàn là do sự tồn tại của Diệp Lăng Phi, khiến cơ hội phát huy tài năng của Đới Vinh Cẩm biến mất hoàn toàn.

Sau đó, chính là việc Diệp Lăng Phi dẫn đầu tổ chức hỏa quân Lang Nha tiêu diệt câu lạc bộ Mỹ Hỏa, mặc dù việc này đều do câu lạc bộ Mỹ Hỏa khơi mào nhưng bất luận nói thế nào thì câu lạc bộ Mỹ Hỏa cũng bị hủy dưới tay Diệp Lăng Phi, Đới Vinh Cẩm và cha hắn bị ép vào cuộc sống lưu vong, cho đến bây giờ bọn họ vẫn phải sống trong cảnh lẩn trốn không thể sống một cách quang minh chính đại ngoài ánh sáng. Sự đối lập to lớn ấy khiến Đới Vinh Cẩm rất khó chấp nhận, trong lòng gã nhất định vì những chuyện này mà nảy sinh hận thù, Đới Vinh Cẩm cho rằng tên đầu sỏ của mọi tội lỗi chính là Diệp Lăng Phi.

Đương nhiên, Diệp Lăng Phi chưa bao giờ phủ nhận việc hắn đích thân phá hủy câu lạc bộ Mỹ Hỏa, đối với thù hận của Đới Vinh Cẩm, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy chẳng có gì không thỏa đáng, ngược lại, Diệp Lăng Phi cho rằng giữa hắn và Đới Vinh Cẩm nên giải quyết một cách triệt để thù hận giữa đôi bên.

Diệp Lăng Phi nghe điện thoại xong, quả nhiên là tiếng của Đới Vinh Cẩm. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy tiếng của Đới Vinh Cẩm, hắn bèn cười nói:

- Đới Vinh Cẩm, tao đã nghĩ là mày gọi điện đến, tao đang đợi này, tao còn thấy khó hiểu tại sao mày vẫn chưa gọi điện cho tao, có phải là đã quên mất người bạn này rồi không?

Đới Vinh Cẩm nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy gã cười nói:

- Satand, mày càng ngày càng biết đùa đấy. Tao không phải không gọi điện cho mày, tao lo lắng là mày vẫn chưa chuẩn bị tốt, Satand, tao đã nói với mày rồi lẽ nào mày đã chuẩn bị xong rồi sao?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Ừm, phải nói là tao đã nghĩ xong làm thế nào để xử lý những tên lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm rồi. Đới Vinh Cẩm, mày có thấy hài lòng với câu nói của tao chứ?

- Đương nhiên, đương nhiên, tao chính là muốn nghe mày nói như thế. Satand, mày có biết bây giờ tao phát hiện đấu với mày cũng là một thú vui, vốn dĩ tao định lập tức xử lý mày, như thế tao có thể kết thúc nhiệm vụ của mình, nhưng bây giờ tao đã đổi ý rồi, đó đều là do mày, Satand, tao rất lo mày bị xử lý một cách nhanh chóng, như thế tao sẽ cảm thấy rất cô đơn, sống trong thế giới này, nỗi bi ai lớn nhất là không có đối thủ, thật sự rất bi ai.

Diệp Lăng Phi nghe Đới Vinh Cẩm nói vậy xong, hắn cười nói:

- Đới Vinh Cẩm, mày bắt đầu chơi trò tình thơ ý họa với tao từ khi nào vậy, lại còn nói ra những lời triết lý đến vậy, nhưng tao muốn cải chính cho mày một chút, bi kịch lớn nhất của mày là ở chỗ mày luôn cho rằng mày nắm chắc phần thắng nhưng đến cuối cùng lại phát hiện đó chẳng qua chỉ là một khoảng không thích thú mà thôi.

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Đới Vinh Cẩm, Điệp Lăng Phi thấy chói tai quá mức. Hắn bực mình cắt ngang tiếng cười của Đới Vinh Cẩm.

- Đới Vinh Cẩm, lẽ nào một chút đạo đức mày cũng không có sao? Mày có biết tiếng cười của mày rất nhức tai hay không? Phiền mày lần sau hãy học cách cười như thế nào trước đi.

Diệp Lăng Phi nói một cách không chút khách khí. Trong lúc Diệp Lăng Phi và Đới Vinh Cẩm nói chuyện điện thoại với nhau, Bạch Tình Đình và Điền Tư đã nói chuyện điện thoại xong, Bạch Tình Đình mở cửa xe đi xuống, khi cô ta nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến tên Đới Vinh Cẩm, Bạch Tình Đình ngây người, rất rõ ràng, Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi lại đang nói chuyện điện thoại với Đới Vinh Cẩm. Bạch Tình Đình rảo bước đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt yêu kiều của cô ta hiện lên ánh nhìn khó hiểu. Diệp Lăng Phi thò tay ôm eo Bạch Tình Đình, tay kia cầm điện thoại nói:

- Đới Vinh Cẩm, ban nãy tao nghĩ đến một vấn đề, từ khi nào mày cũng học được cách giở trò bỉ ổi với người khác vậy, lại còn muốn bắt cóc Tình Đình, lẽ nào những chuyện như thế mày cũng có thể làm được sao, mày thật khiến tao thất vọng quá.

Đầu kia điện thoại Đới Vinh Cẩm nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, gã dừng lại giây lát rồi chậm rãi nói:

- Satand, có lúc tao rất đố kỵ với mày, có thể tìm được một người vợ vừa đẹp vừa có khí chất, tao không thể không thừa nhận, tao rất thích vợ mày, thậm chí có thể nói là đam mê cũng không có gì quá đáng. Đương nhiên, có những lúc vì một số mục đích không thể không lựa chọn, và tao đã lựa chọn tiêu diệt mày, mà theo tao thấy, nhược điểm lớn nhất của mày chính là vợ mày, đó cũng là mục đích tao muốn bắt cóc vợ mày rồi từ đó tiêu diệt mày. Đương nhiên, những chuyện đó đều là lúc mới bắt đầu tao sắp đặt, nhưng bây giờ tao đã thay đổi ý định rồi, tao không thể hủy diệt một tác phẩm nghệ thuật như Bạch Tình Đình. Thượng đế đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời như vậy, tao nên trân trọng chứ không nên phá hủy, vì vậy mày có thể yên tâm, sau này Bạch Tình Đình sẽ không phải là đối tượng tấn công của tao đâu, đương nhiên tao không thể loại trừ khả năng mấy tên Khoa Nhung Hỏa Diễm vẫn làm như vậy, so với một người biết thưởng thức nghệ thuật như tao, mấy tên lính đánh thuê man rợ đó lại chỉ biết tiêu diệt mà không biết bảo vệ, Satand, mày hiểu chứ?

Diệp Lăng Phi nghe Đới Vinh Cẩm nói vậy xong, hắn lạnh lùng cười nói:

- Đới Vinh Cẩm, mày thật biết cách tìm lý do cho mình, mày lại còn đổ mọi chuyện lên đầu bọn lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, nhưng nghĩ lại cũng đúng bản thân mày vốn là một tên khốn luôn thích đẩy trách nhiệm cho kẻ khác.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn thơm một cái lên má Bạch Tình Đình, rối ngay sau đó nói với Đới Vinh Cẩm:

- Đới Vinh Cẩm, mày cứ yên tâm, tao sẽ tìm ra mày, đến lúc đó, tao cũng sẽ chơi với mày một trò chơi.

Đới Vinh Cẩm cười nói:

- Ồ, vậy tao rất mong chờ được gặp mặt mày Satand, vậy tao không nhiều lời với mày nữa, tao rất kỳ vọng được chơi với mày, ồ, đúng rồi, tao muốn nhắc nhở mày một câu, đừng nên tự cho rằng mày rất thông minh, một số chuyện còn phức tạp hơn mày tưởng tượng, không ai biết ai sẽ là kẻ chiến thắng, nhất là mày một kẻ thích dùng trí thông minh để bố trí ra cái gọi là cạm bẫy…

Đới Vinh Cẩm nói câu đó xong, gã đột nhiên cúp máy. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia xong, hắn cau mày.

Bạch Tình Đinh vẫn không nói gì, ban nãy khi Diệp Lăng Phi và Đới Vinh Cẩm nói chuyện điện thoại với nhau, Bạch Tình Đình luôn yên lặng lắng nghe, cho đến khi Diệp Lăng Phi buông điện thoại xuống, Bạch Tình Đình mới nói:

- Ông xã, rút cuộc tên khốn Đới Vinh Cẩm đã nói gì với anh?

- Gã dường như muốn cảnh cáo anh, cũng có thể là muốn cười nhạo anh.

Diệp Lăng Phi cau mày, lúc này Diệp Lăng Phi cảm thấy câu nói cuối cùng của Đới Vinh Cẩm không phải là đùa với hắn mà là muốn cảnh cáo Diệp Lăng Phi về một chuyện gì đó, chuyện này rất có khả năng có liên quan đến cạm bẫy mà Diệp Lăng Phi đang bố trí. Diệp Lăng Phi thấy trong lời nói của Đới Vinh Cẩm ẩn chứa đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng có khả năng là muốn làm hắn hoảng loạn nên mới nói như thế.

Bất luận nói thế nào, Đới Vinh Cẩm thực sự đã đạt được mục đích, ít nhất có thể khiến Diệp Lăng Phi vì câu nói của Đới Vinh Cẩm mà suy nghĩ rất lâu, lúc này, Diệp Lăng Phi không thể không suy nghĩ tỉ mỉ, hắn sợ sẽ bỏ qua một sự kiện nào đó.