Diệp Lăng Phi nghe Điền Vi Dân ở đầu dây bên kia khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu Diệp, cậu đã gây họa rồi!
- Tôi đã gây họa ư?
Diệp Lăng Phi nghe Điền Vi Dân nói như vậy, nhẹ nhàng đáp:
- Bí thư Điền à, tim của tôi không được tốt đâu, ông đừng dọa tôi như vậy, nếu như ông dọa tôi xảy ra vấn đề gì, ông sẽ phải chịu trách nhiệm nửa đời sau của tôi đấy, nói vậy chứ ông không đủ sức đâu!
Điền Vi Dân không có ý muốn nói giỡn với Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, tôi không muốn nói giỡn với cậu, cậu biết không, hôm nay Lãnh sự quán Nhật Bản đã lên tiếng phản đối mạnh mẽ, bởi vì tối hôm qua cậu xông vào khách sạn riêng của Nhật Bản, tiến hành đe dọa nhân vật nổi tiếng của Nhật Bản, tôi cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức này, tôi đang sắp xếp người điều tra chuyện này, trễ nhất là chiều mai phải có câu trả lời cho Lãnh sự quán Nhật Bản, nếu không người ta sẽ tiến hành phản ánh lên cấp cao hơn, như vậy sẽ nổ ra tranh cãi ngoại giao!
- Phản đối ư?
Diệp Lăng Phi nghe thấy những lời này lại cưới toe toét, cười nói:
- Phản đối cái con khỉ, tôi còn chưa cảm thấy phải phản đối gì cả. Không phải là tôi chỉ đến khách sạn Hoa Anh Đào một chuyến ư, cũng đáng được náo loạn thế này à? Bí thư Điền, nơi này không có có chuyện của ông, tôi sẽ giải quyết!
- Tiểu Diệp, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!
Điền Vi Dân hỏi.
- Xảy ra chuyện không hay? Xảy ra cái con khỉ!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói.
- Tôi biết cái tay lãnh sự kia, tôi rất thân với hắn, hắn còn dám tới gây sự ư, thật đúng rãnh rỗi không có việc thì đi gây chuyện!
Điền Vi Dân nghe được những lời này Diệp Lăng Phi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Điền Vi Dân chính là muốn nắm rõ hơn lai lịch của Diệp Lăng Phi, muốn biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc tính thế nào. Điền Vi Dân cũng biết một chút lai lịch của Diệp Lăng Phi, theo đánh giá của Điền Vi Dân, nếu Diệp Lăng Phi chạy tới khách sạn Hoa Anh Đào gây chuyện, vậy thì nhất định có suy nghĩ, bảo đảm không có chuyện gì. Điền Vi Dân biết rõ Diệp Lăng Phi người này làm việc cực kỳ ổn trọng, tuyệt đối không phải là người xung động dễ dàng đi gây chuyện. Chính bởi vì Điền Vi Dân hiểu rõ Diệp Lăng Phi, cho nên mới gọi điện thoại tới đây, mục đích chính là muốn cho Diệp Lăng Phi hiểu rõ tình hình hơn mà thôi. Diệp Lăng Phi dập máy, ánh mắt của hắn nhìn về trước xe, không nói gì thêm.
Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi nghe được những chuyện Diệp Lăng Phi vừa nói, ý thức được có chuyện rồi. Cô vốn muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì, nhưng thấy Diệp Lăng Phi chỉ nhìn về phía trước xe, câu hỏi Bạch Tình Đình đã ra bên miệng, nhưng lại nuốt trở về. Đi đến cửa hàng trưng bày ô tô, Diệp Lăng Phi dừng xe trong bãi đậu xe bên cạnh đại lý xe ô-tô, hắn cởi dây an toàn ra, nói với mấy người Bạch Tình Đình:
- Mọi người xuống xe trước đi, tôi đi gọi điện thoại!
Sau khi mấy người Bạch Tình Đình xuống xe, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Dã Thú. Lúc Diệp Lăng Phi gọi điện đến, Dã Thú còn đang ngáy khò khò, điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói của Dã Thú vang lên trong máy. Tên Dã Thú này còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nói:
- Lão đại à, sao mới sáng sớm anh đã gọi điện thoại tới đây, em còn chưa có tỉnh ngủ đâu, lão đại, anh cũng nên ngủ đủ giấc vào, hôm qua anh cũng ngủ muộn lắm, em thấy anh cũng ngủ thêm một lát đi!
Diệp Lăng Phi vốn vừa rồi còn hơi giận, nghe được những lời này Dã Thú, ngược lại bị Dã Thú làm cho muốn phì cười. Tên Dã Thú cũng hay thật, mình ngủ còn chưa xong, còn muốn nhắc Diệp Lăng Phi cũng ngủ thêm cho đủ giấc, nếu như vậy. Diệp Lăng Phi cũng không cần gọi điện thoại cho Dã Thú rổi. Dã Thú cũng có thể ngủ thêm một lúc.
- Dã Thú à, cậu còn đang ngủ à, nếu cậu mà còn ngủ nữa thì mặt trời sắp chiếu lên mông cậu rồi đấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Theo anh thì cậu đừng có ngủ nữa, mau rời giường sớm một chút đi!
- Lão đại, em thật sự bị thiếu ngủ mà!
Dã Thú ngáp, lầu bầu.
- Tối hôm qua lúc em về nhà thì không đi ngủ ngay, còn cùng với Tuyết Hoa đến hừng sáng mới đi ngủ, em ngủ tiếp đây!
- Cậu và Lục Tuyết Hoa đến hừng sáng mới ngủ à? Hai người làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không làm gì cả, chỉ nói chuyện phiếm thôi mà!
Dã Thú nói.
- Cũng không biết có phải Tuyết Hoa uống cà phê uống nhiều quá hay không, đến đêm rồi mà vẫn không buồn ngủ, lại kéo em dậy nói chuyện phiếm, hàn huyên đến tận lúc trời sáng, lão đại, bây giờ em buồn ngủ lắm mà!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy, vốn định để cho Dã Thú đi làm, nhưng hắn thay đổi chủ ý, nói:
- Dã Thú, anh không có chuyện gì, chỉ muốn gọi điện thoại cho cậu thôi, được rồi, cậu tiếp tục ngủ đi!
- Lão đại, vậy em ngủ tiếp đây. Nếu anh có chuyện gì thì cứ điện thoại cho em là được!
Dã Thú vừa nói vừa ngáp một cái, có vẻ như Dã Thú quả thật là rất buồn ngủ. Diệp Lăng Phi dập máy, hắn lại bấm số của Dã Lang. Dã Lang không tham ngủ giống như Dã Thú, hắn đã thức dậy, nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, Dã Lang hỏi:
- Satan, chuyện gì vậy?
- Dã Lang, vừa rồi anh nhận được tin, hình như tên khốn Yonchien Yamakawa kia đã đi tìm lãnh sự quán Nhật Bản, lãnh sự quán Nhật Bản lại còn ra mặt, muốn chính quyền thành phố Vọng Hải trừng trị nghiêm chúng ta, hừ, cậu đi làm việc với lãnh sự quán Nhật Bản đi!
- À, em còn tưởng là chuyện gì chứ!
Dã Lang nói.
- Được rồi, chuyện này giao cho em đi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền cúp điện thoại, Dã Lang làm việc so sánh với Dã Thú khiến cho người ta yên tâm hơn nhiều. Dã Lang là một trong những thành viên nòng cốt quan trọng nhất trong tổ chức quân hỏa Lang Nha, viên lãnh sự ở lãnh sự quán Nhật Bản dĩ nhiên cũng biết Dã Lang. Rất nhiều người đều cho rằng cái thế giới này là công bằng thế nào, cái thế giới này tràn đầy ánh mặt trời, không biết ở những nơi tràn đầy ánh mặt trời trên thế giới này, lại ẩn chứa rất nhiều bí mật không ai biết. Những chuyện này không phải những người bình thường kia có thể hiểu được. Giống như là một người trong nghề hiểu được tin tức về nghề đó, nhưng người ngoài nghề thì mãi cũng không hiểu nội tình bên trong thế nào. Điền Vi Dân không biết thế lực của tổ chức quân hỏa Lang Nha, ông ta chỉ biết tay Diệp Lăng Phi này rất có thế lực. Nhưng Diệp Lăng Phi lại rất rõ ràng, những cái gọi là uy hϊếp kia đối với hắn mà nói không có bất kỳ tác dụng gì. Viên lãnh sự Nhật Bản kia không thể làm gì được hắn. Sở dĩ viên lãnh sự Nhật Bản dám uy hϊếp chính quyền, chủ yếu là do hắn ta không biết Diệp Lăng Phi chính là Satan. Nếu như biết vậy, cho dù cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám làm như vậy. Tổ chức quân hỏa Lang Nha năm đó cũng từng hoành hành ở Nhật Bản, Yonchien Yamakawa chính là một người bị hại trong số đó. Yonchien Yamakawa còn tưởng rằng có thể vận dụng thế lực của mình có thể uy hϊếp chính phủ có chế tài với Lang Nha và Satan, nhưng hắn vẫn thất bại, thái độ của chính phủ rất mập mờ, trong chuyện này dính dáng đến quá nhiều quan hệ chính trị.
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Dã Lang xong, hắn cũng yên lòng. Diệp Lăng Phi đẩy cửa xe ra, xuống xe, đã thấy Bạch Tình Đình cùng Suzu Yamakawa. Minako ba người đang đứng trước cửa đại lý ô-tô chờ Diệp Lăng Phi, trước khi Diệp Lăng Phi còn chưa tới, các cô sẽ không đi vào. Diệp Lăng Phi đi về phía Bạch Tình Đình, trên môi nở một nụ cười, đi đến trước mặt Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Bà xã, đang đợi anh đấy à!
- Dĩ nhiên là chờ anh rổi, chẳng lẽ chuyện này mà còn phải hỏi sao!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nở nụ cười, cô mới đem nghi vấn khi nãy còn chưa dám hỏi Diệp Lăng Phi nói ra.
- Ông xã, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy, em thấy khi nãy sắc mặt anh không được tốt lắm, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?
- Không có chuyện lớn gì đâu, chỉ là tối ngày hôm qua anh đến khách sạn Hoa Anh Đào náo loạn, kết quả cái lão Yonchien Yamakawa khốn kiếp kia tìm đến lãnh sự quán Nhật Bản. Hừ, cái lão già khốn kiếp đó cũng không nhìn xem anh là ai, còn định dùng lãnh sự quán Nhật Bản tới dọa anh, vừa rồi anh đã an bài Dã Lang đi xử lý chuyện này rồi. Bà xã, anh đã nói rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi ấy mà!
Bạch Tình Đình cong môi, nói:
- Ông xã, chuyện này mà cũng coi là chuyện nhỏ, vậy em cũng không biết chuyện gì mới là chuyện lớn đây!
- Ừm, để anh suy nghĩ đã, khụ, anh không nghĩ ra, thế này đi, chờ sau khi nghĩ ra, anh sẽ nói cho em biết chuyện gì là chuyện lớn!
Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, dẫn Bạch Tình Đình đi vào trong đại lý xe hơi. Diệp Lăng Phi đã quen lái xe nhập ngoại, nhất là Mercedes-Benz, hắn lái rất thuận tay, về phần xe sản xuất trong nước, Diệp Lăng Phi không quá tin tưởng vào các tính năng, ai cũng biết đồ Tàu giá cực rẻ, nhưng lại đẹp, nhưng điều này cũng là trong quá khứ rồi. Đồ bây giờ giá rẻ nhưng chưa nói tới đẹp, nhiều nhất chỉ là bề ngoài không tệ lắm thôi, nhưng bên trong lại không dám cho người ta nghiên cứu cẩn thận. Đã có mục tiêu, vậy chọn xe cũng rất đơn giản, chỉ cần đưa đơn đặt hàng, giao tiền đặt cọc, một tuần sau tới đây lấy xe. Đại lý xe hơi cũng không có sẵn xe Mercedes-Benz nhập ngoại kiểu mới nhất, cần chờ thời gian, dĩ nhiên, chỉ cần anh có tiền, thời gian sẽ rút ngắn rất nhiều. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng ít nhất phải đến giờ ăn cơm trưa mới có thể chọn xong xe, nhưng không ngờ khi bọn họ đi ra khỏi đại lý xe thì vẫn chưa tới mười một giờ rưỡi. Diệp Lăng Phi sờ sờ bụng, nói:
- Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi, sau khi ăn xong, chúng ta sẽ đi mua quần áo!
Diệp Lăng Phi vừa mới đi tới chỗ cửa xe, lúc này, chợt nghe thấy có người hô lớn:
- Cứu mạng, cứu mạng với, gϊếŧ người, gϊếŧ người, mau cứu với!
Tiếng kêu này cực kỳ thê thảm, hấp dẫn lực chú ý của những người ở đây. Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn liếc nhìn Bạch Tình Đình một chút, nói:
- Bà xã, em chờ ở đây, anh qua đó xem thế nào!
- Ông xã, đừng qua đó!
Lúc này Bạch Tình Đình bỗng nhiên kéo cổ tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh đừng xen vào chuyện này mà!
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, thấy trên mặt Bạch Tình Đình hiện lên vẻ lo lắng. Diệp Lăng Phi trong lòng âm thầm thở dài, bây giờ hắn là người đã có gia đình, không thể tùy tiện mạo hiểm. Diệp Lăng Phi lại nhìn về hướng phát ra tiếng kêu đó, sau đó nhìn vào mắt Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, anh biết rồi, anh không sang đó là được!
Lúc này Bạch Tình Đình mới thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ Diệp Lăng Phi không chịu nghe lời cô, qua bên đó xem thế nào. Chiếu theo tính cách của Diệp Lăng Phi, nói không chừng sẽ xuất thủ, như vậy, tình huống thật sự quá nguy hiểm. Bạch Tình Đình không muốn để cho Diệp Lăng Phi đi mạo hiểm.
- Ông xã, chúng ta lên xe đi!
Bạch Tình Đình nói.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi vừa mới đáp lời, đã nghe thấy một người đàn ông hô lớn:
- Mau báo cảnh đi, người kia điên rồi, người kia điên thật rồi, nhanh lên một chút...!
Diệp Lăng Phi nhìn về phía đó, thấy một người đàn ông tay cầm một con dao phay, trên người dinh không ít máu, đang lao thẳng tới chỗ này.
----o0o----