Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1216-1: Chiến tranh lạnh (1)

Diệp Lăng Phi cầm sợi dây chuyện của Anna, ánh mắt Anna nhìn chằm chằm về phía Diệp Lăng Phi đang cầm sợi đây chuyền trên tay, trong đó có hình của em trai cô ta. Theo lý mà nói, với tư cách là một lính đánh thuê, Anna không nên mang theo bất cứ đồ vật gì có liên quan đến em trai cô ta, càng không nên mang theo ảnh của em trai cô ta, nhưng Anna lại mang theo ảnh của em trai cô ta trên người là vì hy vọng em trai cô ta và em trai sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Diệp Lăng Phi không hề biết về chuyện giữa Anna và em trai cô ta. Hắn chỉ biết Anna có một người em trai, hơn nữa, tính mạng của em trai còn quý giá hơn tính mạng của bản thân Anna, cũng có nghĩa là nếu muốn khống chế Anna, thì không cần thiết uy hϊếp bản thân Anna mà chỉ cần uy hϊếp người em trai đó của Anna là đủ rồi.

Diệp Lăng Phi lúc này mới đưa ra cho Anna hai sự lựa chọn, hoặc là cô ta và em trai cô ta cùng chết, hoặc là cùng hợp tác với hắn, như thế ít nhất có thể bảo toàn tính mạng cho em trai cô ta.

Anna nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta biết cô ta không còn sự chọn lựa nào khác.

Cô ta không thể giương mắt nhìn em trai của cô ta phải chết. Cần biết rằng cô ta làm lính đánh thuê cũng là vì muốn để em trai cô ta sống tốt hơn. Mọi việc cô ta làm đều là vì em trai cô ta, cô ta không thể giương mắt nhìn em trai mình phải chết.

- Tại sao anh lại ngược đãi em trai tôi như vậy?

Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy câu hỏi này của Anna, trong lòng hắn biết rõ, người phụ nữ này đã nhận thua rồi, bước tiếp theo mà hắn ta cần làm là làm sao để lợi dụng tốt quân bài Anna này. Với Diệp Lăng Phi, sự việc tối hôm nay không phải hoàn toàn thất bại, ít nhất hắn đã có được một quân át chủ bài, qua đó có thể biết được thói quen của tên chỉ huy cầm đầu, điều này giúp những hành động sau này của Diệp Lăng Phi sẽ càng có hiệu quả hơn.

- Chúng tôi sẽ bảo vệ em trai của cô. Chuyện này sẽ do chính phủ Pháp đảm nhiệm.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, quay mặt sang phía Serena nói:

- Serena, chuyện này không vấn đề gì chứ.

- Đương nhiên.

Serena gật đầu. Diệp Lăng Phi lại quay mặt sang Anna, hắn nhìn lý lịch của Anna nói:

- Anna, cô cũng nghe Serena ban nãy nói rồi đấy. Cô nên biết thân phận của cô ấy, cô ấy sẽ liên lạc với chính phủ Pháp, sự an toàn của em trai cô không có vấn đề gì cả. Đối với chính phủ Pháp từ trước đến nay luôn muốn tiêu diệt tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm thì em trai của cô là một quân cờ rất hữu dụng đối với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ cho em trai của cô.

Anna không ngờ Diệp Lăng Phi lại để chính phủ Pháp bảo vệ em trai của cô ta, Anna còn cho rằng tổ chức hỏa quân Lang Nha sẽ ra mặt bảo vệ cho em trai cô ta, thực tế, Diệp Lăng Phi không hề muốn để tổ chức Lang Nha tham gia vào chuyện này. Chính phủ Pháp sẽ phái đặc công bảo vệ em trai của Anna, về điểm này không có gì phải nghi ngờ. Không cần Diệp Lăng Phi ra mặt, chỉ cần để Serena và Sean ra mặt là đủ rồi.

Anna không nói gì, chỉ nhìn Diệp Lăng Phi dương như có vẻ không hài lòng với cách làm của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Anna nhìn hắn như vậy, hắn buông hai tay một cách bất đắc dĩ, thể hiện một tư thế rất bất đắc dĩ nói:

- Anna, chuyện này không thể trách tôi, tôi cũng không thể bảo vệ cho em trai cô, nếu cô bảo tôi đi gϊếŧ người, đi bảo vệ người khác đó là một việc rất khó khăn với tôi, Serena là đặc công của nước Pháp, mà cô lại cứu Serena. Bất luận cô vì mục đích gì mà cứu Serena, thì cô cũng đã cứu được Serena rồi. Để Serena đi nói với chính phủ Pháp cũng coi như Serena đền đáp ân tình của cô, như thế hai cô sẽ không ai nợ ai nữa. Không phải là rất tốt hay sao? Còn về phần tôi, cô không cần quan tâm đến tôi, càng không cần để ý, con người tôi từ trước đến nay không hề lo lắng người khác nhìn tôi như thế nào.

Diệp Lăng Phi nói rất thẳng thắn, nói với Serena một cách rõ ràng rằng chuyện này của cô không liên quan gì đến tôi, cô chỉ cần hợp tác với tôi là được rồi còn về điều kiện thì đừng nói với tôi.

Đó chính là ý của Diệp Lăng Phi. Serena và Anna đều nghe rất rõ rồi. Serena không có ý kiến gì, chỉ có Anna thấy không được hài lòng lắm, cô ta đang định nói thì nghe thấy cửa phòng bệnh có tiếng gõ cửa, ngay sau đó bèn nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói:

- Diệp tiên sinh, khi nào chúng tôi dẫn cô ta về cục cảnh sát?

Diệp Lăng Phi nghe thấy vậy xong, hắn cười nói:

- Cô xem trí nhớ của tôi đấy, lại quên mất cả chuyện này, ừ, anh cứ ở ngoài đợi một lát, ở đây tôi có chút chuyện vẫn chưa giải quyết xong.

Diệp Lăng Phi nói rồi quay sang phía Anna nói:

- Anna, cô xem tôi đấy, chỉ để ý nói chuyện với cô, quên mất cả chuyện này, cảnh sát đang đợi ở bên ngoài, cô cần đi cùng họ về cục cảnh sát. Cô đã đồng ý hợp tác với tôi thì nên ngoan ngoãn đợi, đừng tự mình đi tìm cái chết, tôi đang nghĩ nếu những kẻ đó biết cô bị chúng tôi nhốt ở cục cảnh sát, không biết sẽ có hành động gì.

Anna nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta liền nói:

- Anh, anh định lấy tôi làm mồi nhử. Anh làm như vậy là...

- Tôi làm như vậy là cái gì, không phải là lấy cô làm mồi nhử sao, có gì phải sợ chứ, mặc dù trại giam ở đây có phần đáng sợ, nhưng vẫn không đến mức cô sẽ bị chết một cách vô duyên vô cớ, ít nhất tôi sẽ không để cô bị như vậy. Anna, cô cứ yên tâm đợi ở đó đi. Bên đó rất an toàn. Ừ, cứ như vậy đi.

Diệp Lăng Phi nói vỗ tay nói:

- Được rồi, anh có thể vào dẫn cô ta đi.

Từ bên ngoài đi vào hai người cảnh sát trang bị vũ khí hạng nặng. Hai cảnh sát đó còng tay Anna lại rồi dẫn đi. Diệp Lăng Phi goi Dã Thú đến, nói vài câu với Dã Thú, bèn nhìn thấy Dã Thú gật đầu, ngay sau đó Diệp Lăng Phi liền đứng lên nhìn Serena và Dã Thú cười nói:

- Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, tôi cũng phải về nhà ngủ một chút, hôm nay đã bận cả ngày rồi. Tôi không có thời gian về nhà nghỉ ngơi, hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều việc.

- Satand, Anna làm thế nào?

Serena vẫn lo lắng cho Anna, Serena thấy, Anna dù sao cũng đã cứu cô ta, cô ta không muốn có chuyện gì xảy ra với Anna.

- Cô ta à, không có chuyện gì cả. Ở chỗ cảnh sát bên đó luôn an toàn hơn là ở ngoài. Những chuyện này không phải là chuyện để tôi suy nghĩ, điều tôi muốn bây giờ là về nhà, ôm người vợ xinh đẹp của tôi ngủ một giấc. Không suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Dã Thú, Serena giao cho em đấy, anh về nhà nghỉ ngơi đây.

Dã Lang gật đầu, nói:

- Satand, đúng là anh nên về nhà nghỉ ngơi”

Khi Diệp Lăng Phi đi đến cửa phòng bệnh, hắn nhiên dừng lại, quay người nói:

- Có ăn bánh trung thu không?

- Bánh trung thu?

Dã Lang và Serena đều ngây người, không hiểu Diệp Lăng Phi rút cuộc muốn nói gì, Diệp Lăng Phi làm một động tác rồi nói:

- Hai người nên mua bánh trung thu mà ăn, có biết bánh trung thu có nghĩa gì không? Đoàn tụ. Buổi tối hôm nay hai người lại gặp nhau lần nữa. Đương nhiên là chuyện tốt rồi, ăn bánh trung thu để chúc mừng chứ. Serena, tôi nhắc nhở cô, lần sau khi cô muốn nhắc Dã Lang cách xa nguy hiểm, phiền cô nhớ đến tôi có được không, cách làm của cô thật không chu đáo, chỉ bảo Dã Lang rời khỏi Vọng Hải, lẽ nào tôi nên chết ở đây hay sao?

Khi Diệp Lăng Phi nói câu này, không hề tỏ ra nghiêm túc, hắn giống như đang đùa với Serena vậy, tùy tiện nói nhưng Serena nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, sắc mặt cô ta trở nên tái đi, đang định giải thích với Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đã ra khỏi phòng rồi.