Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1101: Phóng viên tờ báo buổi tối

Diệp Lăng Phi thấy tay phải của xác đàn ông đó hình như đang nắm đồ vật gì, nên nói với Tiểu Triệu đi qua xem thử tay phải của tên khốn xui xẻo đó rốt cuộc đang nắm cái gì!

Sau khi Tiểu Triệu đến chỉ lo nói chuyện với Diệp Lăng Phi, cũng không có lưu ý đến bàn tay phải của thi thể đàn ông đó. Thông qua sự nhắc nhở của Diệp Lăng Phi Tiểu Triệu mới dừng ánh mắt ở tay thi thể người đàn ông đó, hình như đang nắm cái gì đó. Tiểu Triệu gọi một cảnh sát hình sự đến, người cảnh sát hình sự đó đeo găng tay vào, tách tay phải đang nắm chặt của thi thể người đàn ông. Thì thấy trong tay thi thể người đàn ông bị nước biển ăn có chút trắng đó đang nắm cuộn phim nhựa, chỉ là do bị ngâm ở trong nước, cuộn phim nhựa đó đã không thể phân biệt được nữa rồi, cho dù muốn hoàn nguyên những gì bên trong cuộn phim nhựa đó. Cũng cần phải cầm đến Bắc Kinh để kỹ thuật bên đó phục hồi, về phần có thể phục hồi như cũ hay không, không thể biết được.

Người cảnh sát hình sự đó đem cuộn phim nhựa bỏ vào túi plastic, niêm phong trước rồi đưa qua cho Tiểu Triệu đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Chính là một cuộn phim nhựa!

- Tiểu Triệu, có thể nhận dạng ra thân phận của thi thể này không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Cái xác này đều đã bị ngâm thành như vậy rồi, ai biết có thể nhận dạng được thân phận hay không!

Tiểu Triệu nói.

- Sao tôi cứ cảm thấy người đàn ông này ít nhất cũng đã chết hai ba ngày rồi.

Ngay trong lúc Tiểu Triệu nói những lời này thì một cảnh sát hình sự phát hiện trên người đàn ông đó có một cái thẻ, cầm cái thẻ đó tới trước mặt Tiểu Triệu. Nói:

- Đội trưởng, anh xem!

Tiểu Triệu cầm lấy, là thẻ phóng viên. Mở thẻ phóng viên ra, phía trên có viết phóng viên Từ Thiên Minh của《 Báo buổi tối Vọng Hải 》. Tiểu Triệu nhìn ảnh thẻ rồi nhìn thoáng qua xác người đàn ông đó, nói:

- Xem ra người này chính là phóng viên Từ Thiên Minh đó!

Tiểu Triệu nói xong đưa thẻ phóng viên giao cho cảnh sát hình sự đó, nói:

- Thông báo người nhà đến nhận xác!

- Phóng viên?

Diệp Lăng Phi cảm thấy ngạc nhiên, hắn không thể nào ngờ được đây lại là một gã phóng viên, trong lòng thực buồn bực, sao một phóng viên lại chết ngoài biển chứ. Nhớ tới cuộn phim tên phóng viên đó nắm trong tay, trong lòng Diệp Lăng Phi cảm giác có gì đấy, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại muốn không rõ. Diệp Lăng Phi dẫm chân trên bờ cát. Miệng nói với Tiểu Triệu:

- Tiểu Triệu, nếu vụ án này có tiến triển gì, báo cho tôi biết một tiếng!

- Ừm, em biết rồi!

Tiểu Triệu nói. Tiểu Triệu nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi về phía Chu Hân Mính, ánh mắt của Tiểu Triệu dừng lại chỗ cái bụng nhô lên của Chu Hân Mính, trên mặt nở nụ cười rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác.

Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, chúng ta về nhà hãy nói.

Gặp phải chuyện này khiến cho Diệp Lăng Phi vốn muốn đến đây chơi thỏa thích đã bị mất hứng. Chu Hân Mính bởi vì có mẹ cô ở đây hhông tiện hỏi nhiều, gật gật đầu, Diệp Lăng Phi dìu cô lên xe. Diệp Lăng Phi thu dọn đồ đạc rồi cũng lên xe, lái xe chạy về biệt thự Nam Sơn.

Hai người Minako và Suzu Yamakawa ở trong biệt thự của Diệp Lăng Phi rất thành thật, hai người chỉ ngồi trên ghế sô fa ở phòng khách xem TV. Diệp Lăng Phi trở về, Minako và Suzu Yamakawa từ trên ghế sô fa đứng lên. Hai người không biết Diệp Lăng Phi sao lại trở về, Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Minako cùng Suzu Yamakawa một cái. Miệng nói:

- Trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, đương nhiên, ở đây không có gì của Nhật Bản cả!

Suzu Yamakawa nháy ánh mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cũng không biết cô có nghe hiểu được câu nói tiếng Trung này của Diệp Lăng Phi hay không. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đi lên sân thượng của lầu ba, sau khi Diệp Lăng Phi dìu Chu Hân Mính ngồi xuống, hắn kéo chiếc ghế nhựa lại rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Mính.

- Hân Mính, người đó là một gã phóng viên!

Diệp Lăng Phi nói.

- Là phóng viên của《 Báo buổi tối Vọng Hải 》, ai biết chết như thế nào. Có lẽ là bản thân nghĩ không thông nên nhảy xuống biển tự tử. Thành phố Vọng Hải hàng năm số người nhảy xuống biển tự tử không ở số ít. Nói không chừng tên kia cũng là một trong số đó.

- Trừ cái này ra, còn gì nữa!

Chu Hân Mính hỏi.

- Có điều, tay phải của tên đó nắm cuộn phim!

Diệp Lăng Phi nói.

- Ai biết cái tên đó có hành vi cổ quái gì, nói không chừng lúc chết túm được chút đồ gì đấy!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong những lời này thì thấy Chu Hân Mính bắt đầu chau mày lại, nói:

- Ông xã, chẳng lẽ anh cho rằng có người tự sát sẽ nắm vật gì đó trong tay sao?

- Đương nhiên là có rồi.

Khi Lăng Phi nói.

- Cái này có gì đáng kỳ quái đâu!

- Cái này rất kỳ quái!

Chu Hân Mính nói.

- Căn cứ theo kinh nghiệm của em, cái này là không có khả năng, ít nhất cũng nói rõ được cái chết của người này là bất bình thường.

Chu Hân Mính nói xong đứng dậy, Diệp Lăng Phi vừa thấy vậy vội vàng hỏi:

- Hân Mính. Em định làm gì?

- Em đi gọi điện thoại cho Tiểu Triệu.

Chu Hân Mính nói.

- Hân Mính, em đừng gọi nữa!

Diệp Lăng Phi vừa nghe Chu Hân Mính nói muốn gọi điện thoại, vội vàng ngăn cản nói:

- Điện thoại có phóng xạ. Hân Mính, em đừng gọi điện thoại, anh đã nói qua với Tiểu Triệu rồi, nếu hắn có tình hình gì thì sẽ gọi điện thoại cho anh biết!

Chu Hân Mính lắc lắc đầu, nói:

- Ông xã, em cảm giác chuyện này rất kỳ quái, em muốn biết sự tình ẩn đằng sau của chuyện này!

Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính cố chấp đòi gọi điện thoại cho Tiểu Triệu, Diệp Lăng Phi đành phải nói:

- Hân Mính, em chờ đó, anh đi gọi điện thoại cho Tiểu Triệu!

Chu Hân Mính gật gật đầu, Diệp Lăng Phi đứng dậy, trở về phòng ngủ của mình lấy điện thoại rồi trở lại sân thượng. Hắn ở bên này còn chưa gọi điện thoại cho Tiểu Triệu thì điện thoại của Tiểu Triệu đã gọi đến rồi. Diệp Lăng Phi vừa thấy là điện thoại của Tiểu Triệu, liền nói:

- Hân Mính, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới thật rồi. Là điện thoại của Tiểu Triệu gọi đến!

Diệp Lăng Phi bắt máy, từ trong điện thoại vọng lại tiếng của Tiểu Triệu.

- Diệp ca, em có chuyện này muốn nói với anh một chút!

Tiểu Triệu nói.

- Nói đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Diệp ca, chúng em vừa mới chứng thực qua, cái tên đàn ông tên Từ Thiên Minh kia quả thật chính là phóng viên của《 Báo buổi tối Vọng Hải 》, hơn nữa hắn đã mất tích hai ngày rồi!

- Ồ!

Tiểu Triệu tiếp tục nói:

- Căn cứ từ phản ứng của bên tòa soạn báo, Từ Thiên Minh là được phái đi điều tra chuyện tình của xưởng nguyên kiện điện tử Suzuki ở thành phố Vọng Hải!

- Chuyện tình của xưởng nguyên kiện điện tử Suzuki ở thành phố Vọng Hải?

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe được những lời nói này của Tiểu Triệu thì ngữ khí hơi ngạc nhiên, hắn cảm thấy bất ngờ. Thật không ngờ chuyện này có liên quan đến tập đoàn Suzuki.

- Đúng vậy!

Tiểu Triệu nói.

- Phía bên tòa soạn báo có người nặc danh cung cấp manh mối, nói xưởng nguyên kiện điện tử Suzuki có cô gái trúng độc, hơn nữa không chỉ có một người, Từ Thiên Minh chính là theo dõi chuyện này, chỉ là hai ngày trước Từ Thiên Minh lại mất tích rồi!

- Tiểu Triệu, ý của cậu là nói Từ Thiên Minh có thể có liên quan đến xưởng nguyên kiện điện tử Suzuki.

Diệp Lăng Phi hỏi.

Tiểu Triệu không khẳng định lắm nói:

- Diệp ca, cái này em không dám nói, em hiện giờ không có bất cứ chứng cớ liên quan chứng minh Từ Thiên Minh có liên quan đến xưởng nguyên kiện điện tử Suzuki, chỉ là nói Từ Thiên Minh hai ngày trước đã mất tích rồi!

- Tiểu Triệu, cậu có thể tìm được người cung cấp tham mưu cho tòa soạn báo đó không?

Diệp Lăng Phi hỏi. Tiểu Triệu nói:

- Diệp ca, chúng em cũng đang tìm người đó, bên tòa soạn báo cung cấp cho chúng em một số điện thoại, nhưng chúng em gọi đến thì bên đối phương vẫn luôn ở trạng thái khóa máy, chúng em cũng không thực sự hiểu rõ tình hình cụ thể.

- Ừm, biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tiểu Triệu, chuyện này cậu theo dõi chút, nếu có tình hình gì thì kịp thời nói cho tôi biết, à, Hân Minh cũng rất quan tâm đến chuyện này, vừa rồi Hân Mính còn muốn tôi gọi điện thoại cho cậu để truy hỏi chuyện này, tóm lại chuyện này nhất định phải dốc toàn lực điều tra cho ra.

- Em biết rồi!

Tiểu Triệu nói.

- Diệp ca, anh cứ yên tâm đi!

Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy. Quay mặt qua Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, chuyện này có thể có liên quan đến tập đoàn Suzuki?

Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đem những gì Tiểu Triệu vừa rồi nói với hắn nói cho Chu Hân Mính nghe. Chu Hân Mính sau khi nghe xong, cau mày. Miệng nói:

- Ông xã, anh nói xem có thể nào tập đoàn Suzuki vì che dấu cái gì nên mới gϊếŧ người diệt khẩu không!

- Không loại trừ khả năng này!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chỉ là chuyện xưởng điện tử của tập đoàn Suzuki ở thành phố Vọng Hải có công nhân trúng độc sao không có nghe nói qua, chẳng lẽ nào là chính phủ thành phố đè chuyện này xuống rồi sao?

Chu Hân Mính đồng ý những lời Diệp Lăng Phi nói, gật đầu nói:

- Không phải không có khả năng về phương diện này, phải biết rằng xưởng điện tử mà tập đoàn Suzuki đang đầu tư ở thành phố Vọng Hải có quy mô rất lớn, công nhân hơn một ngàn người, lợi nhuận hàng năm cho thành phố Vọng Hải cũng rất nhiều. Thành phố Vọng Hải nói không chừng sẽ suy nghĩ đến sức ảnh hưởng đối với thành phố Vọng Hải mà cho áp chế chuyện này đi.

- Mẹ nó, ai dám áp chuyện này chứ, anh sẽ không tha cho tên khốn đó!

Diệp Lăng Phi miệng chửi.

- Chuyện gì cũng đều dám che đậy, loại chuyện như thế này chẳng lẽ cũng dám che đậy sao!

Diệp Lăng Phi miệng thì chửi tay thì rút điện thoại ra, Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nói:

- Ông xã, anh định làm gì?

- Anh gọi điện thoại cho Điền Vi Dân, hỏi thử đây là chuyện thế nào!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu Điền Vi Dân cũng dám che đậy chuyện này, anh thấy chức bí thư thị ủy này của ông ta cũng đừng hòng làm nữa!

- Ông xã, anh đừng tức giận đến như vậy!

Chu Hân Mính lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ làm hỏng mọi chuyện, vội vàng khuyên:

- Bí thư Điền không có quản lý chuyện này, anh có hỏi ông ta ông ta cũng không rõ. Huống chi bây giờ còn là ngày nghỉ mồng một tháng năm nữa, em e…!

Chu Hân Mính còn chưa nói hết thì Diệp Lăng Phi đã gọi vào di động của Điền Vi Dân rồi, Chu Hân Mính đành phải nuốt câu nói sau trở vào trong, không có nói thêm gì nữa.

- Bí thư Điền, gần đây làm gì thế?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tôi ở cùng với gia đình!

Điền Vi Dân nói.

- Tiểu Diệp, làm sao vậy, sao cậu gọi điện thoại cho tôi vậy!

- Bí thư Điền, xem ông nói kìa. Sao tôi sẽ không gọi điện thoại cho ông chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Thành phố Vọng Hải xảy ra chuyện rồi, tôi chỉ có thể tìm bí thư thị ủy ông rồi!

- Xảy ra chuyện?

Điền Vi Dân sửng sốt, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Ông không biết sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Điền Vi Dân ở đầu điện thoại bên kia sửng sốt, nói:

- Tôi không ở thành phố Vọng Hải, tôi cũng không biết thành phố Vọng Hải đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Diệp, cậu nói cho tôi biết với, rốt cuộc thành phố Vọng Hải đã xảy ra chuyện gì!

- Ông có biết chuyện xưởng điện tử của tập đoàn Suzuki đầu tư có công nhân trúng độc không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tôi không biết!

Điền Vi Dân nói.

- Chuyện là thế nào?

- Bí thư Điền, cái này tôi phải nói như thế nào đây!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chính là có người cung cấp manh mối cho tòa soạn báo, nói xưởng điện tử mà tập đoàn Suzuki đầu tư có công nhân trúng độc, hơn nữa không phải chỉ có một người, có thể bên trong còn có vấn đề. Báo buổi tối Vọng Hải đã phái một phóng viên tên Từ Thiên Minh đi điều tra chuyện này, nhưng Từ Thiên Minh lại đột nhiên mất tích rồi, hơn nữa chính vào hôm nay đã phát hiện tử thi của Từ Thiên Minh ở bên bờ biển, hiện tại cảnh sát hoài nghi chuyện này có liên quan đến tập đoàn Suzuki. Bí thư Điền, thành phố Vọng Hải xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi là người sống ở tại thành phố Vọng Hải này mà sao ngay cả nghe đều không có nghe nói qua gì cả, tôi muốn biết có phải chính phủ các ông lo lắng chuyện này sẽ có sức ảnh hưởng không tốt đến thành phố nên che đậy chuyện này rồi hay không!

- Càn quấy, đây tuyệt đối là càn quấy!

Sau khi Điền Vi Dân nghe xong nổi nóng nói:

- Loại chuyện này tôi cũng không biết. Nếu thật là chính phủ thành phố có người dám che đậy xuống thì tôi tuyệt đối không thể cứ như vậy mà bỏ qua, đây chính là chuyện có liên quan đến mạng người, sao có thể qua loa như thế được!

- Đúng vậy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bí thư Điền, tôi cũng cảm thấy chuyện này có liên quan đến mạng người, không thể qua loa như thế, cho nên tôi hy vọng bí thư Điền tốt nhất có thể điều tra nó!

- Tiểu Diệp, cái này cậu có thể yên tâm, tôi cam đoan với cậu, nếu thật sự có người dám đem loại chuyện này che đậy đi, tôi lập tức cho hắn rời khỏi chính phủ!

Điền Vi Dân nói.

- Ở thành phố Vọng Hải tuyệt đối không thể để xảy ra loại chuyện như thế này!

- Bí thư Điền, có những lời này của ông là đủ rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi trước đây còn lo lắng chính phủ thành phố Vọng Hải suy nghĩ đến sự đầu tư của tập đoàn Suzuki mà cố ý thiên vị tập đoàn Suzuki đấy!

- Đầu tư chúng ta hoan nghênh. Nhưng nếu có tổn hại ích lợi trung phương của chúng ta, loại chuyện này tuyệt đối không cho phép xảy ra!

Điền Vi Dân nói,

- Tiểu Diệp, ngày kia tôi trở về thành phố Vọng Hải, nhất định phải tra cho rõ chuyện này!

- Vậy được, bí thư Điền. Tôi sẽ chờ tin tốt lành của ông!

Diệp Lăng Phi sau khi cúp máy, quay mặt qua Chu Hân Mính. Miệng cười nói:

- Xem ra Điền Vi Dân cũng không biết chuyện này! Có điều, bất luận ông ta có biết hay không. Chuyện này để cho ông ta đi điều tra là tốt nhất, anh cảm giác ẩn bên trong nhất định có chuyện gì. Hai đại cổ đông của Tập đoàn Suzuki đều đã đến thành phố Vọng Hải, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản!

Chu Hân Mính gật gật đầu, miệng nói:

- Ông xã, em cũng cảm thấy bên trong có vấn đề!

Ngay lúc Chu Hân Mính nói xong câu đó, chợt nghe Bạch Tình Đình nói:

- Em nói hai người có xuống dưới đi ăn cơm không đây, giờ đã mấy giờ rồi, chẳng lẽ hai người chuẩn bị cứ như vậy nói chuyện phiếm ở đây, không ăn cơm sao?

- Ồ, đã đến giữa trưa rồi!

Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình nhắc mới ý thức được, mới nhớ đến đã đến giờ ăn cơm trưa rồi. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tình Đình, vừa rồi anh tán gẫu với Hân Mính rất hợp gu, trong lúc nhất thời quên mất thời gian rồi!

- Tán gẫu cái gì thế, nói cho em nghe với!

Bạch Tình Đình sát lại, hai tay cô khoát lên vai của Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Em cũng muốn nghe!

- Tụi anh đang bàn đến cái người chết kia!

Những lời này của Diệp Lăng Phi vừa nói ra, thì Bạch Tình Đình oán giận nói:

- Ông xã, anh nói chuyện đó làm gì thế, đừng có nói nữa. Vừa nghĩ đến chuyện đó là em cảm thấy sợ hãi rồi!

---o0o---